*kiều đồn = mông
Là mông, là mông đó mấy má *tự sướng*
Trần Minh Ngôn nói xong, mang theo Đao Si rời đi, ba người Tàng Huyền Thanh vẫn còn ở trong trà lâu, ai cũng không nói, ánh mắt Tàng Huyền Thanh thâm trầm, một tay vê động Phật châu, một tay đùa bỡn ly trà, nhìn sơn cảnh xanh biếc đằng xa, trầm tư.
Chiến dịch truy quét hắc bang, đối với Thanh Liên Hội, không thể nghi ngờ là một nguy cơ, nhưng trong nguy cơ thường sẽ xen lẫn một cơ hội, Tàng Huyền Thanh không nghi ngờ Trần Minh Ngôn sẽ bảo trụ mình và Thanh Liên Hội, bỏ qua tình nghĩa huynh đệ vài thập niên giữa Tàng Thiên Hải và Trần Minh Ngôn, Trần Minh Ngôn vì lợi ích và an toàn của mình cũng sẽ phải dốc toàn lực bảo trụ. Thanh Liên Hội và Trần Minh Ngôn liên luỵ nhiều lắm, bất kể phương nào xảy ra chuyện, một phương khác đều sẽ phải chịu uy hiếp, đây chỉ là kết quả trợ giúp lẫn nhau rồi lại chế ước lẫn nhau.
Tàng Huyền Thanh đang tự hỏi, cô không chỉ cần tránh thoát nguy cơ lần này, còn muốn lợi dụng thời cơ đạt đến ưu đãi, quả nhiên dã tâm rất lớn! Rắn muốn nuốt luôn cả voi.
Hồi lâu sau, cũng không biết Tàng Huyền Thanh nghĩ thấu hay chưa, bộ dạng uể oải đứng lên, nói: "Đi thôi."
Tàng Huyền Thanh không có bất đồng, dọc theo đường đi vẫn dựa vai Mộ Dung Phỉ nhắm hai mắt lại, không ai biết cô ngủ thật hay giả. Trở lại Tàng gia, cô gọi Trần Dương tới.
Trong phòng khách, Tàng Huyền Thanh ngồi ở trên ghế gỗ lim, Mộ Dung Phỉ ngồi bên cạnh, Kinh Luân đứng một bên, nhắm hai mắt tụng kinh. Trần Dương đến, cô liền mở miệng hỏi: "Trần Dương, Phạm lão bên kia an bài thế nào rồi?"
"Đại tiểu thư, đều sắp xếp xong xuôi, rạng sáng ba ngày sau thủ tiêu." Trần Dương không vô nghĩa, rất đơn giản đáp.
Nghe Trần Dương đáp, Tàng Huyền Thanh mềm nhẹ vê động Phật châu, trầm tư một chút, sau đó quyết đoán nói: "Không! Lần này nhất định phải càng nhanh càng tốt a... Sửa thành rạng sáng ngày mai đi, hàng tới tay liền hạ thủ. Ngươi thông tri bốn vị đại lão chuẩn bị sẵn sàng, đêm đó lấy hàng, thời gian địa điểm ngươi định, nói cho bọn hắn biết, quá thời hạn sẽ không tốt!"
Trần Dương kinh ngạc nhìn Tàng Huyền Thanh một cái, khẽ nhíu mày, hắn có dự cảm nhất định đã xảy ra chuyện gì, bằng không Tàng Huyền Thanh không có khả năng vội vã thúc giục hắn. Giao dịch độc phẩm không phải mua bán bình thường, hết thảy đều phải vạn phần cẩn thận, bằng không sẽ rất dễ dàng xảy ra sự cố. Hơn nữa thuốc phiện cho tới bây giờ đều là yêu cầu giao dịch tiền mặt, cũng không phải một số lượng nhỏ, chuẩn bị tiền mặt cũng phải cần thời gian. Hắn trầm mặc hỏi: "Đại tiểu thư, vì sao lo lắng như vậy, có phải hay không gặp vấn đề gì?"
Tàng Thiên Hải từng nói với Tàng Huyền Thanh, luận độ trung thành trong Thanh Liên Hội, Trần Dương đáng giá tín nhiệm nhất, cho nên Tàng Huyền Thanh không giấu giếm, gật đầu nói cho hắn hết thảy. Trần Dương nghe ánh mắt cũng dần dần ngưng trọng, ý thức được việc này nghiêm trọng, ngẩng đầu nhìn Tàng Huyền Thanh, chỉ thấy cô không có quá nhiều lo lắng, trong lòng buông lỏng một ít, hỏi: "Đại tiểu thư có tính toán gì không?"
Tàng Huyền Thanh thu Phật châu về cổ tay, vẽ ra nụ cười... Yêu nghiệt! Cô cười lạnh: "Trần thúc thúc nhất định dốc toàn lực bảo trụ chúng ta, cho nên lần này không phải cơ hội sao! Hừ! Hắc đạo H thị không cần quá nhiều người, còn Phạm lão làm trùm ma túy hơi lâu rồi, hắn đều nhanh quên ta là ai, ta không thích."
Tàng Huyền Thanh không nói hết, Trần Dương chỉ có thể ngầm hiểu một nửa, hắn hỏi: "Vậy... Vì sao còn muốn vội vã cùng Phạm lão giao dịch? Như vậy chẳng phải càng nguy hiểm? Ta cảm thấy vẫn là tạm dừng một thời gian."
Tàng Huyền Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, cô cười yêu mị, ngữ khí khinh nhu nói: "Không, nếu không cùng Phạm lão giao dịch, sao có thể kết tội bốn vị đại lão a? Ta đáp ứng giao bọn họ cho Trần thúc thúc, không thể nuốt lời đâu."
Trần Dương trầm mặc, nhai nuốt lời Tàng Huyền Thanh nói, một lát sau tựa hồ là nghĩ thông suốt, hắn nở nụ cười, một chút cũng không ôn hòa, ngược lại là có một tia tàn nhẫn, cử chỉ rất nhã nhặn khom người nói: "Đã biết, Đại tiểu thư, ta lập tức đi an bài."
"Ừ." Tàng Huyền Thanh gật gật đầu, bổ sung: "Chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, dù sao Trần thúc thúc chỉ có thể âm thầm bảo vệ chúng ta, hãy phân phó các huynh đệ đều khiêm tốn một chút, phải rửa sạch kho hàng, mau ra tay, trước hết tìm một chỗ chôn... Đến lúc đó, không chừng chúng ta cũng phải hy sinh một ít, bằng không sẽ trông rất giả."
Trần Dương khiêm tốn mang theo tự tin, gật đầu nói: "Đại tiểu thư yên tâm, ta sẽ lo cho thỏa đáng."
Trần Dương nói xong, xoay người ra ngoài, còn không đợi hắn đi ra khỏi cửa, chỉ nghe thấy Tàng Huyền Thanh nói: "Mộ Dung Phỉ, tôi hơi mệt, em đi ngủ với tôi một chút đi."
Trần Dương nghe nói như thế, dừng lại cước bộ, nhưng rất nhanh lại kịp phản ứng, đi ra cửa, trong lòng nghĩ: Đại tiểu thư thật sự... Hắn thở dài, đời sau Tàng gia nên làm sao bây giờ?
Tàng Huyền Thanh nữ nhân ích kỷ này cũng không hỏi Mộ Dung Phỉ có muốn ngủ không, chỉ bởi vì chính mình muốn ngủ, liền đem Mộ Dung Phỉ cùng nhau kéo vào phòng, sau đó nằm lên giường, ôm Mộ Dung Phỉ vào trong ngực, không quản cảm thụ của nàng liền nhắm hai mắt lại. Mấy ngày nay, cô quen ôm Mộ Dung Phỉ đi vào giấc ngủ, cô xem Mộ Dung Phỉ là gối ôm chắc sẽ đúng hơn.
Thời gian Mộ Dung Phỉ mỗi ngày đi ngủ đều là cố định, nàng giờ phút này không buồn ngủ, nhưng đối với Tàng Huyền Thanh mời, nàng cũng không có cự tuyệt, Tàng Huyền Thanh coi nàng là gối ôm thì nàng thật sự giống gối ôm, không phản kháng, chỉ mở to mắt tùy ý Tàng Huyền Thanh ôm, Tàng Huyền Thanh rất thơm, Tàng Huyền Thanh ôm ấp thật ấm.
Hơi thở của Tàng Huyền Thanh dần dần vững vàng, khi Mộ Dung Phỉ nghĩ cô đã ngủ, cô đột nhiên nói: "Cha tôi nói qua, hắc đạo chính là một con đường không có lối về, chỉ cần bước lên một bước sẽ không có đường về, không ai an ổn, cũng rất ít người thành công thu tay lại, tẩy trắng là kết quả tốt nhất, nhưng hắc đạo chung quy thiếu rất nhiều người, thiếu thì phải trả, chết ra sao cũng không biết a... Cha tôi nói, khi ông đi lên con đường này đã sớm chuẩn bị kỹ càng, sau này ông muốn rửa tay gác kiếm, nhưng trời cao không cho ông cơ hội nào, ông hi vọng tôi có thể làm được. Lần này là một cơ hội đâu..."
Tàng Huyền Thanh lời này như nói mớ, nói xong cũng không cần Mộ Dung Phỉ đáp lại, luôn nhắm mắt, thở vững vàng. Mộ Dung Phỉ nghiêng đầu ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Tàng Huyền Thanh, thấy đuôi mắt ai tựa hồ có chút ẩm ướt, Mộ Dung Phỉ nghi hoặc, nghĩ không ra Tàng Huyền Thanh vừa rồi có ngáp không.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tàng Huyền Thanh, Mộ Dung Phỉ liền mê muội, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Khi tầm mắt chuyển qua môi son kia, nàng liếm môi dưới. Hai người ở rất gần, Tàng Huyền Thanh thở ra mùi thơm, như lan như xạ, Mộ Dung Phỉ bỗng nhúc nhích, đến gần, nhẹ nhàng hôn lên môi.
Tàng Huyền Thanh gợi lên khóe miệng, tiết lộ bí mật cô vẫn chưa ngủ, không mở mắt cũng không ngăn cản Mộ Dung Phỉ trộm hương, mặc nàng tùy ý. Mộ Dung Phỉ như ăn đường, ngẫu nhiên chìa đầu lưỡi khẽ liếm, ngẫu nhiên hút hút. Đầu lưỡi liếm láp hàm răng, Tàng Huyền Thanh phối hợp mở ra, cho cái lưỡi nghịch ngợm kia đi vào.
Lưỡi Mộ Dung Phỉ linh hoạt dây dưa lưỡi Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh đột nhiên dùng lực đem cả người Mộ Dung Phỉ đè lên mình, điều này không ảnh hưởng đến Mộ Dung Phỉ tiếp tục hưởng thụ, động tác này dễ dàng hơn cho nàng hôn đến đêm khuya.
Tàng Huyền Thanh đầu nhập cùng Mộ Dung Phỉ kích hôn, tay kìm lòng không đậu vuốt lưng Mộ Dung Phỉ, Mộ Dung Phỉ lúc này đang chìm đắm trong nụ hôn, cũng không hiểu Tàng Huyền Thanh có ma lực, khiến khát vọng của nàng đối với Tàng Huyền Thanh sâu sắc hơn rất nhiều.
Lúc tay Tàng Huyền Thanh đặt lên tiểu kiều đồn của Mộ Dung Phỉ, độ cong làm cô yêu thích, kìm lòng không đậu nhéo hai ba cái, xúc cảm tốt vô cùng, mềm nhẵn, hơn nữa cũng phi thường co dãn.
Nơi đó tu nhân, mẫn cảm, Mộ Dung Phỉ kinh hãi, sững sờ, dừng động tác, nằm đè trên Tàng Huyền Thanh, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn mặt Tàng Huyền Thanh đã nhiễm đỏ hồng, nhất thời không kịp phản ứng.
Nhận thấy động tác của Mộ Dung Phỉ, Tàng Huyền Thanh nghi hoặc mở mắt, thấy Mộ Dung Phỉ có điểm ngốc, đây là Tàng Huyền Thanh lần đầu tiên chứng kiến Mộ Dung Phỉ như thế, trong lòng cảm thấy đáng yêu phi thường, khóe miệng vòng quanh nụ cười yêu mị mê người không đền mạng.
"Haha... Làm sao vậy? Hả?" Tàng Huyền Thanh cười nhẹ hỏi, biết rõ nguyên nhân, động tác trong tay không dừng lại, vẫn mềm nhẹ nắm lấy kiều đồn viên nhuận cong cong.
Cảm giác này thật sự rất quái dị, trong lòng cũng có chút kỳ dị, tựa hồ có con kiến đang chọt nàng, muốn bắt lại bắt không được. Mộ Dung Phỉ nhíu mày, vẫn nhìn Tàng Huyền Thanh ngu ngơ không biết trả lời thế nào.
"Haha..." Tàng Huyền Thanh thấy Mộ Dung Phỉ như vầy, càng hoan hỉ, bình thường Mộ Dung Phỉ luôn lãnh lãnh khốc khốc, không nghĩ tới hiện giờ sẽ có bộ dạng ngốc nghếch, Tàng Huyền Thanh càng xem càng thấy đáng yêu, kìm lòng không đậu, cô ngẩng đầu, hôn môi Mộ Dung Phỉ, hấp dẫn Mộ Dung Phỉ.
Mộ Dung Phỉ bị Tàng Huyền Thanh hôn, quả nhiên lực chú ý đã trở lại, ánh mắt đặt trên môi Tàng Huyền Thanh. Tàng Huyền Thanh không ngừng cố gắng, lại khinh mổ vài cái, Mộ Dung Phỉ thông suốt, lại hôn xuống.
Ừ, chương sau là chơi ra lửa luôn =))
Suggested song: Playing with fire – BLACKPINK =))
"Trái tim em là một màu đen... Á!" =))