*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biển Phong Thần rộng lớn vô ngần, ngàn dặm sóng trào.
Ở trong hải vực rộng lớn khôn cùng, mười hai Thủy Long điên cuồng rít gào, dẫn dắt vạn quân sấm sét đánh về phía tu sĩ áo xanh. Lúc này đất trời biến sắc, mây đen dày đặc, hung tàn nhất chính là mười hai Thủy Long do nước biển Phong Thần hình thành sao?
Không phải!
Chỗ trí mạng chính là trận gió đáng sợ nhốt Thủy Long ở bên trong!
Lạc Tiệm Thanh đã mỏi mệt không chịu nổi, trong thân thể chỉ còn lại chút linh lực cuối cùng. Y vừa vung kiếm bổ về phía Thủy Long, vừa mượn lực rút lui về sau. Nhưng mà biển Phong Thần rộng lớn tới mức y tuyệt vọng, cho dù “Cửu Đoạt Thiên Lục” điên cuồng vận chuyển thì linh lực hấp thu vào thân thể vẫn kém xa phần tiêu hao.
Loại tuyệt vọng này là tự nhìn bản thân mình từng bước đi vào con đường chết.
Trước khi phát hiện ra Khô Sơn, biển Phong Thần chính là hiểm cảnh hung hiểm nhất ở Cực Bắc Chi Địa. Trận gió mười năm xuất hiện một lần kia được tạo ra từ biển Phong Thần. Không có tu sĩ nào sẽ tìm đường chết chạy vào long biển Phong Thần, lại càng không cần phải nói tới một tu sĩ vừa mới bước vào Xuất Khiếu hậu kỳ!
Trận gió này sẽ không đánh chết được Lạc Tiệm Thanh trong một chiêu, nhưng chúng nó lại làm tiêu hao linh lực của y. Chỉ cần linh lực cạn, kết cục duy nhất chính là chết! Không có đường chạy trốn, bởi vì nơi này chính là lòng biển Phong Thần!
“Ta nhất định phải đi ra ngoài!”
Hai mắt Lạc Tiệm Thanh đỏ bừng, y đánh một chưởng về phía đan điền của mình, phun ra một búng máu. Nương theo ngụm máu tỏa hào quang kia, một đóa sen xanh từ trong cơ thể Lạc Tiệm Thanh bay ra, lắc lư trong trận cuồng phong bão tố.
Khoảnh khắc đóa hoa này xuất hiện, mười hai Thủy Long thoáng chần chừ một lát. Đối mặt với Thủy Long to lớn hung hãn, đóa hoa sen trông có vẻ nhỏ bé, nhưng nó lại tản ra khí tức cuồn cuộn mãnh liệt.
Lạc Tiệm Thanh lau tơ máu ở khóe miệng, một tay nâng hoa sen, cả người bay ngược về sau.
Tu sĩ Xuất Khiếu kỳ có thể cho nguyên thần ra khỏi cơ thể!
Sau khi tiến vào Xuất Khiếu kỳ, đây là lần đầu tiên Lạc Tiệm Thanh để nguyên thần ra ngoài. Trong nguyên thần của y ẩn chứa lực lượng tinh thuần nhất, cũng có thể nói là lực lượng cuối cùng của y lúc này. Y dùng nguyên thần tạo ra một tầng kết giới thật dày, lấy uy áp của nguyên thần cố gắng áp bách mười hai con rồng lớn này, không ngừng tìm cách thoát đi.
“Grào!”
Đám rồng chậm rãi phục hồi lại tinh thần, chúng nó cảnh giác nhìn đóa hoa sen nhỏ xinh kia, dường như có chút kiêng kị, nhưng vẫn cố chấp theo sát phía sau Lạc Tiệm Thanh không để y có thời gian thả lỏng.
Trên biển cuồn cuộn sóng trào, gió thổi như cắt, liền xuất hiện cảnh tượng kỳ quái như vậy. Tu sĩ áo xanh tuấn mỹ cả người phủ kín máu đen, sắc mặt trắng bệch bay ngược về sau, trên lòng bàn tay là một đóa sen xanh tinh xảo bay lơ lửng; mà ở trước mặt y, mười hai con Thủy Long hung mãnh đang bám đuổi sát sao, không tới gần cũng không buông tha!
Tốc độ xoay tròn của Thanh Liên trong lòng bàn tay dần dần chậm đi, trên người Lạc Tiệm Thanh đã không còn pháp bảo đan dược gì. Ngay cả nguyên thần y cùng đã lấy ra dùng rồi, bất kể lần này sống hay chết, nguyên thần của y cũng sẽ bị thương nặng, nhưng y đã không có lựa chọn nào khác.
Chẳng lẽ y sẽ chết ở nơi này?
Không được! Y còn chưa báo cho mọi người biết sư phụ bị nhốt ở trong Khô Sơn!
Ta muốn đi cứu hắn, ta nhất định phải cứu hắn!
Tín niệm kiên định khiến Thanh Liên trong tay Lạc Tiệm Thanh tỏa sáng, y ép từ ngực ra một giọt máu đầu tim, nhẹ nhàng nhỏ lên đóa sen nhỏ này. Hoa sen càng thêm nở rộ, nhưng sắc mặt Lạc Tiệm Thanh lại càng thêm tái nhợt.
“Cửu Đoạt Thiên Lục”, một Đoạt Xuân Thu! Hai Đoạt Pháp Nghĩa! Ba Đoạt Thị Phi! Bốn Đoạt Nhân Quả!
Bốn tầng hào quang bao quanh Thanh Liên.
Vậy đoạt thứ năm là gì?
“Tại sao ngươi lại sinh ra? Tại sao lại chết đi?”
“Có sinh ắt có tử; có chết ắt có sinh sôi.”
“Vì sao phải có chấp niệm, vì sao phải có chí cầu tiến?”
Trên mặt Lạc Tiệm Thanh toàn là máu đen, nhưng hai mắt y lại rất sáng, con ngươi phản chiếu mười hai Thủy Long khổng lồ, phản chiếu Thanh Liên nho nhỏ, phản chiếu biển Phong Thần cuồn cuộn sóng trào, phản chiếu bầu trời vô tận.
Tiếng nói kia rất quen thuộc, không lạnh lẽo vô cảm như trước kia.
Thời gian như tua chậm lại, Lạc Tiệm Thanh có thể nhìn thấy giọt nước vòng một vòng cung rơi lên mặt mình. Y nghe ra giọng nói này, đây là tiếng của Thanh Quân, tiếng nói nho nhã dịu dàng vang lên trong đầu y. Lạc Tiệm Thanh không biết có phải là Thanh Quân thật hay không, cũng chẳng biết tại sao lại là Thanh Quân, hiện tại y không thể chú ý nhiều như vậy!
Trong đầu Lạc Tiệm Thanh trống rỗng, nhưng ý niệm lại chưa bao giờ kiên định như vậy.
Vì sao phải có chấp niệm, vì sao phải có chí cầu tiến?
“Bởi vì ta phải sống sót, ta muốn cứu hắn!”
Đám Thủy Long sau hồi lâu đề phòng rốt cục không nhịn được mà lao tới công kích. Đóa sen nhỏ tỏa ra ngàn vạn tia sáng, dễ dàng đánh lui chúng nó, nhưng đám Thủy Long đã hăng máu liên tiếp công kích.
Lạc Tiệm Thanh không biết đó có phải là Thanh Quân không, nhưng y lại nghe thấy đối phương thở dài bất đắc dĩ nói: “Ngươi chưa đi tới, ngươi vẫn chưa hiểu được. Sống chết của ngươi cũng không phải là sống chết của một mình người; ngươi cứu được một người, cũng không phải chỉ là cứu một người.”
Mắt Lạc Tiệm Thanh đỏ lên, theo bản năng hô to: “Thanh Quân tiền bối!”
“Hậu nhân Ngọc Tiêu phong, tặng ngươi đoạt thứ năm trong “Cửu Đoạt Thiên Lục”.”
“Thế gian có sinh ắt có tử.”
“”Cửu Đoạt Thiên Lục” đoạt thứ năm, đoạt sinh ra chết đi!”
“Đoạt Sinh Tử!”
Ầm!
Một dòng lực lượng khổng lồ từ Thanh Liên trong lòng bàn tay Lạc Tiệm Thanh tràn ra, lực lượng kia to lớn như sông như biển, khi nó lao về phía mười hai Thủy Long, lực lượng nghiền ép không khí lại, khi tới chỗ mười hai Thủy Long liền nổ tung!
Ầm! Ầm! Ầm!
Mười hai Thủy Long hung tàn thô bạo lần lượt nổ tung, hình thành từng luồng bọt nước khổng lồ trên không trung!
Nước biển lạnh lẽo hất lên mặt Lạc Tiệm Thanh, hất lên hoa sen nhỏ đang không ngừng xoay tròn. Theo sau “Đoạt Sinh Tử” chính là “Liên Khai Nhất Kiếm”, một đóa sen nhỏ được hình thành, nhưng đóa sen này lại vượt qua cả đóa hoa Lạc Tiệm Thanh từng toàn lực thi triển ra, dễ dàng tiêu diệt mười hai Thủy Long.
Nhìn một màn này, Lạc Tiệm Thanh dù mệt mỏi không chịu nổi nhưng vẫn giật mình, như nhìn ra thứ gì đó không bình thường, nhưng y không có sức lực để nghĩ ngợi nữa, nặng nề ngã xuống! Tu sĩ tuấn lãng ngã vào trong biển, chìm nổi theo sóng biển. Hoa sen nhỏ đã chui về đan điền, nhưng một tầng kết giới xanh vẫn bao quanh bảo vệ y, ngăn cản những trận gió thổi tới.
Hơi thở Lạc Tiệm Thanh lúc này đã mỏng manh tới mức không thể nghe thấy. Mấy trận gió mạnh sẽ không để ý tới sự tồn tại của y, trận gió yếu hơn lại không làm gì được y. Duới tình huống như thế, Lạc Tiệm Thanh bị bao ở trong kết giới Thanh Liên, lơ lưng không ngừng.
Nửa ngày sau, ma tu một thân quần áo dính máu từ đằng xa bay tới, một tay kéo lấy Lạc Tiệm Thanh từ biển lên.
Sắc mặt Mặc Thu âm trầm, tay trái nắm lấy eo Lạc Tiệm Thanh, tay phải nhanh chóng điểm vào vài huyệt của y, cuối cùng, Mặc Thu vươn ngón tay nhẹ nhàng điểm lên ấn đường của Lạc Tiệm Thanh. Kiếm văn màu xanh giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh lập tức bốc cháy, như muốn thiêu đốt ngón tay Mặc Thu, nhưng Mặc Thu chỉ cười lạnh một tiếng, tiếp tục ấn xuống.
“Vẫn không chết, Lạc Tiệm Thanh, vận khí của ngươi vẫn là rất tốt đó.”
Kết giới đỏ như máu bao trùm hai người ra khỏi biển Phong Thần. Mặc Thu vừa xuất hiện, trận gió liền điên cuồng lao về phía y, lại bị y dùng một cái Linh Đang nhỏ màu đỏ máu ngăn cản. Mang theo Lạc Tiệm Thanh tuy nói rất vướng tay vướng chân, chưa kể thương thế Lạc Tiệm Thanh cũng rất nặng, nhưng Mặc Thu không dừng lại chữa thương cho y.
Trên thế giới có người sẽ ở biển Phong Thần chữa thương? Đó quả thật là đang tìm chết!
Trên biển Phong Thần, hai bóng người một xanh một đỏ đang bay đi rất nhanh.
Cùng lúc đó, đội ngũ Phi Hoa tông phái ra cũng đã đi tới bên ngoài Cực Bắc Chi Địa. Thái thượng trưởng lão Phi Hoa tông – Phượng Tư tiên tử vẻ mặt trang nghiêm, một tay chắp sau lưng, mắt sáng như đuốc nhìn các tu sĩ đang chạy ra từ Cực Bắc Chi Địa.
Lưu Ngọc tiên tử – chưởng môn Phi Hoa tông nói: “Các ngươi chia làm hai mươi tiểu đội, dẫn đường cho những tu sĩ này đi tránh nạn, không được để rối loạn.”
“Dạ!”
Thu xếp xong xuôi, Lưu Ngọc tiên tử quay đầu nói: “Phượng Tư sư thúc, sư điệt vừa rồi có hỏi qua các đệ tử Phi Hoa tông trốn thoát được, các nàng đều nói chưa từng gặp Huyền Linh Tử đạo hữu và đồ đệ của hắn ở Cực Bắc Chi Địa.”
Phượng Tư tiên tử cau chặt mày: “Bọn họ còn ở Cực Bắc Chi Địa.”
Lưu Ngọc tiên tử nghe vậy sửng sốt, còn chưa kịp đáp lại đã thấy Phượng Tư tiên tử lấy xuống đèn ngọc giắt ở bên hông, nhanh chóng dặn dò: “Lưu Ngâm, Lưu Hi, La Tranh cùng Minh Hoa, bốn người các ngươi theo bản tôn đi vào Cực Bắc Chi Địa. Lưu Ngọc, ngươi ở lại đây thu xếp tránh nạn, đồng thời bàn chuyện với các các vị đạo hữu sắp tới trợ giúp.”
Lưu Ngọc tiên tử lập tức nói: “Sư thúc, ngài đây là…”
Phượng Tư tiên tử nói: “Nếu không tra ra nguyên nhân thực sự khiến Cực Bắc Chi Địa phát sinh biến đổi, chúng ta sao có thể cứu người!”
Vừa dứt lời thì đèn ngọc trong tay Phượng Tư tiên tử phát sáng, trực tiếp cuốn đi bốn người Lưu Ngâm, hóa thành một luồng sáng bay vào Cực Bắc Chi Địa. Nhìn bóng lưng sư thúc đi xa, Lưu Ngọc tiên tử nhìn hồi lâu, cuối cùng lẩm bẩm nói: “Sư thúc, ngươi thật là vì muốn tra ra nguyên nhân sao…”
Đơn phương khổ thế đấy
Thế giới loạn lạc.
Toàn bộ quốc gia phàm nhân gần Cực Bắc Chi Địa đều cảm nhận được tai họa này, bọn họ đồng loạt quỳ xuống, hướng về phía Cực Bắc Chi Địa, không ngừng lễ bái cầu phúc. Hoàng đế bắt đầu tế bái, dân chúng bắt đầu cầu nguyện, thiên hạ đại loạn.
Mà ở Ma Vực, đoàn người Ma Đạo cung chuẩn bị xuất phát. Bốn tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ, tạm thời không nói đến Ma Tôn đang hôn mê, đại quản sự Thích Lạc, Tả hộ pháp Tần Quy Hạc cùng với Hữu hộ pháp Tần Tư Di, toàn bộ đều chuẩn bị lên đường, gần như là vận dụng toàn bộ lực lượng tinh nhuệ, ngay cả ma nữ Vân Hương cũng nằng nặc đòi đi!
Trước khi đi, Tần Tư Di nhíu mi nói: “Ta ở lại đề phòng yêu tộc xâm nhập.”
Thích Lạc do dự một chút, nói: “Được, ngươi ở lại, nhớ cảnh giác yêu tộc!”
Quy Nguyên Tông.
Thái thượng trưởng lão Không Nhạc đại sư tự mình dẫn đầu đi tới Cực Bắc Chi Địa.
Phật Tử cùng mọi người đứng ở chân núi tạm biệt sư phụ chưởng môn.
Trí Thiện đại sư nói: “Dữ Trần, lần này ngươi tới Cực Bắc Chi Địa không được khinh suất.”
Phật Tử gật đầu: “Sư phụ, ngài cứ yên tâm, đệ tử sẽ cẩn thận.”
Trí Thiện đại sư cúi người thi lễ: “A di đà Phật.”
Phật Tử hành lễ nói: “A di đà Phật.”
Đoạn Hồn tông.
Nhị trưởng lão Quỷ Nghị nói: “Sư tổ, ta muốn đi tới Cực Bắc Chi Địa!”
Đại đệ tử Diêm Túc hai năm trước vừa tỉnh táo lại trong trạng thái nhập ma cũng nói: “Sư tổ, đệ tử cũng xung phong đi!”
Bạch gia.
Bạch Cực gài trường thương sau lưng, cùng lão tổ nhà mình tới Cực Bắc Chi Địa.
Vân gia.
Vân gia lão tổ do dự hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, nhìn trời nói: “Khô Sơn có biến, nên báo cho mọi người!”
…
Thái Hoa Sơn.
Tả Vân Mặc nhanh chóng từ Vạn Thú lĩnh chạy về, còn chưa vào sơn môn đã thấy ba người Nghiễm Lăng Tử tôn giả, Hỏa Minh Tử tôn giả cùng với Ngọc Thanh Tử tôn giả dẫn dắt mấy trăm đệ tử sắp xuất phát.
Thấy thế, Tả Vân Mặc lập tức đuổi tới trước mặt Hạo Tinh Tử tôn giả, nói: “Đệ tử xung phong đi Cực Bắc Chi Địa!”
Hạo Tinh Tử tôn giả cả kinh: “Vân Mặc, lấy tu vi của ngươi, vì sao phải…”
Tả Vân Mặc nói: “Đệ tử đã là Nguyên Anh trung kỳ, cũng không e sợ Cực Bắc Chi Địa. Huống hồ… Đại sư huynh đã ở Cực Bắc Chi Địa, đệ tử nhìn y từ nhỏ tới lớn, sao có thể không đi tìm!”
Tình huống bên ngoài Lạc Tiệm Thanh hoàn toàn không biết gì.
Khi y tỉnh lại, cũng không cảm thấy quá đau đớn, chỉ là linh lực trong thân thể thiếu hụt quá nhiều, cho dù trong lúc hôn mê y vẫn luôn vận chuyển “Cửu Đoạt Thiên Lục” để khôi phục lại linh lực thì cũng chỉ mới khôi phục ba thành.
Vừa mới tỉnh lại, Lạc Tiệm Thanh liền phát hiện mình đã không còn ở biển Phong Thần.
Y cảnh giác nhìn chung quanh, phát hiện đây là một sơn động nhỏ hẹp chật chội, nước mưa men theo khe đá nhỏ xuống, ẩm ướt u ám. Bên cạnh y là một viên Dạ Minh Châu lớn, chiếu lên cả sơn động nên rất sáng.
Lạc Tiệm Thanh muốn đứng dậy, lại loạng choạng suýt ngã.
Đúng lúc này lại có tiếng bước chân từ bên ngoài sơn động truyền tới. Lạc Tiệm Thanh lập tức lấy ra Sương Phù kiếm từ giữa lông mày, nắm chặt trong tay, tính toán người vừa xuất hiện sẽ đâm thủng luôn. Khi bóng người kia xuất hiện thì kiếm Lạc Tiệm Thanh đã đâm ra, đối phương lại lách mình tránh được.
Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khiếp sợ, ma tu hồng y tức giận nói: “Lạc Tiệm Thanh! Ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao?”
Lạc Tiệm Thanh không nói gì, hoàn toàn không rõ tại sao đối phương lại ở chỗ này.
Mặc Thu đánh giá Lạc Tiệm Thanh từ trên xuống dưới, sau khi phát hiện người kia không thể đứng dậy thì sắc mặt y trở nên cổ quái, cười cười nói: “Sao ta cảm thấy cảnh tượng này rất giống lúc ở Lưu Diễm cốc? Chẳng qua thân phận thay đổi, Lạc Tiệm Thanh, lần này đến phiên ngươi không thể nhúc nhích, còn ta có thể tùy ý chỉnh ngươi, ngươi có phục hay không?”
Lạc Tiệm Thanh không để ý đến y, chỉ hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Mặc Thu cũng không tức giận, tiện thể ngồi xuống luôn, lạnh nhạt nói: “Tới cứu ngươi nha.”
Lạc Tiệm Thanh nhăn mày: “Ý của ta là, sao ngươi cũng tới Cực Bắc Chi Địa?”
Mặc Thu đột nhiên khựng lại, nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh, hai mắt nhíu lại: “Không phải ngươi… muốn ta đến Cực Bắc Chi Địa sao?”
Hai mắt Lạc Tiệm Thanh trợn to, kinh ngạc nhìn Mặc Thu.
Hai người liếc nhau, mặt Mặc Thu cũng dần lạnh lại. Y kéo Lạc Tiệm Thanh nói: “Đi, rời khỏi nơi này!”
Lạc Tiệm Thanh nói: “Thực lực hiện giờ của ta còn chưa khôi phục, nguyên thần cũng bị thương, e là không thể…”
“Ăn nó!” Mặc Thu trực tiếp lấy từ trong nạp giới ra một viên đan dược đỏ như máu, “Viên Thiên Ngọc Lưu Phương đan cấp bảy này luyện ra có lẽ không bằng Huyền Linh Tử, nhưng để trị liệu tổn thương hiện tại của ngươi thì dư dả.”
Đan dược cấp bảy cực kỳ trân quý, Mặc Thu đến nay mới lấy ra có thể thấy được nó có giá trị rất cao!
Nhưng Lạc Tiệm Thanh lại không do dự, y nhanh chóng nuốt viên đan dược kia, chỉ trong chớp mắt cơ thể liền có thêm một ít sức lực.
Hai người liếc nhau, đồng thanh nói: “Đi!”