Sức chịu đựng của Lý Tu Thần kém hơn nhiều so với tưởng tượng của Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh chỉ mất nửa canh giờ, cắt chút thịt của hắn, đang chuẩn bị lột da thì Lý Tu Thần đã đau đến lăn lộn, nước mắt nước mũi tuôn ra ào ào.
“Lúc trước ta đi rèn luyện chiếm được một bảo vật. Bảo vật này có thể khiến ta bất tử, chỉ cần nguyên thần không vỡ là ta có thể sống lại. Hiện giờ cửa hiểm cảnh thứ chín đã bị bao vây, tất cả đều chờ để bắt ngươi và Huyền Linh Tử. Ngươi đừng đi ra, ta không nói dối, ta không nói dối!”
Lý Tu Thần thiếu hai cánh tay nhìn rất thê thảm, nước mắt ràn rụa, máu me đầm đìa, nằm dài trên đất như một cái gậy.
Lạc Tiệm Thanh không màng tới tình cảnh bi thảm của Lý Tu Thần, y suy ngẫm trong chốc lát rồi hỏi: “Ngoài Âm Cơ ra còn có ai?”
Lý Tu Thần nói bằng sạch: “Có Hạo Tinh Tử, Quỷ Viêm lão tổ của Đoạn Hồn tông, lão tổ của Bạch gia, Vân gia, Mặc gia, Vệ gia, Khước gia… Bọn họ đều phái người tới, cũng có không ít tán tu.” Dừng một chút, Lý Tu Thần nhớ ra: “Yêu tộc! Yêu tộc cũng tới không ít, rất nhiều Yêu tôn Đại Thừa kỳ và Độ Kiếp kỳ!”
Lạc Tiệm Thanh rủ mắt nhìn hắn: “Không có nói sai?”
Lý Tu Thần khóc lóc: “Ta không nói dối mà!”
Lạc Tiệm Thanh hờ hững hỏi: “Độc Tuyệt Thiên lão không tới?”
Trong mắt Lý Tu Thần lóe tia sáng, hắn gật đầu: “Không, lão không có ở đó.”
Lạc Tiệm Thanh lại nở nụ cười: “Vậy nghĩa là lão sắp tới?”
Lý Tu Thần không dám nói thêm gì nữa.
Lạc Tiệm Thanh trấn định đi về phía tu sĩ trẻ tuổi đang chật vật. Ánh mắt y găm thẳng lên mặt đối phương, nhìn thấy hắn khóc đỏ cả mắt, biểu tình hận không thể quỳ xuống xin tha, Lạc Tiệm Thanh thở dài, đột nhiên không biết mình đang cố chấp cái gì.
Đời trước, chính thứ này đã đẩy y vào con đường chết không chỗ chôn?
Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Vừa rồi có vẻ ngươi nhận ra ngọn lửa mà ta sử dụng, sao ngươi lại nói đó là phượng hỏa của ngươi?”
Lý Tu Thần nghẹn họng, nhất quyết không chịu mở miệng, Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng cử động ngón tay, một miếng thịt trên môi Lý Tu Thần bị cắt bỏ, hắn đau đớn hét lên. Lạc Tiệm Thanh nói: “Ta có thể chữa trị lại miệng cho ngươi, ngươi có thể chọn nói chuyện, hoặc là bị cắt bỏ. Nếu ngươi không muốn nói thì cũng không có vấn đề gì.”
Lý Tu Thần lập tức nói: “Ta nói, ta nói! Lúc trước ta từng gặp một vị đại năng đã ở ẩn, hắn nói ta có thể đạt được phượng hỏa, vì vậy nên ta rất chú ý, xem rất nhiều tư liệu về phượng hỏa, ngươi sử dụng là ta sẽ nhận ra. Còn có Độc Tuyệt Thiên lão đúng là sắp tới đây, khoảng chừng một tháng nữa. Lão đang bế quan tiến vào Hóa Thần trung kỳ nên tới giờ vẫn chưa ra. Lão không có ở ngoài kia, thật đó!”
Tầm mắt Lạc Tiệm Thanh đảo quanh trên mặt Lý Tu Thần, ánh mắt nghi ngờ, môi khẽ mím.
Lý Tu Thần vội vàng thề độc cam đoan mình không nói dối, nếu Độc Tuyệt Thiên lão đã tới thì hắn sẽ bị thiên lôi đánh chết.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao nạp giới của ngươi lại trống không?” Lạc Tiệm Thanh lúc này mới nở nụ cười, y hỏi: “Ngươi tiếp tục thề độc, thề với Thiên Đạo là ngươi gặp được một ông thầy tướng số nào đó mới cảm thấy mình sẽ có được phượng hỏa, chỉ khi nguyên thần nát mới chết.”
Lý Tu Thần trợn to hai mắt không nói nên lời.
Nụ cười trên mặt Lạc Tiệm Thanh càng tươi hơn, tươi cười ấm áp xán lạn như vậy lại không thể khiến Lý Tu Thần cảm nhận được sự ấm áp, tim của hắn như bị ném vào hầm băng, buốt đến tận xương, răng va lập cập.
Sau một hồi, Lý Tu Thần khàn khàn nói: “Ta… ta không nói dối.”
Lạc Tiệm Thanh không nhìn hắn, y nâng mắt nhìn về phía cây ngô đồng, sau đó lại quay đầu nhìn cửa vào hiểm cảnh thứ chín. Rất rõ ràng đó là lối vào, bởi vì tất cả tu sĩ đi tới cây ngô đồng toàn từ hướng đó tới, đó cũng là hướng vực sâu mà trước khi Xích Quân tiền bối biến mất đã nói.
Trầm ngâm một lát, Lạc Tiệm Thanh lấy Khốn Tiên Tác từ trong nạp giới ra trói Lý Tu Thần lại, ném vào trong dãy núi. Trước khi đi, Lạc Tiệm Thanh nghĩ ngợi, cuối cùng một kiếm đâm xuyên mắt còn lại của Lý Tu Thần, theo sau là một đạo kiếm khí đâm phá mắt trái sắp khôi phục của hắn, Lý Tu Thần gào thét điên cuồng, máu chảy ròng ròng.
Đối với người được Thiên Đạo ưu ái như Lý Tu Thần thì Lạc Tiệm Thanh không dám sơ suất, y dám chắc nếu không chặn mọi đường lui thì cho dù đối mặt với hiểm cảnh, Lý Tu Thần cũng có thể thoát khỏi Khốn Tiên Tác.
Sau khi hoàn thành, Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng bay về cây ngô đồng. Phía sau truyền đến tiếng chửi rủa của Lý Tu Thần, câu nào cũng thô bỉ tục tĩu, Lạc Tiệm Thanh nghe một hồi lại thấy buồn cười, y đột nhiên cảm thấy nếu sư phụ nhà mình mà nghe được mấy câu này e là còn không biết đối phương đang chửi.
Lạc Tiệm Thanh dùng tốc độ nhanh nhất về dưới tàng cây ngô đồng, tìm được Huyền Linh Tử.
Một tay y nhẹ nhàng vuốt ve thân cây khô ráp, dịu dàng ve vuốt vỏ cây đã trải qua mấy vạn năm lịch sử. Cây ngô đồng như nhận ra gì đó, nó khẽ lắc lư cành lá, dây leo hạ xuống quấn quanh cánh tay Lạc Tiệm Thanh như an ủi.
Lạc Tiệm Thanh cúi đầu cười một tiếng, nói: “Ngô đồng, ta phải rời khỏi đây, nếu không rời đi, một kẻ thù ta không địch nổi sẽ tới.”
Ngô đồng lắc lắc.
Lạc Tiệm Thanh lại nói: “Nhưng hiện tại ta chưa thể rời khỏi hiểm cảnh thứ chín, Xích Quân tiền bối đã nói nơi nguy hiểm nhất đối với ta chính là vực sâu. Xích Quân tiền bối nói nếu ta muốn rời khỏi hiểm cảnh thứ chín, ngoại trừ lối ra chỉ có tới vực sâu. Nhưng hiện tại ta không còn lựa chọn nào khác, bằng lực lượng của một mình ta nếu đánh từng người một còn có thể đối kháng được, nhưng nếu bọn họ liên thủ…”
Lạc Tiệm Thanh chợt im lặng.
Ngô đồng không ngừng đung đưa, dồn dập như muốn biểu đạt gì đó.
Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng tựa lên thân cây, trấn định nói: “Ngươi không bảo vệ được ta, cũng không bảo vệ được sư phụ ta. Ngươi là ngô đồng bản mệnh của Xích Quân tiền bối, nếu Xích Quân tiền bối còn ở đây thì có lẽ người còn có thể bảo vệ được chúng ta, nhưng ngươi không biết Độc Tuyệt Thiên lão là người thế nào đâu. Lão sống đã mấy vạn năm, hiện giờ có thể đã đột phá đến Hóa Thần trung kỳ, chúng ta cản lão thế nào? Cách duy nhất bây giờ chỉ có trốn.”
Ngô đồng yên lặng, lá cây cũng dần dần cuộn lại.
Lạc Tiệm Thanh thấy thế buột miệng cười: “Cũng không phải ta không trở lại, có cơ hội ta sẽ quay lại tìm ngươi. Chưa kể ta đã nhận lời Xích Quân tiền bối, nếu đời này ta không Niết Bàn, hoặc là sau khi Niết Bàn không sinh ra Phượng Hoàng, ta sẽ truyền lại bí pháp Niết Bàn cho người tiếp theo. Đến lúc đó ta sẽ dẫn người đó tới đây, truyền thụ Niết Bàn cho hắn.”
Ngô đồng lắc lắc lá cây đồng ý.
Lạc Tiệm Thanh tạm biệt ngô đồng, sau đó đỡ Huyền Linh Tử rời đi.
Bay được mười dặm, lúc sắp rời khỏi phạm vi ngô đồng, Lạc Tiệm Thanh quay đầu lại nhìn đại thụ cao lớn che trời. Nhánh cây bao phủ mười dặm không ngừng lắc lư, một gốc cây đại thụ lớn đến đủ che trời, một khi lay động sẽ khiến đất trời rung chuyển.
Cả vùng đất vô biên vô hạn, từng phiến lá cây ngô đồng rơi xuống, xen lẫn theo từng đốm lửa nhỏ hình thành một màn mưa lửa xanh biếc. Lạc Tiệm Thanh nâng tay nhặt một chiếc lá nhét vào trong lòng, áp lên vị trí trái tim, cười với ngô đồng, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
Đại thụ ở phía sau Lạc Tiệm Thanh dần biến thành một điểm nhỏ.
Lạc Tiệm Thanh không đi không được, nhất định phải đi!
Không chỉ bởi vì Độc Tuyệt Thiên lão sắp tới, nếu y vẫn cứ ở lại hiểm cảnh thứ chín thì sẽ bị đối phương mai phục. Lý do nữa là nếu y ở lại đây thì sẽ liên lụy đến ngô đồng.
Kết giới bảo vệ của ngô đồng có lợi hại đến đâu thì đâu thể chống lại Độc Tuyệt Thiên lão và trên trăm tu sĩ Đại Thừa kỳ liên thủ.
Nếu ngô đồng đã bình an vô sự vượt qua năm vạn năm tại hiểm cảnh thứ chín thì Lạc Tiệm Thanh lại càng không thể để ngô đồng bị hủy diệt.
Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng đỡ Huyền Linh Tử tới chỗ chân núi Lý Tu Thần bị trói. Nhìn thấy tình trạng của đối phương, khóe miệng Lạc Tiệm Thanh khẽ cong lên, vui mừng vì quyết định sáng suốt của mình.
Y biết mạng của Lý Tu Thần rất lớn, e là lớn hơn tất cả mọi người trên đại lục Huyền Thiên cộng lại. Rõ ràng Lạc Tiệm Thanh đã chọc mù hai mắt, chặt đứt hai cánh tay của hắn, vậy mà Lý Tu Thần hiện tại đã tốt hơn phân nửa, hai tay dần mọc ra, ngay cả mắt cũng sắp hồi phục thị lực.
Vì sao?
Bởi vì ngay tại vách núi chỗ hắn nằm đột nhiên mọc ra mấy quả nho nhỏ màu đỏ!
Lạc Tiệm Thanh dám cam đoan khi y rời khỏi thì những quả này còn chưa mọc, vậy mà đi một chuyến quay lại đã thấy chín đỏ rồi? Còn một quả cuối cùng, Lạc Tiệm Thanh hút vào trong tay, sau đó ăn thử.
Tuy Lạc Tiệm Thanh không am hiểu luyện đan nhưng cũng nhận thức được phần lớn linh dược ở đại lục Huyền Thiên. Trái cây kia y chưa thấy bao giờ, nhưng không ảnh hưởng tới quan sát của Lạc Tiệm Thanh, trong trái cây kia chứa linh lực nồng đậm, thậm chí còn có từng luồng sức sống cuồn cuộn không ngớt.
Lạc Tiệm Thanh trước kia từng xem lén tiểu thuyết của phàm nhân, trong đó luôn nói nhân vật chính có số may mắn ra ngoài là dẫm trúng bảo vật, ngã xuống núi sẽ nhặt được bí tịch, rơi xuống nước gặp linh dược, gặp nạn có mỹ nhân.
Lúc ấy Lạc Tiệm Thanh cảm thấy rất kì quái, y biết cơ duyên luôn gắn liền với nguy hiểm, nhưng trong một ngàn tu sĩ mới có một người có thể đạt được cơ duyên. Nếu tất cả cơ duyên đều là của ngươi thì thiên hạ đại loạn, còn ai dám nói Thiên Đạo công bằng?
Mà hiện giờ, con cưng của Thiên Đạo đang bị trói trước mặt Lạc Tiệm Thanh, vẻ mặt mờ mịt.
Lạc Tiệm Thanh nâng ngón tay, mặt không đổi sắc phóng kiếm khí, lại chém đứt cánh tay Lý Tu Thần vừa mới mọc.
“A! Đau!!!”
Lý Tu Thần có ngốc cũng biết là Lạc Tiệm Thanh đã trở lại.
Hắn định cầu xin, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại dùng Khốn Tiên Tác trói hắn lại, nắm dây thừng kéo hắn bay đi. Lạc Tiệm Thanh không có ý tra tấn Lý Tu Thần, chỉ là hai tay y đang đỡ Huyền Linh Tử, không rảnh ra tay nào để dẫn Lý Tu Thần đi.
Vì thế ngay từ đầu Lạc Tiệm Thanh đã không để ý tới Lý Tu Thần, Lý Tu Thần cả người bê bết máu bị Khốn Tiên Tác treo lủng lẳng. Nơi đây núi non chập chùng, Lý Tu Thần không ngừng va phải các ngọn núi, mỗi lần va trúng hắn sẽ kêu thảm thiết, sau đó mắng chửi Lạc Tiệm Thanh.
“Đồ súc sinh không bằng heo chó, ngươi là súc sinh không biết xấu hổ, ông đây nhất định sẽ làm thịt ngươi…”
Lạc Tiệm Thanh đang định kéo Lý Tu Thần lên cao chút, nghe thế y chợt buông lỏng Khốn Tiên Tác, để Lý Tu Thần tiếp tục húc lên một ngọn núi.
Những ngọn núi này cứng rắn như thân thể tu sĩ Hợp Thể kỳ, Lý Tu Thần đều huých vỡ, mặt mũi be bét máu, ngay cả xương mũi cũng gãy, xương mặt nhiều chỗ cũng vỡ.
Lạc Tiệm Thanh không để ý mấy câu thô tục của Lý Tu Thần, chỉ là Lý Tu Thần mắng một câu, Lạc Tiệm Thanh sẽ “vô tình” bay tới một ngọn núi, Lý Tu Thần bị huých cho toàn thân là máu.
Răng đã gãy hết, xương mặt cũng vỡ vụn, lúc này Lý Tu Thần chỉ hận năm trước mình không đạt tới Hợp Thể kỳ, nếu không hắn đã ngất đi chứ không phải đối mặt với mấy ngọn núi này!
Lúc chính thức rời khỏi dãy núi này, Lý Tu Thần cũng hôn mê bất tỉnh như ý nguyện. Nhưng sau khi hắn tỉnh lại lại chửi ầm ĩ, nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh không giận mà cười: “Ngươi muốn chết như vậy sao?”
Nghe thấy hai chữ “muốn chết”, Lý Tu Thần càng phấn khởi chửi bới.
Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh bay xuống, hai mắt Lý Tu Thần bị chọc mù nên không rõ xung quanh thế nào, chỉ cảm thấy mình đang hạ xuống. Đến khi hắn rơi vào trong hồ nước rét lạnh đến xương, một bụng no nước mới hiểu được.
“Lạc Tiệm Thanh ngươi khụ khụ…”
“Lạc Tiệm Thanh đồ khốn khụ khụ…”
“Lạc Tiệm Thanh ngươi không biết xấu hổ khụ khụ khụ khụ…”
Hồ nước lạnh lẽo ập tới, Lạc Tiệm Thanh khi lên cao khi xuống thấp khiến Lý Tu Thần không nói được một câu hoàn chỉnh. Linh lực của y đã bị Lạc Tiệm Thanh chặn lại, phòng ngừa hắn tự bạo, hiện tại hắn không mắng nổi, còn phải nốc no nước.
Dần dần, Lý Tu Thần phát hiện có thứ gì đó đang cắn xé thân thể hắn!
Giọng nói mang theo ý cười của Lạc Tiệm Thanh vọng xuống: “Trong hồ có một loại cá rất nhỏ, cơ thể chúng nó rất yếu, tu vi Xuất Khiếu kỳ là có thể giết, nhưng răng nanh của chúng lại sắc bén, thậm chí có thể đâm thủng thân thể tu sĩ Hợp Thể kỳ.” Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh thân thiết hỏi: “Ngươi đạt tới Độ Kiếp kỳ chưa?”
Lý Tu Thần: “!”
Lý Tu Thần sau khi bị cắn cả người đầy máu, da thịt không chỗ nào lành lặn, hiện giờ mới có thể thoải mái một chút. Lạc Tiệm Thanh cũng không định hành hạ hắn, việc khẩn cấp hiện tại là đi tới vực sâu. Ở đó không biết sẽ gặp phải hiểm nguy gì, nhưng Lạc Tiệm Thanh không thể không đi, bởi vì y không có lựa chọn nào khác.
Mà vào lúc này, một tu sĩ trung niên từ hiểm cảnh thứ tám vội vã bay tới lối vào hiểm cảnh thứ chín, gấp gáp nói: “Chưởng môn sư tôn, bản mệnh đăng của Lý Tu Thần vẫn chưa vỡ!”
Vừa nghe xong Hạo Tinh Tử đã cau mày, sắc mặt trầm xuống, còn chưa mở miệng, một tu sĩ trung niên tóc đen bên cạnh đã lớn tiếng hỏi: “Nếu bản mệnh đăng của Lý Tu Thần chưa vỡ thì sao đến giờ bọn họ vẫn chưa quay lại? Lý Tu Thần kia đã nói hắn có một pháp bảo có thể dẫn một người bình an rời khỏi hiểm cảnh.”
Một Yêu tôn buồn bực nói: “Chẳng lẽ bọn họ gặp phải chuyện gì đó?”
Tu sĩ tóc đen kia lập tức nói: “Sao có thể! Đại ca của ta tu vi Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, nếu trong Đoạn Tình nhai có nguy hiểm gì mà hắn không thể đối mặt thì vì sao bản mệnh đăng của Lý Tu Thần không vỡ?”
Yêu tộc kia cười lạnh: “Có khi bọn họ tìm kiếm cơ duyên trong Đoạn Tình nhai quên cả lối về ấy chứ.”
“Đại ca của ta không phải người như thế!”
“Được rồi được rồi, bản mệnh đăng chưa vỡ nghĩa là hai người bọn họ còn sống.” Hạo Tinh Tử nhìn tu sĩ tóc đen nói: “Tiếc là Miễn Xương đạo hữu không có vật bản mệnh, nếu không cũng sẽ biết được an nguy của hắn.”
Tu sĩ tóc đen lơ đễnh nói: “Tiểu tử Hợp Thể kỳ kia không sao thì tất nhiên đại ca của ta cũng không có việc gì.”
Mọi người chỉ có thể chờ đợi, từng ngày trôi qua, tu sĩ tóc đen ban đầu còn rất tự đắc nhàn nhã, ngày ngày ba hoa khoe đại ca của hắn lợi hại đến mức nào, bằng vào thân phận tán tu nhỏ bé mà đạt được tu vi Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, nhưng về sau…
“Có chuyện gì vậy? Sao bọn họ vẫn chưa về!”
Hạo Tinh Tử an ủi: “Miễn Duy đạo hữu bình tĩnh chớ nóng nảy, có lẽ bọn họ sắp trở về.”
Miễn Duy sốt ruột đi qua đi lại, hắn không nhịn được nói: “Hạo Tinh Tử đạo hữu, ngươi mau kiểm tra Bảo Châu mà đệ tử ngươi để lại. Không phải hắn nói bất kể trong đó xảy ra chuyện gì thì hắn và đại ca ta cũng có thể ổn thỏa từ Bảo Châu trở về sao? Ngươi mau xem xem Bảo Châu kia có sao không.”
Hạo Tinh Tử nâng tay áo lấy Bảo Châu ra: “Ngươi xem, Bảo Châu này rất bình thường, không có gì lạ hết.”
Miễn Duy lại nói: “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hơn hai mươi ngày rồi, không phải đã nói chỉ được tra xét trong đó mười ngày, bất kể thế nào cũng phải trở về sao?”
Hạo Tinh Tử cũng không biết trả lời sao.
“Phù, ” Một tiếng cười vang như chuông bạc, mọi người lập tức hướng ánh nhìn về phía Âm Cơ, ả chậm rãi đi xuyên qua nhóm Yêu tộc, môi đỏ mọng khẽ cong: “Ngươi tin tưởng đại ca ngươi có thể từ Bảo Châu này đi ra sao?”
Miễn Duy lập tức choáng váng: “Yêu tôn Âm Cơ, ý ngươi là sao!”
Âm Cơ lạnh lùng nói: “Bản tôn chưa bao giờ nghe thấy trên đời này có bảo vật nào có thể giúp tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn có thêm một mạng! Tên họ Lý kia chỉ mới Hợp Thể kỳ, hắn nói đó là bảo vật bản mệnh của hắn, đã tâm ý tương thông với hắn, chúng ta không thể cướp đoạt, vậy nên mới để hắn vào hiểm cảnh thứ chín, nhưng hắn nói bảo vật này có thể cứu hai người, ngươi thật sự tin vậy sao?”
Miễn Duy ngây ra.
Âm Cơ lại nói: “Cứ chờ đó xem, tên họ Lý kia nhất định có cách thoát ra, hắn sẽ không ngu ngốc tới mức tự đi tìm chết. Còn đại ca của ngươi… ngươi cầu phúc cho hắn đi.”
“Thái Hoa Sơn, ta muốn các ngươi đền mạng!”
Hạo Tinh Tử nhíu mày chặn trường côn của Miễn Duy tôn giả, trấn định nói: “Miễn Duy đạo hữu, ngươi đừng để người khác châm ngòi, chuyện chưa rõ đầu đuôi, ta tin tưởng đệ tử Thái Hoa Sơn ta sẽ không nói dối.”
Miễn Duy sao có thể tin: “Vậy ngươi trả đại ca lại cho ta!”
Hạo Tinh Tử nói: “Bình tĩnh một chút đừng nóng vội, bình tĩnh chút!”
Miễn Duy giơ trường côn muốn đánh tiếp, Âm Cơ thì ở bên cạnh che miệng cười. Lúc Hạo Tinh Tử đánh ngất Miễn Duy lại nghe một giọng nói già nua từ xa vang tới: “Âm Cơ, ta đã nói đuổi giết yêu vật là vấn đề quan trọng nhất của chúng ta, không phải thời điểm ngươi trêu đùa người khác.”