Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 95: Nghi kị




Những ai quen thuộc Sở Thanh Phong thì sẽ phát hiện gần đây nàng cười nhiều hơn trước, tính khí cũng hòa nhã hơn, cùng bộ dạng lãnh diện nữ vương đó thật đúng là khác biệt, vì thế có mấy người tò mò liền cẩn thận quan sát, cân nhắc tìm tòi sự kỳ quặc trong đó, nhưng mà cuối cùng cũng không có chuyện tình gì đặc biệt đáng giá Sở Thanh Phong vui vẻ, không thăng chức không trúng số, đây là thế nào?

Mặc kệ ai suy nghĩ, cuộc sống là của mình, không phải sống cho người khác xem, Sở Thanh Phong tự biết vì sao mình vui vẻ, vì sao mình hạnh phúc, như vậy đủ rồi. Nàng cùng Cố Dao xác lập quan hệ đã lâu, hai người cũng bí mật ở chung với nhau, lúc làm việc là quan hệ trên dưới, tan tầm chính là tình nhân tương thân tương ái, bảo lưu bí mật chỉ có hai người biết, ngẫu nhiên vụng trộm sướng vui, không có gì không tốt... Rất tốt.

Lúc này Sở Thanh Phong đang ở phòng làm việc trộm vui vẻ đâu, nàng đang nhìn báo cáo của Cố Dao, từng chữ từng chữ tỉ mỉ xem, nghĩ tới cái gì, khẽ cười như một lão sư đang sửa bài tập, dùng bút chì đánh dấu nơi cần sửa, tẫn trách vô cùng. Đối với Cố Dao, Sở Thanh Phong vừa là lãnh đạo vừa là tình nhân, không biết là may mắn hay không may mắn, so với các báo cáo khác, kỳ thật yêu cầu cũng không nghiêm khắc bằng, hầu như rất qua loa, ứng phó.

Xem xong báo cáo, Sở Thanh Phong liền chuẩn bị đi chỉ điểm Cố Dao, những người khác... Nàng còn chưa xem một cái, đối đãi khác biệt, nếu bọn hắn phát hiện, không biết sẽ có cảm tưởng gì ha.

Ra cửa, Sở Thanh Phong lập tức đi đến chỗ Cố Dao, khóe miệng không tự kìm hãm được cười như không cười. Văn phòng vừa tràn ngập tiếng nói chuyện phiếm, thoáng chốc an tĩnh rất nhiều, tuy rằng Sở Thanh Phong chưa từng nghiêm cấm lúc nhàn rỗi không thể nói chuyện phiếm, nhưng lực chấn nhiếp vẫn còn. Cố Dao đang cúi đầu, không biết cô đang nhìn cái gì, bộ dáng kia thật chuyên chú, không phát hiện Sở Thanh Phong đi tới.

Đi đến bàn Cố Dao, Sở Thanh Phong dừng lại, cúi đầu nhìn, thấy Cố Dao đang xem vụ án cũ, thầm khen Cố Dao là một đồng chí hiếu học, sau đó mới nhẹ nhàng gõ bàn, quả nhiên Cố Dao đột nhiên bị cắt đứt, ngẩng đầu lên ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bất minh sở dĩ.

Cố Dao bộ dạng này khiến tình yêu trong lòng Sở Thanh Phong bạo tăng, nếu không phải hiện tại ở văn phòng, nàng nhất định hung hăng nắm bóp khuôn mặt trơn mềm kia, ôm hôn. Khuyên chính mình cần bình tĩnh, Sở Thanh Phong mỉm cười, đặt báo cáo trước mặt Cố Dao, vừa mở ra vừa nói: "Báo cáo của em có vài chỗ cần chỉnh sửa."

"Nha." Cố Dao nhu thuận lên tiếng, sau đó nghiêm túc nhìn báo cáo, kỳ thật là đang buồn bực, gần đây báo cáo của cô bị sửa nhiều nhất, cũng không thấy người khác cần sửa, vì thế đối với bản thân có chút bất mãn, không hề nghĩ theo hướng khác.

Sở Thanh Phong tinh tế giảng, Cố Dao thật sự lắng nghe, thoạt nhìn giống một đôi sư sinh hài hoà. Vừa vặn, Sở Thu mở cửa ra, sau đó thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, cước bộ vội vàng liền đi ra ngoài, vì thế mọi người tò mò nghi hoặc, rất khó thấy Sở Thu mất bình tĩnh, thông thường chỉ có khi thực hiện nhiệm vụ lớn gì đó mới có thể thấy được, tất cả mọi người suy đoán rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Lòng hiếu kỳ người người đều có, vì thế ánh mắt mọi người đều đuổi theo Sở Thu, ngay cả Sở Thanh Phong và Cố Dao cũng không ngoại lệ, các nàng cũng tạm dừng trao đổi, Sở Thanh Phong hơi nhíu mi, mà Cố Dao chỉ là rất đơn thuần nghi hoặc.

Sở Thu vội vàng rời đi, gieo rắc trì hoãn, ta xem ngươi ngươi xem ta, phát hiện ai cũng không biết tình hình cụ thể, y theo cá tính bát quái, hẳn là nhiệt tình thảo luận, nhưng Sở Thanh Phong tại đây bọn họ cũng không dám, theo bản năng nhìn về phía Sở Thanh Phong, xem nàng có biết gì không, điều này thật sự không bình thường, Sở Thanh Phong lại không hiểu, làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh, tiếp tục cúi đầu dạy Cố Dao.

Lòng hiếu kỳ của mọi người chưa hoàn toàn áp xuống, Sở Thu lại trở về, bất đồng là phía sau còn dẫn theo vài người, cửa mở ra, chỉ thấy Sở Thu đứng một bên, có chút khách khí mời người đi vào.

Ánh mắt mọi người lập tức bị hấp dẫn, là dạng đại nhân vật gì mà có thể khiến Sở Thu tự mình đi xuống nghênh đón, lại khách khí như thế, mọi người nhìn mới biết được quả nhiên là đại nhân vật, một hàng bốn người, hai nam tử là Bí thư Thành uỷ Trần Minh Ngôn và Cục trưởng Cục cảnh sát H thị Ngưu Kỳ Xương, hai nữ tử bí ẩn ước chừng 30 tuổi, diện mạo cực phẩm, khí chất cũng quý giá phi phàm, vừa nhìn chỉ biết không phải người thường.

Từng đội viên đều phản xạ có điều kiện đứng lên, sau đó đều nhịp cúi chào, cùng hô một câu: "Thị trưởng hảo! Cục trưởng hảo!"

Đồng thanh hò hét thoáng chốc nhượng không khí trang nghiêm, từ điểm đó cũng có thể thấy được tính chất vốn có của tổ trọng án, Trần Minh Ngôn và Ngưu Kỳ Xương đều sững sờ, sau đó tựa hồ tán thưởng đáp ứng vài tiếng để tất cả ngồi xuống tiếp tục công việc. Sở Thu nhìn bộ hạ của mình, vui mừng âm thầm gật đầu.

Các tổ viên ngồi xuống, đều đưa ánh mắt nhìn về phía hai nữ nhân, hai cô gái này rốt cuộc là nhân vật nào, thế nhưng có thể đứng chung một chỗ với Bí thư Thành uỷ và Cục trưởng Cục cảnh sát H thị, hơn nữa theo vị trí đến xem, tựa hồ địa vị cũng không thấp hơn hai người kia, tất cả mọi người tò mò chờ Sở Thu giới thiệu. Sở Thanh Phong và Cố Dao cũng đưa ánh mắt nhìn hai nữ nhân, đều mặc thường phục, phục sức cũng không đắt đỏ, nhưng mà khí chất đó, trang nghiêm lại thượng vị.

Sở Thanh Phong thân là cán bộ, tự nhiên quen thuộc ban lãnh đạo H thị, nàng xác định hai nữ nhân này tuyệt đối không phải dân H thị, như vậy... Bọn họ đến tột cùng là ai? Người hấp dẫn Sở Thanh Phong và Cố Dao nhất, mặc sườn xám màu xám, cô ta khiến các nàng đồng thời nhớ lại một người, Tàng Huyền Thanh.

Người ngày thường lấy sườn xám làm phục sức cũng không phải không có, nhưng đó là chạy theo phong trào, ngẫu nhiên tìm kiếm sự mới mẻ chiếm đa số, giống Tàng Huyền Thanh suốt ngày sườn xám không đổi, còn mặc ra phong vận của nó cũng rất khó gặp đến, mà bây giờ trước mắt còn có một người, mặc sườn xám màu xám, chân đi giày vải bình thường. Nữ nhân này cùng Tàng Huyền Thanh cho người ta cảm giác tương tự, một thân sườn xám hài thêu nhịp nhàng khéo léo cho người ta cảm giác trang phục đó mới phù hợp các nàng nhất. Nhưng tương tự chỉ là nháy mắt, Sở Thanh Phong và Cố Dao nhìn kỹ mới phát giác, kỳ thật nữ nhân này khác Tàng Huyền Thanh ở chỗ, Tàng Huyền Thanh ung dung đẹp đẽ, nữ nhân này giản dị trong veo.

Hai cô gái này đều cực kỳ đặc biệt, ánh mắt nữ tử mặc sườn xám trong vắt, ngay cả dao động đều cực nhỏ, là loại xem hết thảy như không, không cả vú lấp miệng em, lại khiến người lơ đãng cảm nhận được một loại áp lực. Mà vị nữ tử kia, ánh mắt nữ tính dịu dàng, nhưng ở chỗ sâu lại có một cỗ kiên nghị cùng khí khái anh hùng.

Nếu dựa theo quy củ dĩ vãng khi lãnh đạo thị sát, Sở Thu phải hướng mọi người giới thiệu rồi thỉnh lãnh đạo nói vài lời. Nhưng mà, lần này xem ra cũng không phải là lãnh đạo thị sát, Sở Thu cái gì cũng không nói, liền trực tiếp dẫn bốn người tới phòng họp, sau đó còn nghiêm nghiêm thực thực đóng cửa, càng làm cho lòng hiếu kỳ nổi lên.

Lập tức, văn phòng bắt đầu líu ríu, mỗi người cùng người ngồi gần mình nhất đàm luận, Sở Thanh Phong nhìn cửa phòng đóng chặt, suy nghĩ một hồi, ánh mắt khôi phục bình tĩnh, tiếp tục cùng Cố Dao thảo luận nội dung báo cáo, tựa hồ một màn kia cũng không khiến lòng nàng dao động, nhưng mà sự thật chỉ có chính nàng rõ ràng. Cố Dao lắng nghe Sở Thanh Phong phân tích báo cáo, chẳng biết vì sao trong đầu luôn lưu chuyển hình tượng nữ tử mặc sườn xám kia.

Sở Thanh Phong giảng cho Cố Dao xong, không có lập tức rời đi, mà là đứng ở bên cạnh nhìn Cố Dao tỉ mỉ sửa chữa, tựa hồ đó cũng là một loại hưởng thụ, bất quá đối với nàng nó đích thực là như thế. Sở Thanh Phong và Cố Dao khi đi làm là thượng cấp hạ cấp, tan việc là tình nhân, trừ bỏ vụng trộm vui vẻ, kỳ thật ngẫu nhiên cũng vụng trộm nín thở, liền tỷ như hiện tại, Sở Thanh Phong tức giận bất bình nghĩ, nếu bây giờ là ở nhà, hoặc người xung quanh đều tiêu thất, nàng cùng Cố Dao là có thể càng thêm thân mật, ai quản ngươi nông ta nông, nhưng bây giờ chỉ có thể khắc chế, cảm giác kia thật không tốt.

Cửa đột nhiên mở ra, Sở Thu đi ra, sau đó đối với bên này trực tiếp hô: "Sở đội phó, mau vào đây."

Sở Thanh Phong đứng bên Cố Dao, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Thu, thấy ánh mắt kia có chút thâm trầm, nhất thời không hiểu ý tứ trong đó, thanh thúy đáp: "Vâng!"

Sở Thu liếc Sở Thanh Phong một cái, cũng không nhiều lời, xoay người tiến nhập văn phòng, chừa cửa cho Sở Thanh Phong. Sở Thanh Phong đứng tại chỗ, híp mắt một chút, liền nâng bước đi tới, tiến vào văn phòng, đóng cửa lại, ngăn cách mọi ánh mắt tò mò, bao gồm Cố Dao.

Sở Thanh Phong đi vào, không sai biệt lắm 30 phút, ai cũng không biết vài vị lãnh đạo quan trọng của H thị ở bên trong thương lượng cái gì, Cố Dao đã sớm sửa báo cáo xong, thường thường xem cửa phòng đóng chặt, chờ Sở Thanh Phong đi ra, giao báo cáo cho nàng xét duyệt.

Dưới hảng chục con mắt, cửa rốt cuộc mở ra, Sở Thu tiễn bốn nhân vật lớn đi ra, Sở Thanh Phong vẫn chưa, Sở Thu toàn bộ hành trình hẳn là cần tiễn đến đại môn. Sở Thanh Phong đi ra, chỉ là trên tay nhiều hơn một phần văn kiện, cũng không biết là vị nào giao cho nàng.

Biểu hiện trên mặt Sở Thanh Phong có chút ngưng trọng, cầm văn kiện liền trực tiếp trở về phòng làm việc, đóng cửa lại, càng làm cho người nghi hoặc trong đó cất giấu thiên đại bí mật, thấp giọng ngờ vực cùng thảo luận càng thêm nhiệt liệt. Cố Dao ngồi một hồi lâu, chờ Sở Thu tiễn mấy vị đại nhân vật, đóng cửa lại, cô mới đứng lên đi tới phòng Sở Thanh Phong.

Gõ cửa, nghe Sở Thanh Phong lên tiếng, đẩy cửa đi vào, thấy Sở Thanh Phong ngẩng đầu lên, nhìn Cố Dao ấm áp mỉm cười.

Đóng cửa, ngăn cách ánh mắt bên ngoài, tái kiến nụ cười của Sở Thanh Phong, tim Cố Dao chẳng biết vì sao đập nhanh hơn, hoặc bởi vì giữa hai người có bí mật nhỏ. Cố Dao vờ trấn định đem báo cáo phóng tới trên bàn Sở Thanh Phong, nói: "Tỷ tỷ, em sửa xong báo cáo rồi ạ."

Cố Dao vẫn lén lút kêu Sở Thanh Phong "tỷ tỷ", nếu có người khác, Cố Dao sẽ kêu "đội phó". Nào biết Sở Thanh Phong không nhìn báo cáo mà kéo lại cánh tay Cố Dao chưa kịp thu hồi, nói: "Dao, tôi rất nhớ em."

Xấu hổ! Cố Dao kinh ngạc, đây là thế nào? Rõ ràng tối qua hai người mới tương thân tương ái mà, hơn nữa Sở Thanh Phong kêu cô sửa chữa báo cáo, như thế nào hiện tại ra thế này? Là gạt người? Đây cũng quá làm kiêu! Vì thế mặt mỏng Cố Dao sẳng giọng: "Tỷ tỷ, nói cái gì đó?"

Xem đi! Bộ dạng thẹn thùng, dục cự hoàn nghênh, khiến trong lòng Sở Thanh Phong dấy lên ngọn lửa, nàng nguyên bản chỉ là nắm tay, lại biến thành hôn tay Cố Dao, một chút một chút nhẹ nhàng nói: "Tôi nói tôi nhớ em, muốn ôm em, muốn hôn em..."

Cố Dao ở phía sau, phản ứng tổng là có chút lăng lăng, thật thiên chân, có lẽ cô chính là loại người trời sinh chậm chạp trước tình cảm, bất quá Sở Thanh Phong không để ý, ai chủ động cũng không sao, chỉ cần có thể cảm nhận được tình yêu nồng đậm cùng ấm áp là tốt rồi, vì thế Sở Thanh Phong còn cách bàn công tác kéo Cố Dao tới, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu.

Văn phòng kích tình, đủ kiều diễm đủ ám muội, không khí đủ để cho một người rất nhanh liền mê muội, hai người hôn đến bốc hoả, nhưng mà lúc thở, Cố Dao lơ đãng nhìn xuống, đã thấy văn kiện trên mặt bàn viết "chiến dịch truy quét hắc bang khắp cả nước, chú ý H thị".

Cố Dao cả kinh, không còn cảm xúc, hơi đẩy Sở Thanh Phong ra, trên mặt cố giả bộ trấn định, có điểm thật có lỗi nói: "Tỷ tỷ, em... Em muốn đi WC một chút."

"Nha... Haha, vậy đi đi." Sở Thanh Phong bị Cố Dao đậu cười, hào phóng thả người, nhìn Cố Dao đi ra văn phòng. Sở Thanh Phong ngồi lại vị trí, khóe miệng vẫn hàm chứa tiếu ý chưa tiêu, bị Cố Dao nhắc nhở, Sở Thanh Phong cũng thấy bụng hơi trướng, vì thế cũng đứng dậy, đi theo.

Cố Dao nói đi WC, kỳ thật cũng chỉ là lấy cớ, cô muốn thông tri Tàng Huyền Thanh về lệnh truy quét, đây cũng không phải chuyện nhỏ, có thể quan hệ đến Tàng gia sinh tử tồn vong, hơn nữa Bí thư Thành ủy và Cục trưởng Cục cảnh sát đều xuất động, sự tình khẳng định không nhỏ, nếu Tàng Huyền Thanh biết tin sớm, sẽ chuẩn bị sẵn sàng ứng phó hơn, mới có thể thoát ly nguy cơ lần này.

Cố Dao tiến vào WC, vốn cẩn thận nhìn một lần, xác định không ai mới tiến nhập một phòng riêng, đóng cửa lại móc điện thoại ra, trực tiếp bấm số của Tàng Huyền Thanh.

Tàng Huyền Thanh bắt máy, Cố Dao lo lắng nhỏ giọng nói: "Đại tỷ, em mới nhận được tin tức, là hắc đạo H thị sắp bị truy quét, hành động lần này nhất định không nhỏ..."

Cố Dao chưa nói xong, Tàng Huyền Thanh liền không sao cả "haha" cười, Cố Dao buồn bực, Tàng Huyền Thanh tiếp lời: "Dao, đừng lo lắng, tôi sớm có chuẩn bị... Thừa dịp này tẩy trắng Tàng gia."

Cố Dao nghe Tàng Huyền Thanh nói, trong lòng tự nhiên vui vẻ, tuy rằng vẫn có chút lo lắng Tàng Huyền Thanh có thể ứng phó không, bây giờ cũng không tiện nói nhiều lắm, vì thế thật vội vàng cúp di động. Chỉ là không nghĩ tới, mở cửa đi ra, đã thấy Sở Thanh Phong đang đưa lưng về phía mình, xuyên thấu qua gương, không biết có phải do tác dụng tâm lý, Cố Dao cảm thấy ánh mắt Sở Thanh Phong tựa hồ có chút lãnh.

"Tỷ tỷ..." Cố Dao che giấu hoảng hốt kêu một tiếng, Sở Thanh Phong mỉm cười xoay đầu lại, "ừ" một tiếng, điều này làm cho Cố Dao có cảm giác, ánh mắt mình vừa thấy trong gương là ảo giác.

"Vậy... Tỷ tỷ, em ra ngoài trước." Rửa tay xong, Cố Dao nói, nội tâm cô kinh hoảng không ngừng, cô chỉ muốn mau chóng rời đi nơi này.

Sở Thanh Phong vẫn mỉm cười, ôn nhu nói: "Hảo, đi đi, lúc tan tầm nhớ chờ tôi về chung."

Cố Dao rời đi, Sở Thanh Phong nhìn vào gương, nàng thấy trong ánh mắt của mình có một cỗ nghi kị cùng lãnh ý.

Chết moẹ bé Dao, chuẩn bị ăn hành sml =))))

Mấy bữa nay kiểm tra nhiều vl, không update được =))))

Genetics đã kinh khủng lắm rồi, đằng này còn write in English =))))