Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 126




Viên châu, Vinh quốc.

Vinh quốc ở phía Đông Viên châu, một dãy núi kéo dài từ Tây Bắc tới Đông Nam chia Vinh quốc làm hai. Phía Đông gần với sông Mộng Sát, quanh năm bao phủ bởi sương mù, các ngư dân chỉ có thể đi trong khoảng mười dặm, đi quá sẽ mất phương hướng.

Mà đối với người tu chân, vượt qua sông Mộng Sát chính là Mộng Sát Chi Địa hung tàn đáng sợ.

Tứ đại hiểm địa của đại lục Huyền Thiên là Cực Bắc Chi Địa, Mão Già Chi Địa, Thừa Nam Chi Địa và Mộng Sát Chi Địa.

Mộng Sát Chi Địa có hơi giống Mão Già Chi Địa, Mão Già Chi Địa phần lớn là đầm lầy, có thể mê hoặc tu sĩ bước vào đó, khảo nghiệm ý chí, tôi luyện nguyên thần cho họ. Còn trong Mộng Sát Chi Địa có một loại huyễn thú kỳ dị tên là Mộng Sát.

Mộng Sát không có hình thù cố định, chúng nó như một đám tro bụi màu tím, nếu để chúng bay tới gần sẽ bị dẫn vào một tầng ảo cảnh. Ảo cảnh này đáng sợ hơn cả Vô Để quật trong Cực Bắc Chi Địa, bởi vì tất cả nhưng gì diễn ra trong ảo cảnh đều là khảo nghiệm cho tu sĩ đó.

Mộng Sát rất biết mê hoặc lòng người, trên thân thể cũng lẫn theo độc, nếu hít phải, không phải Đại Thừa kỳ thì không thể tránh né.

Trong truyền thuyết, Mộng Sát chính là đứa con bị Thiên Đạo bỏ rơi. Nhiều năm trước, chúng nó là chủ nhân của đại lục Huyền Thiên, giống như Nhân tộc và Yêu tộc, cả vùng đất chỉ tồn tại bộ tộc Mộng Sát.

Mộng Sát từ nhỏ đã rất nguy hiểm, nhưng chúng nó cũng là nguyên liệu trân quý trong luyện đan, đối với một đại sư luyện đan, có được Mộng Sát là có thể luyện chế đan dược cấp tám, thậm chí là thần đan cấp chín. Ngàn vạn năm trước, vì muốn nhờ vả đại sư luyện đan mà rất nhiều tôn giả Đại Thừa kỳ không để ý nguy hiểm đi vào Mộng Sát Chi Địa bắt Mộng Sát, và cũng có rất nhiều người chết ở trong ảo cảnh.

Sông Mộng Sát hẹp dài duyên dáng như một tấm lụa bạc, quanh co uốn lượn xuyên qua các dãy núi, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Dọc con sông dài xinh đẹp này là một thôn trang nhỏ yên bình. Khói bếp lượn lờ từ ống khói bay lên, khói trắng bị thổi tới sông Mộng Sát, hòa vào trong sương mù dày đặc.

Nơi này là Mộng thôn.

Người dân Mộng thôn sinh sống bằng nghề bắt cá, sông Mộng Sát là nguồn sống của bọn họ.

Khi trời tờ mờ sáng, mỗi gia đình đều chuẩn bị sẵn đồ ăn để bọn nhỏ ăn xong là tới học đường ở đầu thôn đọc sách. Người phụ nữ thì tiễn chồng tới sông Mộng Sát, nhìn bọn họ lên thuyền bắt cá, sau đó đến tối chờ bọn họ trở về.

Học đường ở đầu thôn được dựng lên từ mười năm trước, tiên sinh dạy học là một thanh niên thanh tú. Y cần mẫn dạy từng đứa trẻ biết đọc biết viết, dẫn dắt bọn họ đọc Tứ Thư Ngũ Kinh*.

* Tứ Thư và Ngũ Kinh hợp lại làm 9 bộ sách chủ yếu của Nho giáo.

Tới gần giữa trưa thì một đứa bé chớp đôi mắt to hỏi: “Tiên sinh tiên sinh, hôm nay có được nghe kể truyện không?”

Tiên sinh kia hơi sửng sốt đặt sách trong tay xuống. Y mặc một bộ quần áo vải bố màu xanh rất mộc mạc, diện mạo tuy không tuấn mỹ nhưng cũng được coi là thanh tú trắng trẻo, trong đôi con ngươi trong suốt phản chiếu ánh sáng, y mỉm cười nói: “Hôm nay lại muốn nghe kể truyện, không muốn học sao?”

Lại có mấy đứa nhóc kêu than: “Tiên sinh, chúng con muốn nghe kể truyện, rất muốn nghe kể truyện, ngài mau kể đi.”

Tiên sinh tuổi trẻ lắc đầu bất đắc dĩ, hiển nhiên không biết phải xử lý đám nhóc con bướng bỉnh này thế nào, y đặt sách xuốn, thuận miệng nói: “Được rồi, vậy hôm nay sẽ kể cho mấy đứa nghe truyện về sông Mộng Sát. Nghe đồn hơn một vạn ba nghìn bốn trăm năm trước có một vị Đại Thừa… có một vị tiên nhân đi tới sông Mộng Sát, sau đó đi vào màn sương mù dày đặc đến được bờ đối diện…”

Mặt trời chói chang, truyện mới chỉ kể đến một nửa đã tới giờ tan học.

Mấy đứa nhỏ đang nghe hăng say đâu muốn về, nhưng vị tiên sinh kia lại nghiêm mặt nói: “Mau về ăn cơm, nếu không mẹ các ngươi sẽ lo lắng, như vậy…” Câu nói chợt đứt đoạn, đôi đồng tử của tiên sinh kia hơi co lại, chỉ dừng trong chốc lát lại tiếp tục nói: “Như vậy không hay, nếu mấy đứa không về, sau này tiên sinh sẽ không bao giờ kể truyện nữa.”

Bọn nhỏ làm nũng không có kết quả đành phải ngoan ngoãn trở về.

Trước khi đi, tiên sinh đứng trước cánh cửa, y xoay người nhìn đám trẻ ngây ngô, đột nhiên cười nói: “Sau này phải chăm chỉ đọc sách, nếu không nghe lời sẽ bị phạt biết không?”

Bọn nhỏ đồng thanh nói: “Dạ, tiên sinh!”

Tiên sinh dọn dẹp lại học đường sau đó đi tới căn phòng nhỏ phía sau, đối mắt với người đang tưới nước cho hoa. Hai người nhìn nhau, tiên sinh áo xanh nói: “Phải đi rồi sư phụ, có người đến đây.”

Thanh niên áo trắng hơi gật đầu, rủ mắt nhìn cây hoa đầy sân: “Đi thôi.”

Vừa dứt lời, hai người đã biến mất khỏi viện tử.

Sau thời gian một chén trà, mọi người ở Mộng thôn đã gặp được một màn cả đời không thể quên. Rất nhiều tiên nhân chỉ có trong truyền thuyết từ trên trời giáng xuống, hạ xuống bờ Mộng Sát, thậm chí còn có người bay vào trong tầng sương mù dày đặc trên sông Mộng Sát, không biết đi đâu.

Bọn nhỏ vừa mới tan học kinh hãi hô lớn: “Tiên… tiên nhân!”

Một thanh niên tuấn lãng nhanh chóng bay vào Mộng thôn, ánh mắt lạnh lẽo đảo xung quanh, bình tĩnh nói: “Các ngươi có gặp hai người trẻ tuổi, vẻ ngoài xuất chúng, bọn họ vừa đi qua nơi này, tiến vào sông Mộng Sát.”

Bọn nhỏ chưa bao giờ thấy người đẹp như vậy, chúng nghĩ ngợi một lúc, một lúc sau mới có một đứa nhỏ nói: “Chỗ chúng ta chưa từng có ai đi vào sông Mộng Sát, các ngươi cũng đừng đi vào đó. Tiên nhân, sông Mộng Sát này rất đáng sợ, mẫu thân ta nói nơi đó có quái vật.”

Người trẻ tuổi kì quái liếc nhìn đứa nhỏ kia một cái, sau đó rời đi không hỏi thêm gì nữa.

Sau đó lại có người đi đến bên cạnh người trẻ tuổi, nói: “Tứ thiếu gia, Mộng thôn này chính là thôn trang gần sông Mộng Sát nhất, đi về phía Đông là Mộng Sát Chi Địa. Chúng ta đã xới tung cả Vinh quốc, nếu bọn họ không ở đây thì nhất định là ở Mộng Sát Chi Địa.”

Bạch Cực sầm mặt suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu đã vào Mộng Sát Chi Địa thì chúng ta phải chờ viện quân, không thể hành động thiếu suy nghĩ.”

Trong đội ngũ Bạch gia lão tổ dẫn đầu này, ngoại trừ Bạch gia lão tổ đang làm khách ở Vinh quốc, người đứng đầu còn lại là thiếu gia đứng hàng thứ tư trong Bạch gia, Bạch Cực.

Nhớ năm đó Bạch Cực Bạch gia, Diêm Túc Đoạn Hồn tông, Phật Tử Quy Nguyên Tông và Vân gia được xưng là “Huyền Thiên Tứ Kiệt”.

Hiện giờ đã gần trăm năm trôi qua, Diêm Túc Đoạn Hồn tông bị Lạc Tiệm Thanh đánh trọng thương không dậy nổi; Vân Vinh của Vân gia thì đã mai một, không còn xuất chúng như trước nữa. Chỉ có Bạch Cực và Phật Tử là dẫn đầu một thế hệ trẻ, cùng với ma nữ Vân Hương của Ma Đạo cung tạo thành thế kiềng ba chân.

Bạch Cực hiện giờ đã có tu vi Hợp Thể trung kỳ, thấp hơi Phật Tử một tiểu cảnh giới, cao hơn Vân Hương một đại cảnh giới. Lần này gã dẫn đầu đội ngũ đi điều tra phạm vi Vinh quốc, một đường lục soát tra được tới sông Mộng Sát.

Bạch Cực tùy tiện dùng linh thức đảo qua, thu hết toàn cảnh Mộng thôn vào mắt. Nơi này quả thật không có gì khác thường, đàn ông ở đây có vẻ đều đã đi ra ngoài bắt cá, bọn nhỏ hào hứng về nhà với mẹ

Bạch Cực nghiêng người nói với người Bạch gia bên cạnh: “Thông báo với lão tổ, chờ tiến vào Mộng Sát Chi Địa.”

“Dạ!”

Nếu trong thôn đã không có gì khác thường, Bạch Cực cũng không định ở lại. Gã điểm mũi chân rời khỏi thôn trang này, khi gã vừa bay được nửa dặm lại nghe thấy một giọng trẻ con lanh lảnh: “Người kia… người kia chính là tiên nhân mà tiên sinh nói sao? Chẳng lẽ tiên nhân này cũng muốn đi vào sông Mộng Sát, tới bờ bên kia giống tiên nhân rất nhiều năm trước sao?”

Bạch Cực rất thính, dù đã cách một dặm nhưng vẫn có thể nghe rõ người khác nói gì.

Gã đột nhiên dừng bước, bay trở lại Mộng thôn, đứng trước mặt đứa bé kia. Đứa nhỏ này bị dọa tái cả mặt, còn không kịp phản ứng, Bạch Cực lại lạnh lùng cúi đầu nhìn nó rồi nói: “Bờ bên kia sông Mộng Sát có gì ngươi biết không?”

Đứa nhỏ kia sợ run, sắp òa khóc đến nơi, run rẩy nói: “Lúc trước… tiên sinh nói, bên kia sông rất đáng sợ, chúng ta không được qua đó. Ô ô ô, tiên sinh… tiên sinh… ta không biết, ta không biết gì hết…”

Sát khí trên người Bạch Cực lại dày thêm khiến đứa nhỏ sợ phát khóc, bốn năm đứa bé bên cạnh cũng khóc theo. Oang oang vừa gọi “mẹ” vừa gọi “tiên sinh”, có khi lại gọi “cha”.

Sợ đến kêu cha gọi mẹ có thể hiểu, nhưng sao lại gọi “tiên sinh”, Bạch Cực nhíu mày.

Gã lật tay cầm thương bạc bén nhọn vẽ một đường cong trên không trung, mũi thương chỉ thẳng trưởng thôn tuổi đã già, lạnh lùng nói: “Tiên sinh mà mấy đứa nhóc này gọi là ai?”

Trưởng thôn run rẩy nói: “Tiên… tiên sinh là thầy giáo dạy học ở Mộng thôn chúng ta, tính tình rất tốt, bọn nhỏ… bọn nhỏ đều thích y.”

Bạch Cực hỏi: “Y tên gì?”

Trưởng thôn nói: “Tên là Ngô Mặc.”

Bạch Cực nhíu mày, chần chờ một lát mới hỏi: “Y tới Mộng thôn lúc nào?”

Trưởng thôn không cần nghĩ ngợi đã nói: “Tiên sinh từ ba bốn tuổi đã theo mẹ đến Mộng thôn, mẹ y qua đời đã lâu, còn y ở lại Mộng thôn dạy học.”

Vừa dứt lời, một đứa bé lớn tiếng nói: “Trưởng thôn nhớ lầm, rõ ràng tiên sinh là mười năm trước tới!”

Trưởng thôn trợn mắt quát: “Nói linh tinh!” Mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán trưởng thôn rơi xuống, lão nhìn Bạch Cực không ngừng cười nói: “Bọn trẻ con nhớ sai, mấy chuyện này tiểu nhân rõ nhất, tiên sinh từ ba bốn tuổi đã tới Mộng thôn, không tin… không tin ngài hỏi những người khác.”

Những nữ nhân vây quanh đó cũng đồng loạt gật đầu khẳng định, nhưng đám con nít lại ồn ào bất mãn.

“Rõ ràng là tiên sinh tới từ mười năm trước, là mười năm trước, khi đó ta mới sinh. Mẹ còn nói năm ta sinh ra là tiên sinh tới, tên ta là do tiên sinh đặt.”

Bạch Cực hờ hững nhìn đứa bé kia, thản nhiên hỏi: “Ngươi tên gì.”

Đứa bé kia ưỡn ngực: “Tiên sinh nói ta sinh vào mùa thu, đặt là La Thu.”

Bạch Cực bỗng nhiên cong môi cười châm chọc: “Ngô Mặc, La Thu… không hổ là ‘Lạc Thủy Thiên Thu’, đến thời điểm này rồi vẫn còn đặt tên theo tên bạn tốt sinh tử.” Lóe một cái, đầu trưởng thôn từ trên cổ rơi xuống.

Bạch Cực không nói năng gì đã ra tay, đám trẻ con và phụ nữ trong thôn sợ tới mức không dám nhúc nhích.

“Tiên sinh ở đâu?”

Không ai trả lời Bạch Cực.

Bạch Cực lạnh lùng quét mắt nhìn tất cả, đôi con người rét căm.

Ầm!

Trên mặt đất đột ngột xuất hiện một cái hố thật lớn, những người phụ nữ đều bị rơi xuống đó, sợ hãi la hét không thôi.

Bạch Cực nói: “Tiên sinh ở đâu?”

Một đứa bé khóc lớn: “Tiên sinh ở đây, ngay ở học đường. Tiên sinh ngay ở học đường… hu hu hu hu…”

Bạch Cực dùng linh thức đảo qua căn phòng đằng sau đứa bé kia, nhưng bên trong lại không có ai. Trên bàn còn có một bát trà vẫn ấm, chữ mới viết được một nửa, nhưng trong phòng lại không có ai.

Bạch Cực liếc mắt, mũi thương chỉ xuống hố, tất cả phụ nữ ở dưới đều im bặt.

Gã nói lớn: “Lạc Tiệm Thanh, nếu ngươi vẫn ở đây, ngươi có thể trơ mắt nhìn người khác mất mạng vì ngươi sao. Ngươi là yêu vật, vốn không nên tồn tại ở trên đời, nếu ngươi không xuất hiện, những người này chết là do ngươi. Thiên Đạo hữu thường, nhân quả hữu mệnh, tất cả đều tính lên đầu ngươi, ngươi có gánh nổi không!”

Đáp lại Bạch Cực là tiếng gió mỏng manh từ trên sông Mộng Sát thổi tới.

Bạch Cực liếc mắt nhìn những người đi cùng, đối phương hơi gật đầu với gã, Bạch Cực trấn định nói: “Nếu ngươi đã không chịu xuất hiện, cách một nén nhang ta giết một người. Các nàng chết hết ta sẽ lôi luôn đám trẻ con này xuống, nhóm một mồi lửa.”

Hết một nén nhang, Bạch Cực bình tĩnh cúi đầu nhìn xuống hố, gã híp mắt lại, một trận gió nhìn như bình thường quét tới một người phụ nữ trong số đó. Khi sắp cắt lên người phụ nữ kia thì lại nghe “Rắc ——” một tiếng, trận gió bị nghiền nát.

Bạch Cực hô lên: “Lạc Tiệm Thanh!”

Một bóng xanh lam từ sương trắng mờ mịt trên sông Mộng Sát đi tới, y mặc áo thô giản đơn, diện mạo bình thường, hai hàng lông mày nhíu chặt. Y nhìn tu sĩ tuấn lãng trẻ tuổi phía xa, lạnh lẽo hỏi: “Lấy thực lực của ta giết ngươi dễ như trở bàn tay. Lấy thực lực của sư phụ ta giết mọi người ở đây cũng chỉ là chớp mắt. Bạch Cực, ngươi lấy đâu ra tự tin dám can đảm dẫn ta tới.”

“Thiên Kình Phá Hải trận!”

Bạch Cực quát lớn, lập tức đã trả lời vấn đề của Lạc Tiệm Thanh.

Nhìn trận pháp quen thuộc này, sắc mặt Lạc Tiệm Thanh rất phức tạp, không biết phải dùng vẻ mặt gì để hình dung.

Từ lần đầu tiên Lạc Tiệm Thanh đối mặt với trận pháp y đã phải đấu với trận pháp này, đấu liên tiếp ba mươi năm.

Sự tự tin của Bạch Cực hóa ra cũng có lý do, lúc này ở Mộng thôn có hai tu sĩ Đại Thừa kỳ, bốn tu sĩ Độ Kiếp kỳ, bảy tu sĩ Hợp Thể kỳ, mười tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, nhưng Nguyên Anh kỳ, Kim Đan kỳ cộng lại thì hơn trăm người!

Thiên Kình Phá Hải trận không phải tu vi cao mới có thể tạo ra hiệu quả hoàn mỹ, chỉ cần nhân số đông đảo là có thể. Như lúc Yêu tộc bày Thiên Kình Phá Hải trận ở Sung Châu, Minh Châu và Triêu Châu, sử dụng đều là máu thịt yêu thú Địa giai cấp ba, cấp bốn, nhưng với số lượng lên tới hàng vạn thì đại trận tạo ra đã chặn rất nhiều tôn giả Đại Thừa kỳ.

Trận pháp trước mắt này uy lực có thể sánh ngang với tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ, tuy không thể tạo ra uy hiếp tới Huyền Linh Tử thời kì toàn thịnh, nhưng cũng có thể miễn cưỡng đối kháng.

Lạc Tiệm Thanh lạnh mặt, tầm mắt lướt qua đám nhỏ và những phụ nữ đứng sau Bạch Cực, bỗng lật tay lấy ra một thanh kiếm, mũi chân điểm một cái, lao tới đánh lên đại trận.

Thiên Kình Phá Hải trận lấy Bạch Cực làm tâm trận, gã cầm trường thương, mượn uy lực của đại trận vậy mà có thể đấu với Lạc Tiệm Thanh mấy hiệp. Nhưng chiêu thức của Lạc Tiệm Thanh lại càng thêm sắc bén, mỗi kiếm đều đâm thẳng vào chỗ yếu hại của Bạch Cực, gã biến sắc, nhanh chóng nói: “Phòng ngự!”

Toàn bộ tu sĩ do Bạch Cực cầm đầu đều sụp xuống đất, Thiên Kình Phá Hải trận đột nhiên rơi xuống đất hình thành trận hình phòng ngự.

Lạc Tiệm Thanh đã dự tính tới việc này, y cầm Sương Phù kiếm nhưng không có hành động gì.

Bọn nhỏ nhìn đến ngây người, chúng không thể tin được, tiên sinh nhìn văn nhược tú khí lại cầm kiếm đánh với nhiều tiên nhân như vậy, thậm chí còn đánh bọn họ rơi xuống mặt đất!

Lạc Tiệm Thanh cầm kiếm đối kháng với đám người Bạch Cực.

Vẻ mặt Bạch Cực lúc này rất nghiêm trọng, không dám thả lỏng chút nào, gã cẩn thận đề phòng Huyền Linh Tử đánh lén. Tuy theo lời Độc Tuyệt Thiên lão, Huyền Linh Tử đã bị trọng thương, cho dù mười năm trôi qua thì thực lực cũng không thể khôi phục hoàn toàn, nhưng Bạch Cực cũng không dám thả lỏng.

Đúng lúc này Lạc Tiệm Thanh lại mỉm cười nói: “Có phải ngươi ghen tị với ta không.”

Bạch Cực sửng sốt lập tức chối: “Nói linh tinh!”

Ý cười bên môi Lạc Tiệm Thanh càng sâu, y khinh miệt đánh giá Bạch Cực, lắc đầu thở dài một hơi: “Không ngờ rằng tám mươi năm trước cảnh giới ngươi cao hơn ta cả bậc, hiện giờ cũng chỉ có tu vi Hợp Thể kỳ. Còn ta đột phá Đại Thừa kỳ chỉ là trong nháy mắt, ngươi muốn đột phá Độ Kiếp kỳ còn phải vượt qua Thiên kiếp. ‘Huyền Thiên Tứ Kiệt’ cũng chỉ đến thế thôi. Ngoại trừ Phật Tử, ba người các ngươi ta chưa bao giờ để ở trong mắt.”

Bạch Cực xanh mét cả mặt: “Lạc Tiệm Thanh!”

Lạc Tiệm Thanh nở nụ cười, rõ ràng là dung mạo không có gì đặc biệt, thậm chí còn không anh tuấn bằng Bạch Cực, nhưng khi y cười lại rất tỏa sáng, khiến người khác không khỏi bị thu hút. Trong ánh mắt khiếp sợ của người Mộng thôn, tay phải Lạc Tiệm Thanh xoa nhẹ lên mặt, lộ ra dung mạo tuấn mỹ tuyệt thế.

Giờ khắc này, ngay cả gió cũng phải ngừng.

Quần áo có thô sơ cũng không thể che giấu con người chói mắt xuất sắc như vậy, mái tóc đen bay múa, y hơi ngẩng đầu, khuôn mặt tinh xảo như họa từ mực, môi mỏng khẽ mím, không cần mở miệng đã hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Y nói: “Ngươi ghen tị với ta.”

Y còn nói: “Ngươi cho tới bây giờ vẫn luôn ghen tị với ta, ghen tị ta mặt nào cũng xuất sắc hơn ngươi.”

Cơn giận của Bạch Cực lên tới cổ họng rồi mà vẫn phải nén xuống: “Lạc Tiệm Thanh! Ngươi nói bậy! Ta không cần phải ghen tị với ngươi!”

Lạc Tiệm Thanh cong môi: “Nhưng ngươi vẫn là ghen tị với ta. Bảy mươi năm trước ta ở Thái Hoa Sơn ta đánh bại Vân Vinh, phá thần thoại ‘Huyền Thiên Tứ Kiệt’. Bốn mươi năm trước ta dần đầu cửa Thanh Long, phá tan đại quân Yêu tộc. Ba mươi năm trước ta dốc sức chiến đấu ở Cực Bắc Chi Địa, mà ngươi khi đó mới Xuất Khiếu hậu kỳ, ta chưa bao giờ coi trọng ngươi. Hiện giờ ngươi liên thủ với các tu sĩ Đại Thừa kỳ và Độ Kiếp kỳ khác mới có thể đấu với ta.”

Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh cười nói: “Bạch Cực… ta phải nghĩ một lúc mới nhớ được tên của ngươi. Hóa ra ngươi là Bạch Cực à, ngươi là thiếu gia đứng hàng thứ ba của Bạch gia à?”

Trong giọng nói của Lạc Tiệm Thanh tràn ngập ý cười, bộ dáng ăn trên ngồi trước của y khiến Bạch Cực không nhịn được nữa, gã nắm chặt trường thương, nhưng đến cuối cùng lại không xúc động mà tấn công.

Gã khàn giọng nói: “Lạc Tiệm Thanh, ngươi…”

Thanh âm dừng bặt, Bạch Cực lập tức quay đầu lại, vài vị tôn giả bên cạnh gã cũng nhanh chóng lui về sau.

Nhưng hết thảy đã không còn kịp rồi, Huyền Linh Tử thừa dịp bọn họ tập trung vào Lạc Tiệm Thanh, nâng tay áo kéo tất cả người Mộng thôn về phía sau. Trên một con thuyền phi hành Địa giai, tất cả người Mộng thôn vẫn còn đang hoảng hốt chưa hoàn hồn, Huyền Linh Tử một thân áo trắng đứng ở đầu thuyền, uy áp nặng nề của đại năng Hóa Thần kỳ đè lên người đám Bạch Cực.

Lạc Tiệm Thanh thở dài nhẹ nhõm, quay lại nói với Huyền Linh Tử: “Sư phụ.”

Huyền Linh Tử gật đầu với y.

Lạc Tiệm Thanh giống như tháo xuống gánh nặng, y quay đầu nhìn về phía Bạch Cực đang nổi giận đùng đùng, khóe miệng cong lên nhưng ý cười lại không tới đáy mắt, nói: “Bảy mươi năm trước, ta dùng một kiếm đánh trọng thương Bạch Trì đứng hàng thứ bảy của Bạch gia, hôm nay sẽ tới lượt ngươi, Bạch Cực đứng hàng thứ tư của Bạch gia!”