Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 81-2




Editor: Fun

__________________

Mặc Thu nhẹ nhàng cười, tiếng cười thanh thúy, cười trong chốc lát rồi dừng lại. Y dùng ánh mắt phức tạp nhìn tu sĩ tuấn mỹ trước mắt, bỗng một chưởng đánh bay Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh không dám tin trợn to hai mắt, đau thấu tim gan hô: “Mặc Thu!”

Chỉ thấy ma tu hồng y nhếch môi cười, đặt tay lên môi nói: “Suỵt.”

Ngay sau đó, Yêu tôn hắc y đã chạy tới chỗ Mặc Thu. Mặc Thu quay đầu nhìn hắn, lau máu chảy bên khóe môi, giễu cợt hỏi: “Âm Cơ phái ngươi đến, tất nhiên không chỉ vì bắt ta và Lạc Tiệm Thanh để uy hiếp nhân tộc. Ả còn có mục đích khác.”

Tấn Ly giơ tay lên, không để ý tới lời Mặc Thu nói, muốn trực tiếp đánh ngất y.

Ai ngờ lúc bàn tay sắp chụp tới, Mặc Thu lại cười nhẹ nói: “Nhiều năm không gặp, Tấn Ly, thực lực của ngươi cũng tiến bộ lên đấy. Có nghĩ tới việc bước vào Thiên giai, chân chính hóa thành Cửu Thiên Thần Long?”

Nghe vậy, khiếp sợ, hoảng hốt, sợ hãi, luống cuống, tất cả đều xuất hiện trên đôi mắt xanh lam.

Rốt cục hắn cũng mở miệng nói ra câu nói đầu tiên, giọng khàn khàn: “Ngươi là ai!”

Máu đen từ môi Mặc Thu tràn ra, y nâng tay lau đi, sau đó ngẩng đầu quan sát Yêu tôn đang run rẩy sợ hãi trước mặt. Giọng nói của y tràn ngập mê hoặc, hai mắt hơi nheo lại, cười khẽ: “Ngươi thật sự không muốn biết… yêu đan của ngươi ở đâu sao?”

“Ngươi là ai!!!”

Tiếng rít gào vang vọng biển Phong Thần, Lạc Tiệm Thanh rốt cục đã ổn định thân thể, theo bản năng muốn quay trở lại, nhưng y còn chưa kịp nhúc nhích đã thấy một con Hắc Long to như một ngọn núi bay lên trời, rít gào giận dữ trên không trung.

Lạc Tiệm Thanh kinh hãi nhìn, giọng nghẹn lại: “Hắc Trọc Âm Ly Long…”

Hắc Long như một con quái thú đáng sợ, không ngừng đánh về phía biển Phong Thần, phát ra từng tiếng nổ rung trời.

Đây là một con rồng bằng xương bằng thịt!

Trời sinh Thất giai, có thể làm chủ bầu trời!

Mỗi khi Cự Long rít gào đánh về phía biển Phong Thần thì mắt Lạc Tiệm Thanh càng đỏ. Sau tám tiếng nổ, hốc mắt Lạc Tiệm Thanh đã ướt, y biết lúc này mình phải xoay người chạy trốn, như vậy mới không có lỗi với Mặc Thu đã ở lại ngăn cản, nhưng… thế nhưng y không làm được.

Ngày đó Huyền Linh Tử bị Khô Sơn cắn nuốt, Lạc Tiệm Thanh tuy rất lo lắng sợ hãi nhưng trong lòng luôn tin tưởng Huyền Linh Tử sẽ không xảy ra chuyện gì. Bởi vì ánh mắt Huyền Linh Tử nhìn y mang theo sự kiên định, giống như chỉ xa cách một đoạn thời gian ngắn mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Mà bây giờ, bạn tốt sinh tử của y phải đối mặt với cái chết!

Trong mắt Lạc Tiệm Thanh đã ngấn nước mắt, y đứng nguyên tại chỗ nhìn đại chiến phía xa. Bỗng y đưa ra quyết định, quyết định cô phụ ý tốt của Mặc Thu để bay qua hỗ trợ, nhưng vừa nâng bước, tiếng nổ đã biến mất.

Trận chiến này quá ngắn ngủi.

Chỉ một khắc đồng hồ, con Hắc Long kia đã như phát điên mà bay lên trời rồi biến mất trong mây mù. Lạc Tiệm Thanh không chút do dự bay tới, y căn bản không để ý tới chuyện có phải Tấn Ly giăng bẫy lừa y quay lại hay không, chỉ là y không thể không quay lại.

Bởi vì, đây là bằng hữu tốt nhất của y.

Bọn họ quen biết hơn mười năm, từng trải qua sinh tử, sao có thể vứt bỏ đối phương ở nơi này!

Sau khi Hắc Long rời đi, biển Phong Thần lại khôi phục về bộ dáng ban đầu. Nước biển lại phủ kín, Lạc Tiệm Thanh phá tan mặt biển, bay đi với tốc độ cực nhanh. Khi y còn chưa đặt chân xuống vùng hải vực đã ngửi thấy mùi máu gay mũi.

Không một từ ngữ nào có thể miêu tả được cảnh tượng trước mắt!

Máu nhuộm đỏ cả vùng hải vực, dường như là dốc hết toàn bộ máu trong cơ thể, trong tầm mắt Lạc Tiệm Thanh chỉ có màu đỏ chói mắt, tim y đau như dao cắt, càng nhiều là hoảng loạn.

Cảnh tượng này nhìn thấy mà ghê người!

Lạc Tiệm Thanh không chút do dự nhảy vào trong biển, ngơ ngẩn đi tìm.

Vùng biển này rất rộng, y tìm tròn một ngày một đêm rốt cuộc tìm thấy một người đang chìm nổi trên biển. Lạc Tiệm Thanh hốt hoảng thuấn di qua, vừa mới chạm vào thân thể của đối phương đã cảm nhận được nhiệt độ cơ thể rét lạnh, y run lên.

“Mặc Thu…” Lạc Tiệm Thanh ôm lấy thân thể bạn tốt, nhỏ giọng hỏi: “Mặc Thu?”

Cả một vùng biển nhuộm máu đỏ, Lạc Tiệm Thanh gọi một lần lại một lần nhưng mãi không nhận được lời đáp. Mắt y hơi xao động, ngón tay cũng run rẩy sợ hãi, nước mắt từ trong vành mắt rơi xuống chìm vào trong biển rộng.

Lạc Tiệm Thanh gọi như không biết mệt mỏi, nhưng y gọi chỉ là một thi thể không còn hơi thở, vĩnh viễn không thể trả lời.

Một lúc sau, một luồng sáng xanh từ xa bay tới, hóa thành một đóa Thanh Liên xinh đẹp, vui sướng bay múa bên cạnh Lạc Tiệm Thanh. Nó còn mang tới thanh trường kiếm, như tranh công mà lắc lư trước mặt Lạc Tiệm Thanh.

Nhưng Lạc Tiệm Thanh lại không liếc nó lấy một cái, chỉ ôm lấy thi thể lạnh lẽo, ngây ngốc nhìn nước biển.

Thanh Liên tức giận, cố ý hắt nước lên mặt Lạc Tiệm Thanh, nhưng y vẫn không chút phản ứng. Cuối cùng, Thanh Liên giận dỗi lắc lư hai cái, sau đó ghét bỏ chui vào người Lạc Tiệm Thanh, còn Sương Phù kiếm thì hóa thành ánh sáng chui vào mi tâm của y.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủn, một ngày tưởng chừng chẳng có gì đặc biệt, vậy mà y đã mất đi bằng hữu quan trọng nhất của mình.

Lạc Tiệm Thanh ôm thi thể Mặc Thu rời khỏi mặt biển. Y tìm được một hòn đảo nhỏ, đặt thi thể của Mặc Thu lên bờ cát, sau đó tìm đóa sen nhỏ trong cơ thể.

Nhìn Thanh Liên tinh xảo, Lạc Tiệm Thanh há miệng thở dốc, vậy mà không nói ra lời.

Đến lần tiếp theo mở miệng thì giọng nói đã nghẹn lại như mài qua giấy ráp, mỗi một câu chữ đều tràn ngập tuyệt vọng: “Ta biết, sự tồn tại của ngươi có liên quan tới “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”. Ngươi có thể đoạt xuân thu của cỏ cây, ngươi có thể đoạt pháp nghĩa của sinh linh, ngươi có thể đoạt đúng sai thị phi, ngươi có thể đoạt duyên pháp nhân quả. Vậy… ngươi có thể cứu y không? Ngươi có thể trả lại thời gian cho y không, ngươi có thể trả lại sinh linh pháp nghĩa, ngươi…”

Hoa sen nhỏ trực tiếp bay vào trong cơ thể Lạc Tiệm Thanh, không cho ra một đáp án nào.

Hi vọng trong mắt Lạc Tiệm Thanh lập tức tắt.

Y không biết nên hình dung loại tuyệt vọng đến cùng cực này thế nào, y chỉ cảm thấy thân thể của mình như bị xé thành từng mảnh nhỏ, bị nghiền thành vụn.

Nếu nằm ở đây là bản thân y thì tốt biết bao?

Lạc Tiệm Thanh buông thõng hai mắt, ngây ngốc nhìn ma tu hồng y trước mắt. Một lúc sau, trên ấn đường Mặc Thu bỗng lóe sáng, Lạc Tiệm Thanh mở to hai mắt, thấy lông mi Mặc Thu nhúc nhích, sau đó… mở mắt!

Lạc Tiệm Thanh không dám tin nhìn một màn này.

Ma tu tuấn tú cũng nâng mắt nhìn y, khẽ hừ một tiếng hỏi: “Tưởng ta chết sao?”

Lạc Tiệm Thanh á khẩu không trả lời được, chỉ ngốc nghếch gật đầu.

Mặc Thu cười nhẹ một tiếng, nói: “Ta dễ dàng ngã xuống như vậy sao? Chuyện cười!”

Lạc Tiệm Thanh lập tức gật đầu, Mặc Thu chậm rãi ngồi dậy, y thuận miệng nói: “Ngươi còn ở đây làm gì, chúng ta không phải là nên nhanh chóng rời đi sao? Lỡ tên Tấn Ly kia đột nhiên tỉnh ngộ, lại chạy về, chúng ta bây giờ không thể ngăn được hắn.”

Nói xong, Mặc Thu liền đứng dậy, Lạc Tiệm Thanh cũng đứng theo.

Hai người đi đến hòn đảo nhỏ bên cạnh, chỉ thấy một vòng trời chiều từ phía Tây chậm rãi hạ xuống. Mây tím ngập tràn phía chân trời, như lửa thiêu đốt, phủ xuống khung cảnh một tầng chiều ảm đạm.

Nhìn một màn này, Lạc Tiệm Thanh dần hồi phục tinh thần, y cẩn thận nhìn Mặc Thu, sau khi xác nhận đây không phải là ảo giác liền hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mặc Thu, không phải ngươi đã… sao ngươi lại tỉnh lại?”

Mặc Thu không trả lời y, chỉ nhìn cảnh hoàng hôn. Một lúc sau y mới mở miệng nói: “Đã rất nhiều năm ta chưa được an tĩnh ngắm nhìn trời chiều thế này. Lạc Tiệm Thanh, thế giới phàm nhân rất nhỏ, cuộc đời của bọn họ cũng rất ngắn, nhưng đôi khi bọn họ lại hạnh phúc hơn chúng ta rất nhiều.”

Lạc Tiệm Thanh nhăn mày, nghi hoặc hỏi han: “Mặc Thu?”

Mặc Thu tiếp tục nói: “Mười bảy năm trước ta chưa từng nghĩ tới ta có thể đạt được cơ hội kia. Ta thất bại rất nhiều lần, dường như là Thiên Đạo không chịu cho ta một cơ hội, dường như là những người đó… không chịu cho ta một cơ hội. Rồi tới đêm hôm đó, quy tắc Thiên Đạo bỗng rối loạn, ta lại đột nhiên thành công.”

“Mặc Thu, ngươi nói cơ hội gì?”

Mặc Thu quay đầu nhìn Lạc Tiệm Thanh, không trả lời, ngược lại môi đỏ mọng gợi lên, cười nói: “Đáng lẽ ta phải sớm nghĩ ra rồi chứ, ngươi và ta gặp nhau không thể nào là trùng hợp được. Ngươi cho ta một cơ hội, ta liền thiếu ngươi một mạng, vậy nên mới phải năm lần bảy lượt cứu ngươi, mới có Mặc Thu hiện tại..”

Mặc Thu hiện tại khiến Lạc Tiệm Thanh cảm thấy rất xa lạ, y không hiểu Mặc Thu rốt cuộc là có ý gì, nhưng y lại cảm thấy sợ. Lạc Tiệm Thanh bước lên trước, nói: “Mặc Thu, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã, có gì sau này hãy nói!”

Vừa dứt lời, Lạc Tiệm Thanh định phi thân rời đi, ai ngờ một giọng nói trầm thấp phía sau y vang lên: “Lạc Tiệm Thanh.”

Lạc Tiệm Thanh theo bản năng quay đầu lại nhìn, tầm mắt khi nhìn đến đối phương liền giật mình.

Chỉ thấy tất cả ánh sáng trời chiều đều chiếu lên người Mặc Thu, khuôn mặt vốn diễm lệ lại càng thêm chói mắt. Y đẹp đến mức khó phân biệt giới tính, môi đỏ mọng hơi nhếch, một nụ cười câu hồn đoạt phách hiện lên. Nhưng từ trong đôi mắt xinh đẹp kia lại hạ xuống từng giọt nước mắt, từng giọt rơi lên bờ cát tạo thành những hố nhỏ.

Lạc Tiệm Thanh run rẩy lùi lại.

Y chưa bao giờ thấy nước mắt của Mặc Thu.

Cho dù hai người gặp phải hiểm cảnh, cho dù đau đớn đến cực điểm Mặc Thu cũng chưa bao giờ khóc.

Cho tới hôm nay.

Y đang cười, nhưng nước mắt lại rơi, khóc đến đau thấu tâm can, giống như mất đi thứ quan trọng nhất trong đời.

“Mặc Thu…”

Ngón tay Lạc Tiệm Thanh khẽ động đậy, y vươn tay muốn kéo Mặc Thu, nhưng ý cười bên môi đối phương lại tăng lên vài phần, sau đó mở miệng nói: “Lạc Tiệm Thanh, đến bây giờ ngươi vẫn không biết ta là ai. Đến bây giờ ngươi vẫn không biết ta đã hi sinh những gì cho ngươi…”

Vừa dứt lời, ánh sáng lóe lên, bóng dáng đỏ máu hóa thành từng điểm sáng bay lên trời.

Lạc Tiệm Thanh mở to hai mắt ngơ ngác nhìn, sau đó y lập tức đuổi theo những điểm sáng đó, nhưng trận gió trên biển Phong Thần lại ngăn cản đường đi của y.

“Mặc Thu!”

Lạc Tiệm Thanh hô to, nhưng điểm sáng vẫn không dừng lại mà bay về phía Tây.

“Tách ——” một tiếng, Lạc Tiệm Thanh đột nhiên cảm thấy trong tim mình như có gì đó vỡ vụn. Y cúi đầu nhìn, chỉ thấy một cái Linh Đang nho nhỏ màu đỏ rơi xuống. Linh Đang vỡ thành bốn mảnh, không thể vang lên, thật sự đã trở thành thứ vô dụng.

Lạc Tiệm Thanh nắm chặt mảnh vỡ của Linh Đang, điên cuồng đánh tan trận gió, nhưng điểm sáng đỏ vẫn bay khỏi tầm nhìn của y, biến mất dưới đường chân trời vô biên vô hạn.

『 Xin hỏi tính danh của các hạ? 』

『 Mặc gia, Mặc Thu. 』



『 Ta là ma tu. 』

『 Ta biết. 』

『 Ngươi biết mà vẫn muốn làm bạn tốt sinh tử với ta? 』

『 Kết bạn với ngươi là Lạc Tiệm Thanh ta, không phải thủ đồ Thái Hoa Sơn, lại càng không phải là chính đạo. 』



『 Sư phụ ngươi vì ngươi mà rời Thái Hoa Sơn, dẫn đến nguyên thần trọng thương, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ tới có lẽ còn có người vì ngươi mà cũng bị thương? 』

『 Ngươi nói ai? 』

『 Ta nói cái gì ngươi cũng tin? Lạc Tiệm Thanh Thái Hoa Sơn, ngươi quá ngây thơ rồi. 』



『 Sâu thẳm bên trong, nhân quả đã định, ta thiếu ngươi thứ rất quan trọng, vậy nên mới phải bồi thường ngươi như vậy. 』

『 Đáng lẽ ta phải sớm nghĩ ra rồi chứ, ngươi và ta gặp nhau không thể nào là trùng hợp được. 』

『 Ngươi cho ta một cơ hội, ta liền thiếu ngươi một mạng, vậy nên mới phải năm lần bảy lượt cứu ngươi, mới có Mặc Thu hiện tại. 』



『 Lạc Tiệm Thanh, đến bây giờ ngươi vẫn không biết ta là ai. 』

『 Đến bây giờ ngươi vẫn không biết ta đã hi sinh những gì cho ngươi… 』



“Mặc Thu!!!”

Những câu hỏi này, không ai có thể đáp lại.