Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 78




Lưu Hi tiên tử và La Tranh tiên tử không ở lại Phong Thần hải lâu, các nàng chiếu sáng một hướng để y và Mặc Thu về nơi tập hợp của Phi Hoa tông. Vừa xong việc liền bay về phía Khô Sơn, đúng là mất đi lý trí, không để ý nguy hiểm, chỉ ôm một tia hi vọng có thể đưa Phượng Tư tiên tử trở về.

Sau khi ăn thần dược của Phi Hoa tông, thân thể Lạc Tiệm Thanh khôi phục rất nhanh.

Khô Sơn sụp đổ y không thể ngăn cản. Dù hiện tại rất lo lắng nhưng tự bản thân y cũng biết, bằng năng lực hiện tại không thể cứu được Huyền Linh Tử. Vì thế Lạc Tiệm Thanh trực tiếp rời khỏi Cực Bắc Chi Địa, tìm cách đến chỗ mọi người đang tập trung.

Khô Sơn sụp đổ, yêu tộc hiện thân. Hai chuyện này đều rất nguy cấp. Nếu vừa rồi hai người Lưu Hi tiên tử còn giữ một chút lý trí thì sẽ không cùng đi tìm Phượng Tư tiên tử như vậy, mà sẽ mang Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu rời khỏi Cực Bắc Chi Địa, nói chuyện này cho mọi người.

Nhưng không có “nếu”, Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu vô cùng cẩn thận đi lách qua Phong Thần hải. Bọn họ cố gắng đẩy nhanh tốc độ, nhưng vẫn không quên chú ý xung quanh.

Lúc này, Tứ đại tông môn đang tụ tập ở rừng rậm Mai Sa bên ngoài Cực Bắc Chi Địa. Bát đại thế gia ngoại trừ Thương gia và Vệ gia cách Cực Bắc Chi Địa quá xa còn chưa tới, thì các gia tộc còn lại đều đã đến đông đủ.

Huyễn hương của cây Ly Hận trong rừng rậm Mai Sa không có tác dụng gì với các vị đại năng, mọi người tụ tập ở đây bàn luận một vài chuyện đủ để chấn động đất trời——

Khô Sơn sụp đổ.

Có vết xe đổ của Phượng Tư tiên tử, không ai dám bước vào Cực Bắc Chi Địa, mọi người đều nâng cao cảnh giác.

Bởi vì, Phượng Tư tiên tử đã ngã xuống.

Trong thiên hạ tổng cộng chỉ có mười vị tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, hiện giờ một người đã ngã xuống.

Trong mười người này, thực lực của Phượng Tư tiên tử chỉ có thể xếp vào hàng cuối, nhưng vẫn không thể khinh thường. Là lực lượng đáng sợ thế nào mới có thể khiến một vị đại năng tuyệt thế không thể chống trọi mà phải ngã xuống?

Trước khi có được đáp án, hai người có thực lực mạnh nhất ở đây là Nghiễm Lăng Tử tôn giả và Quỷ Viêm lão tổ cũng không dám manh động. Bởi vì ngoại trừ Phượng Tư tiên tử ngã xuống, bọn họ còn biết Huyền Linh Tử ngay trong Cực Bắc Chi Địa, nhưng hắn cũng không thể ngăn cản Khô Sơn sụp đổ, ngược lại ngay cả bản mệnh đăng cũng đã tối đi nhiều.

Hiện tại đã rơi vào ngõ cụt.

Ngọc Thanh Tử tôn giả nhẫn nhịn tròn ba ngày, cuối cùng chạy đến trước mặt Nghiễm Lăng Tử nói: “Huyền Linh Tử sư đệ ngay bên trong Cực Bắc Chi Địa, sinh tử chưa rõ, ngươi không thấy sốt ruột sao?”

Nghiễm Lăng Tử tôn giả tuy tính cách hào sảng nhưng lại biết lớn biết bé, gã nhíu đôi mày rậm, an ủi nói: “Ngươi có sốt ruột cũng không có cách nào. Gộp cả ta và ngươi cũng không phải đối thủ của sư đệ, ngay cả hắn cũng không ứng phó được, ta đi để làm gì? Ngươi vội quá mà mất lý trí rồi. Chờ đi, Phi Hoa tông đã phái người tới Ma Vực thông báo, nếu Ma Tôn kia không ngốc, tất nhiên sẽ đích thân đến.”

Một ngày chờ đợi nữa qua đi, người của Ma Đạo cung khoan thai đến.

Đại quản sự Thích Lạc của Ma Đạo cung đi tới nói ngắn gọn: “Cực Bắc Chi Địa đã xảy ra chuyện gì?”

Thái độ của nàng khiến một vài nhân sĩ chính phái bất mãn, nhưng Ngọc Thanh Tử tôn giả đâu còn tâm trí nghĩ mấy cái này, nàng tiến lên trước nói: “Mười ngày trước, Khô Sơn sụp đổ. Phượng Tư đạo hữu của Phi Hoa tông trước khi ngã xuống đã truyền ra một tin tức, nói cho chúng ta biết chuyện này.” Dừng một chút, Ngọc Thanh Tử nói thẳng: “Ma Tôn không đến?”

Nghe được vế trước Thích Lạc đã biến sắc. Nhưng khi nghe hỏi tới Ma Tôn thì nàng lại che giấu sắc mặt, bình tĩnh nói: “Cung chủ đang bế quan tu luyện, không ai được quấy rầy. Việc Khô Sơn sụp đổ Ma Đạo cung sẽ không thờ ơ đứng nhìn.”

Một câu đã dập tắt hi vọng của Ngọc Thanh Tử tôn giả.

Những ngày kế tiếp, mọi người bắt đầu tính toán xử lý việc Khô Sơn sụp đổ. Rất nhiều thế lực đã phái người tới Cực Bắc Chi Địa tìm kiếm những tu sĩ chưa trốn ra được. Hỏa Minh Tử tôn giả của Thái Hoa Sơn thì tự mình tiến vào, mục đích của lão chỉ có một: tìm được Huyền Linh Tử và Lạc Tiệm Thanh!

Sau khi Khô Sơn sụp đổ, Cực Bắc Chi Địa rất rối loạn, không thể truyền âm, vậy nên mọi người không thể liên lạc.

Nhưng kỳ quái là ngoại trừ Thái Hoa Sơn, Ma Đạo cung cũng phái rất đông người vào Cực Bắc Chi Địa tìm kiếm. Chuyện bên Ma Đạo cung tất nhiên không ai hỏi tới, nhưng sự khác lạ của bọn họ ai cũng để ý, trong lòng cũng có một suy đoán.

Ba ngày sau, mọi người đưa ra quyết định.

Tất cả số tu sĩ sơ tán ở Sung Châu sẽ đưa phàm nhân ở đây rời đi!

Khô Sơn sụp đổ, nếu đã không thể tránh khỏi, vậy thì giảm tổn thất xuống đến thấp nhất.

Có thể sẽ có người muốn nói Tu Chân giả đã rời khỏi thế tục, vì sao phải để tâm tới thiên hạ, còn phải đưa phàm nhân rời đi. Đó là bởi vì người tu chân là từ thế tục đi lên, phàm nhân mới là căn bản của giới Tu Chân. Cứu nhiều phàm nhân như vậy đối với tu sĩ nào cũng là một việc tích đức vô thượng.

Từ xưa đã có tu sĩ công đức thành tiên, nếu trơ mắt nhìn các phàm nhân chết thảm thì sẽ lọt vào tâm ma phản phệ, cho dù có thể vượt qua thì quãng đời còn lại cũng sẽ chìm đắm trong áy náy và dằn vặt.

Sau khi kết thúc cuộc bàn luận, lấy Thái Hoa Sơn đứng đầu, Tứ đại tông môn phụ trách xâm nhập Cực Bắc Chi Địa, dốc sức tìm những người còn sống sót, đồng thời cố gắng điều tra lý do khiến Khô Sơn sụp đổ. Mà Ma Đạo cung cùng Bát đại thế gia sẽ phụ trách sơ tán phàm nhân cùng các tu sĩ để tránh Khô Sơn sụp đổ một lần nữa.

Hết thảy nhìn như gọn gàng ngăn nắp nhưng nguy cơ lại tiềm tàng ở sâu bên trong, không ai dám chủ động chạm vào.

Yêu cảnh.

Âm Cơ rất vui vẻ khi nghe được tin tai họa từ Cực Bắc Chi Địa, chỉ chờ Hắc Độc tôn giả mang đám Lạc Tiệm Thanh trở lại. Nhưng ả đợi mười ngày cũng không nhận được tin tức từ Hắc Độc tôn giả. Âm Cơ tức giận siết chặt ngón tay, chén ngọc hóa thành bột mịn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thành sự không đủ bại sự có thừa!”

Hắc Độc tôn giả mất tích nhiều ngày thế này, Âm Cơ suy nghĩ một lúc cũng đoán được kết cục của đối phương.

Khác với Hắc Độc tôn giả, Âm Cơ đã tu luyện chín nghìn năm, là một trong Tứ Đại Yêu Tôn nhưng không bao giờ xem thường tu sĩ nào. Nếu ả xem thường Huyền Linh Tử thì lần đại chiến trăm năm trước đã bị đối phương chém thành hai đoạn rồi. Mà sự thật là, vô số thiên tài yêu tộc giỏi hơn Âm Cơ đều đã ngã xuống, mà ả có thể sống tới bây giờ và trở thành một trong Tứ Đại Yêu Tôn.

Trước khi Hắc Độc tôn giả tới Cực Bắc Chi Địa, Âm Cơ đã mệnh lệnh cho lão mang người về, không được khinh địch. Nhưng Hắc Độc tôn giả vẫn chết, chết dưới tay hai tiểu bối mới tu luyện mấy chục năm ngắn ngủi!

Âm Cơ nhẹ nhàng nâng tay áo, bột mịn liền bay theo gió.

Ngồi trên bảo tọa trầm tư hồi lâu, yêu tôn yểu điệu động lòng người từ từ đứng dậy, trong chớp mắt đã biến mất, một giây sau đã xuất hiện trong cấm địa của yêu cảnh.

Trong bóng đêm vô biên vô hạn, Âm Cơ chậm rãi đi lên phía trước, đôi chân thon dài đi vài bước liền biến thành đuôi rắn. Ả trườn vào sâu trong cấm địa, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Trời phù hộ yêu tộc, nên khai chiến.”

Giọng nói âm nhu vang lên trong cấm địa. Sau đó, một giọng nam khàn khàn bật cười: “Nghe nói một trong Tứ đại hiểm địa của nhân tộc – Cực Bắc Chi Địa đã xảy ra chuyện?”

Âm Cơ che miệng cười khẽ: “Đúng vậy, hơn nữa còn xảy ra chuyện lớn.”

Một giọng nam thô lỗ xen vào hỏi: “Âm Cơ, ngươi đã biết xảy ra vấn đề gì sao?”

Âm Cơ hờ hững xua tay nói: “Vấn đề có thể khiến xú nữ nhân Phượng Tư kia ngã xuống.”

Trong cấm địa bỗng yên tĩnh.

Đột nhiên, một người đàn ông cao lớn hung mãnh đầu trọc từ trong bóng tối đi ra, vẻ mặt kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi nói cái gì? Phượng Tư đã chết? Phượng Tư của Phi Hoa tông kia? Nàng chết thế nào? Rốt cuộc là sao!”

Âm Cơ khinh thường liếc người này một cái, nói: “Không phải chỉ là một bà già xấu xí sao.”

Tên đầu trọc tức giận nói: “Ngươi lớn hơn nàng ấy bảy nghìn tuổi!”

Đuôi rắn thô dài của Âm Cơ đánh mạnh về phía tên đầu trọc, người kia lại dễ dàng bắt lấy cái đuôi của ả. Âm Cơ đang định chửi mắng lại nghe đối phương tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, đã chuẩn bị thu nữ nhân kia vào hậu cung làm lô đỉnh cho bản tôn. Ai ngờ đã chết, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.”

Âm Cơ cười xùy một tiếng rút đuôi về, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Khai chiến đi.”

Tên đầu trọc im lặng một lát rồi nói: “Khai chiến đi.”

Một lúc lâu sau, giọng nam khàn khàn cũng cười to: “Khai chiến đi.”

Sau khi ba người nói xong đều không nói gì nữa, hiển nhiên đều đang chờ người cuối cùng mở miệng.

Nhưng một lúc lâu sau lại nghe Thiên Yêu tôn thở dài một tiếng, giọng nói già nua nặng nề vang lên: “Hiện tại chưa phải thời cơ. Âm Cơ, ngươi đã điều tra ra vì sao Ma Thiên Thu kia có cơ hội đột phá chưa?”

Âm Cơ lập tức ngẩn ra.

Ngay sau đó, sắc mặt ả lạnh lại: “Ta sẽ phái người mang đồ đệ của Ma Thiên Thu về, cũng sẽ điều tra chuyện này rõ ràng!”

Trên biển Phong Thần mênh mông vô ngần, sóng lớn ngập trời.

Một bóng xanh và một bóng đỏ bay dọc bờ biển Phong Thần. Hai người đều dùng tốc độ nhanh nhất, dốc toàn lực phi hành, một khi linh lực trong cơ thể cạn kiệt, Bách Hoa đan giá trị cao chót vót không ngần ngại được nhét vào miệng, tuyệt đối không được dừng lại.

Suốt ba ngày, Lạc Tiệm Thanh cùng Mặc Thu chạy không ngừng nghỉ. Bọn họ liên tục nhắc nhở bản thân thời gian đã không còn, Lạc Tiệm Thanh bay phía trước, Mặc Thu liền theo ngay sau.

Trong lòng Lạc Tiệm Thanh giờ phút này đều là Huyền Linh Tử, y sợ nếu mình muộn dù chỉ một chút thôi, Huyền Linh Tử sẽ gặp bất trắc, bởi vậy y không dám lười biếng. Mặc Thu lại một bộ dáng tùy hứng, nhàn nhã đi theo sau Lạc Tiệm Thanh.

Vèo!

Vèo!

Tốc độ này đã vượt quá cực hạn của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, thậm chí đã vượt qua tu sĩ Hợp Thể kỳ bình thường!

Hai người bay qua cồn cát núi nhỏ, bay qua thung lũng oa cốc, khi bay tới một bình nguyên, Lạc Tiệm Thanh bỗng ngừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tây.

Mặc Thu bay đến bên cạnh y, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”

Lạc Tiệm Thanh cảm nhận chấn động này, y chậm rãi quay đầu nhìn về phía Mặc Thu, ánh mắt phức tạp nhìn đối phương. Sau một hồi, y mới nặng nề thở ra một hơi, nói: “Mặc Thu, Thanh Quân tiền bối lúc trước để lại một vài thứ trong thân thể ta, vốn tưởng là y muốn giúp ta củng cố cảnh giới, cho ta một cơ hội tìm hiểu. Nhưng vừa rồi... ta đột nhiên cảm nhận được nó.”

Mặc Thu nhíu mi nói: “Cái gì vậy?”

Lạc Tiệm Thanh lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm. Nhưng đại khái ta đoán được nó là vật gì. Đây chính là thứ ta định mang tới tặng cho ngươi, là thứ vốn nên thuộc về ngươi, cũng là nguyên nhân ta đến Cực Bắc Chi Địa.”