Miêu tổng viết H rất nhân văn, không như ai kia họ Hiểu tên Bạo =))))
Hôn sâu chỉ là khúc nhạc dạo, nếu đình chỉ vào thời khắc này có phải là rất vô nhân đạo? Cho nên, vũ khúc phải tiếp tục, hơn nữa cần đầu nhập thêm, cần mãnh liệt thêm.
Cố Dao bởi vì Sở Thanh Phong đột nhiên hành động, trong cổ họng cô tràn ra ngâm khẽ, Sở Thanh Phong nghe được, nàng không đình chỉ ly khai miệng Cố Dao, ánh mắt ẩm ướt tràn ngập dục vọng, vọng nhìn Cố Dao đồng dạng say mê, nàng khêu gợi khàn khàn khinh than: "Cố Dao, tôi yêu em."
Chỉ một câu, liền dễ dàng đánh nát sự mất tự nhiên của Cố Dao, kích phát tình yêu của cô đối với Sở Thanh Phong, kích phát dục vọng, nhờ Sở Thanh Phong chỉ dẫn cô rất thỏa mãn rất khoái nhạc, cũng hi vọng Sở Thanh Phong có thể giống cô.
Sở Thanh Phong tiếp tục động tác, nàng không hôn môi Cố Dao nữa, nàng muốn nhấm nháp những địa phương khác, nàng hôn cả người cô sau đó chui đầu vào cổ cô, nơi đó da thịt uyển chuyển bạch ngọc, còn có một cỗ hương khí làm người mê say. Sở Thanh Phong thở hào hển mang theo khí tức nóng bỏng, thật sâu mút vào, lưu lại đóa đóa màu đỏ, giống như mân côi.
Cố Dao lạc vào hỏa nhiệt hây hẩy cùng sự mút mát thâm tình của Sở Thanh Phong, ở bụng nổi lên một mồi lửa, sau đó lửa kia lan tràn toàn thân, nóng rực khiến cô khó nhịn ẩn nhẫn, làn da hiện lên một tầng ửng đỏ, từng tiếng ngâm khẽ dẫn người mơ màng, không chịu nổi theo giữa họng tràn ra.
Sở Thanh Phong không thoả mãn vì còn cách quần áo, nàng khát vọng cùng Cố Dao thân cận hoàn toàn không trở ngại, nàng khao khát cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Cố Dao, đôi tay linh hoạt như rắn vươn vào mép áo bao trùm phần bụng chặt dồn của Cố Dao, nơi đó trơn mềm, nàng vô cùng thích...
Tình đến thì hết thảy liền nước chảy thành sông, hết thảy đều trở nên đương nhiên. Từng kiện quần áo bị ném bên giường hoặc là trên mặt đất, lúc này các nàng đã chẳng còn quan tâm những chi tiết nhỏ nhặt đó. Hai thân hình hoàn mỹ như bút tích của Thượng Đế, vào thời khắc này cầm lòng quấn lấy cùng một chỗ, địa hợp duy mỹ.
Bàn tay và nụ hôn của Sở Thanh Phong cơ hồ không buông tha bất kỳ chỗ nào của Cố Dao, cái cổ duyên dáng, xương quai xanh khêu gợi, đỉnh núi mềm mại, đặc biệt nàng thật yêu thích hai phiến đá trên đỉnh núi, nàng muốn dùng miệng để mềm hoá chúng nó lại phát hiện mình không có thành công, chúng nó rất nghịch ngợm, Sở Thanh Phong càng cố gắng, chúng nó liền càng cứng rắn hơn.
Toàn thân Cố Dao giờ phút này giống như ngâm trong suối nước nóng, sắp nấu chín cô, từng cơn sóng nhiệt, không ngừng mà theo bụng sinh ra, sau đó một chút cũng không thương tiếc vuốt toàn thân cô. Cô rất thỏa mãn, lại bí mật mang theo một cỗ hư không rất sâu, giống như nước ấm sa vào người, cô bất lực, chỉ có gắt gao bắt lấy tóc Sở Thanh Phong, mình mới sẽ không chìm trong nước.
Sở Thanh Phong có ma lực thần kỳ, không muốn buông tha Cố Dao, nàng ở trên thân Cố Dao đốt lửa, nàng muốn Cố Dao nhiệt liệt bốc cháy, xuống phía dưới xuống phía dưới, chìa lưỡi liếm bụng Cố Dao, vẫn chưa đủ, nàng còn muốn hôn lên nơi tư mật nhất của Cố Dao.
Sở Thanh Phong còn chưa thực hiện được, thì hơi thở dồn dập phun ra lửa nóng đã bán rẻ ý đồ của nàng, Cố Dao đột nhiên giật mình tỉnh lại, toàn thân như nhũn ra Cố Dao gian nan ngẩng đầu, hai tay ngăn trở Sở Thanh Phong, sắc mặt cô ngượng ngùng phi hồng, thanh tuyến ẩm ướt cả kinh nói: "Tỷ tỷ... Đừng, nơi đó... Không thể..."
"Vì sao không thể? Tôi thích, mỗi nơi trên thân thể em, tôi đều thích..." Sở Thanh Phong âm thanh khàn khàn, bởi vì trong lòng kiên định, ngữ khí trở nên có chút trầm thấp, phản bác Cố Dao ngăn cản. Sau đó không khỏi phân trần lấy tay Cố Dao ra, không chút do dự hôn xuống.
"A... Tỷ tỷ... Ưm..." Cố Dao kinh hô một tiếng, trong phút chốc, mất đi toàn bộ khí lực, bụng chặt lại, co rút, toàn thân mềm nhũn, thẹn thùng đỏ bừng cả mặt nhưng lại vô pháp đuổi đi xúc cảm kia, cô thậm chí còn tinh tường cảm thấy, địa phương đang được Sở Thanh Phong ôn nhu hôn, đã tuôn ra một cỗ ấm áp.
Khi Sở Thanh Phong lấy tay thay thế nụ hôn, chậm rãi để vào trong đó, nàng rõ ràng cảm thấy một trở ngại, hơi dừng lại, ánh mắt bao hàm thâm tình, nhìn thấy Cố Dao đã say, nói: "Cố Dao, tôi yêu em." Sau đó hôn Cố Dao, ngón tay đột nhiên xâm nhập...
"Ưm..." Cố Dao kêu rên, khóe mắt tràn ra giọt lệ, giọt lệ này là trân quý, đại biểu Cố Dao lột xác...
Bởi vì Sở Thanh Phong và Cố Dao nhất thời xúc động trì hoãn, 6h chiều cả hai mới ra khỏi nhà, Sở Thanh Phong hoàn toàn thay đổi thành một người khác, dĩ vãng cực ít trang điểm nàng lúc này lại nùng trang tươi đẹp, dĩ vãng Sở Thanh Phong đơn thuần xinh đẹp bây giờ lại sắc sảo quyến rũ.
Đến cục cảnh sát, Sở Thanh Phong mang theo Cố Dao vừa tiến vào văn phòng, liền doạ ngây người cả đám, "kinh" là kinh diễm. Trong lúc nhất thời, tất cả đơ ra, tựa hồ bị Sở Thanh Phong mê hoặc, đặc biệt là Chu Vân, quả thật hai mắt đều đăm đăm.
Những ánh mắt này nhượng Sở Thanh Phong không thoải mái đồng thời cũng khiến Cố Dao không thoải mái, Cố Dao trong lòng ê ẩm, tựa hồ đang có người thăm dò vật phẩm riêng tư của mình vậy.
Sở Thanh Phong khẽ cau mày, nghiêm khắc dò hỏi: "Hành động đêm nay, tất cả mọi người chuẩn bị xong chưa?"
Một tiếng này mang theo một cỗ uy thế, đánh thức mọi người, bọn hắn theo bản năng liền nghiêm túc đứng vững, đồng thanh: "Chuẩn bị xong."
"Ừ." Sở Thanh Phong gật gật đầu, phân phó: "Hành động đêm nay do Chu Vân chỉ huy, 8h30 bắt đầu, toàn bộ đội viên nhất định phải an bài tốt vị trí trước 9h!"
"Hiện tại, Chu Vân anh giúp mọi người kêu thức ăn nhanh đi. Cố Dao em theo tôi vào phòng... Về nhiệm vụ tối nay, tôi còn có một chút hạng mục cần công đạo với em." Sở Thanh Phong nói xong, liền trực tiếp điểm danh kêu Cố Dao đi theo mình, trong lúc đó nàng tạm dừng một hồi, vẫn là giải thích thêm một câu.
Tới văn phòng đóng cửa lại, Sở Thanh Phong nhanh chóng ân cần kéo ghế kêu Cố Dao ngồi xuống, tựa hồ thân phận giữa hai người đã hoán đổi, ở ngoài Sở Thanh Phong là lãnh đạo, còn lúc không người, Cố Dao mới là lãnh đạo của nàng. Vừa rồi diễn cảm vẫn còn rất lạnh lùng Sở Thanh Phong, giờ phút này trở nên cực kỳ ôn nhu, ngữ khí lại càng thêm ôn nhu như nước: "Cố Dao, em không... Không thoải mái sao?"
Cố Dao lặng đi một chút, mới kịp phản ứng Sở Thanh Phong hỏi là cái gì, ngay sau đó liền xấu hổ đỏ mặt, chậm chạp đáp: "Tỷ tỷ, không cần lo lắng, em... Không có việc gì."
Sở Thanh Phong thương tiếc sờ sờ mặt Cố Dao, có chút tự trách nói: "Tôi không nên... Không nên vội vã như vậy, đêm nay còn có nhiệm vụ cơ mà."
Nói đến nhiệm vụ, Sở Thanh Phong lại lo lắng, Cố Dao vừa trải qua tình huống kia, sợ là có điều không tiện, nàng nói: "Cố Dao nếu không tôi cho em nghỉ nhé, nhiệm vụ tối nay em không cần đi, hãy về nhà nghỉ ngơi thật tốt."
"Tỷ tỷ..." Cố Dao bất đắc dĩ kêu một tiếng, Sở Thanh Phong bảo vệ cùng quan tâm, khiến Cố Dao rất cảm động, nhưng Cố Dao không nghĩ mất đi cơ hội tham gia nhiệm vụ lần này, gặp gỡ án kiện giết người liên hoàn, đối với cô mà nói là một lần học tập kinh nghiệm tốt. "Em không có việc gì."
Nhìn ra Cố Dao chấp nhất, Sở Thanh Phong lúc này lại càng tự trách, vừa rồi mình thế nhưng hoàn toàn không nghĩ tới đêm nay còn có nhiệm vụ, cảm xúc lo lắng hiện rõ trên mặt.
Cố Dao trong lòng cảm động, một trận ấm áp, cô ôm lấy eo Sở Thanh Phong đem mặt chôn ở bụng Sở Thanh Phong, yên lòng nói: "Tỷ tỷ, yên tâm đi, em không sao, thật đó."
Sở Thanh Phong không nói gì cả, động tác ôn nhu nhẹ vỗ về tóc Cố Dao toát ra tình yêu nồng đậm.
Từ khi Sở Thanh Phong tiến vào văn phòng, vẫn không có đi ra ngoài, thậm chí đến thức ăn nhanh đưa tới, vẫn là Chu Vân gõ cửa, kêu các nàng ăn cơm.
Sở Thanh Phong gật đầu, một câu "đã biết" đuổi Chu Vân ra, chờ Chu Vân rời đi, Sở Thanh Phong đổi lại ôn nhu, không đợi Cố Dao nói gì, liền ra ngoài lấy cơm cho mình và Cố Dao.
Lúc ăn cơm, Sở Thanh Phong không ăn, luôn nhìn Cố Dao, tựa hồ Cố Dao no rồi nàng cũng không đói bụng, còn gắp thịt cho Cố Dao, không ngừng khuyên can Cố Dao ăn nhiều một chút, lại không để mắt đến mình chỉ ăn vài ngụm.
Một bữa cơm chiều đơn giản hai người lại dùng thời gian dài gấp đôi bình thường, có lẽ bởi vì giờ phút này các nàng không chỉ ăn cơm, còn có tình yêu nồng đậm lưu động ở giữa, làm cho cả phòng tràn ngập ấm áp.
Gần 8h30, Sở Thanh Phong dặn dò Cố Dao phải chú ý an toàn, sau đó hai người mới ra khỏi phòng. Sở Thanh Phong nghiêm túc hạ lệnh: "Toàn thể thành viên tổ trọng án, xuất phát!"
Sướng nhất chế Phong rồi haha ~ mấy chế 8/3 vui vẻ ~