Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 62: Hôn sâu




Khi Tàng Huyền Thanh gọi Mộ Dung Phỉ, không biết vì sao lại thích ngoắc ngón tay, cô nhất định không biết một nữ nhân xinh đẹp làm động tác như vậy, kỳ thật rất có hương vị "câu dẫn", đặc biệt là khi cô khuynh thành thản nhiên cười, mùi vị kia càng đậm. Tỷ như hiện tại, Tàng Huyền Thanh xem Mộ Dung Phỉ gật đầu, thản nhiên cười, giơ tay lên, ngón tay nhỏ dài ngoắc Mộ Dung Phỉ vài cái, nói: "Mộ Dung Phỉ, ngươi lại đây."

Chiêu này đối Mộ Dung Phỉ thập phần hữu hiệu, Mộ Dung Phỉ bị Tàng Huyền Thanh ngoắc ngoắc, hồn phách đã bị rút ra ngoài, trong nội tâm nàng không có ý tưởng dư thừa, thuận theo nhìn chằm chằm ngón tay, chậm rãi đi tới, mãi cho đến khi bàn công tác chắn ở trước mặt nàng.

Tàng Huyền Thanh đối Mộ Dung Phỉ phối hợp, trong lòng phi thường hài lòng, cô chính là người phụ nữ thích được ngưỡng mộ, vì thế nụ cười kia liền sâu sắc thêm một tầng, thân thiết phi thường. Cô lắc lắc đầu, nói với Mộ Dung Phỉ: "Không, ngươi qua bên này."

Mộ Dung Phỉ đi vòng qua bàn, nhìn Tàng Huyền Thanh cực kỳ chuyên chú, ánh mắt rất cảm động, khiến người ta sinh ảo giác, dường như chỉ có cô có thể lọt vào mắt xanh của nàng. Nàng đối Tàng Huyền Thanh vô điều kiện thuận theo, đi đến bên cạnh Tàng Huyền Thanh.

Tàng Huyền Thanh hơi hơi dùng sức, khiến ghế dựa lui về phía sau, lưu một chút không gian giữa mình và bàn, dắt tay Mộ Dung Phỉ, kéo nàng đến trước mặt mình, sau đó lại vịn chặt vai Mộ Dung Phỉ, khống chế được nàng xoay người đối diện màn hình TV trên vách tường.

Mộ Dung Phỉ nhíu mày lại, nàng hoài nghi mình gần đây có phải sinh bệnh hay không, bởi vì tim đập ngẫu nhiên có điểm thất thường a, tỷ như Tàng Huyền Thanh dắt tay nàng, tỷ như Tàng Huyền Thanh đè lại bả vai nàng, tim đập rộn lên. Tuy rằng nhịp tim đập rộn rất nhỏ bé, nhưng tâm tư cẩn thận nàng có điều phát giác.

Tàng Huyền Thanh không biết Mộ Dung Phỉ nghĩ cái gì, cô dẫn Mộ Dung Phỉ tới nơi này, kỳ thật chỉ là vì dạy nàng thêm nhiều thứ thôi, Tàng Thiên Hải từng nói qua một câu: Có nói nhiều cũng vô dụng, chỉ có tự mình trải qua mới có thể chân chính thể hội.

Chỉ vào màn hình không ngừng chớp động, tay Tàng Huyền Thanh đỡ bả vai Mộ Dung Phỉ, khuynh thân gần sát tai Mộ Dung Phỉ, nhẹ nói: "Bóng Đêm tổng cộng có 60 chỗ gắn camera, 20 màn hình ở đây, mỗi màn hình kết nối với 3 camera, cứ 10 giây lại thay đổi thứ tự. Từ tầng cao nhất ra ngoài cửa. Ở trong Bóng Đêm, không có góc chết!"

Mộ Dung Phỉ lãnh mạc nhìn màn hình, một chút hứng thú đều không có, nàng thấy dưới ngọn đèn không ngừng nhấp nháy, là một đám yêu ma quỷ quái ăn mặc kỳ lạ lộ da lộ thịt, quần ma loạn vũ... Ở xã hội coi trọng vật chất, thiếu hụt tinh thần, những cảnh tượng này rất là bình thường, Mộ Dung Phỉ thật sự một chút cũng không có hứng thú, hơn nữa trong ánh mắt nàng còn có một ít chán ghét.

Chán ghét trong mắt Tàng Huyền Thanh càng sâu bao hàm ý tứ châm chọc nồng đậm, cô lạnh lùng ở bên tai Mộ Dung Phỉ nhẹ giọng nói: "Mộ Dung Phỉ, ngươi xem những người này đi, bọn họ đều là kẻ sa đọa, ngươi ngàn vạn lần không cần có một ngày sẽ biến thành cái dạng này a, bằng không... Bất quá, dù sao ngươi là người mà ta bồi dưỡng, ta sẽ không vứt bỏ ngươi, nhưng là ta sẽ đích thân giết ngươi!"

Tàng Huyền Thanh không giống nói giỡn, thanh âm của cô rất lạnh mang theo ý cảnh cáo dày đặc. Mộ Dung Phỉ nghe thấy lời này, quay đầu chống lại ánh mắt lợi hại của Tàng Huyền Thanh, không hề nhượng bộ chút nào đối diện với cô, kiên định gật đầu lại phi thường khẳng định: "Ta sẽ không."

"Hừ!"

Ẩn tàng sâu đậm, làm cho người ta căn bản không thể nhìn thấu Tàng Huyền Thanh, hừ lạnh một tiếng xong, trong nháy mắt lại chuyển sang yên nhiên mỉm cười, nỉ non: "Vậy là tốt rồi..."

Mộ Dung Phỉ nghiêng đầu, nàng đích xác nhìn không thấu Tàng Huyền Thanh, nghiêng đầu chính là động tác khi nàng nghi hoặc, xem nụ cười rất đẹp lại rất mờ ảo trên mặt Tàng Huyền Thanh, ghi nhớ lời Tàng Huyền Thanh vừa nói, lại yên lặng quay đầu, tiếp tục xem màn hình.

Dựa theo trật tự, Mộ Dung Phỉ cứ nhìn xuống, không phát hiện hình ảnh nào khiến nàng hứng thú, thẳng đến màn hình cuối cùng, là thông đạo tránh hiểm, hình ảnh ở nơi đó rốt cuộc khiến Mộ Dung Phỉ hứng thú.

Trên màn hình chính là khúc giữa thang lầu, khoảng cách không lớn chỉ cao ngang người một chút, cho nên hình ảnh đặc biệt rõ ràng, mà lúc này ở đó có hai người, một nam tử cùng một nữ tử, bọn họ gắt gao ôm nhau, mãnh liệt miệng đối miệng hôn nhau, bọn họ hôn đầu nhập, mãnh liệt, tựa hồ muốn mút linh hồn của đối phương vào miệng luôn.

Mộ Dung Phỉ nhìn chằm chằm hình ảnh kia, ánh mắt nàng chưa từng hồn nhiên đến thế a, như một tiểu nhi đồng thuần khiết tò mò, đầu nàng còn chậm rãi nghiêng về bên phải, có vẻ cực kỳ khờ dại.

Tàng Huyền Thanh luôn luôn chú ý Mộ Dung Phỉ, cô chính là muốn thông qua biểu hiện Mộ Dung Phỉ nhìn màn hình biến hóa, để xâm nhập nghiên cứu sâu sắc hiểu biết Mộ Dung Phỉ, cô chú ý tới động tác của Mộ Dung Phỉ, thấy nàng đơ ra, trong lòng tò mò, vì thế cô theo đầu nàng đoán hướng, sau đó nhìn sang. Xem một cái, Tàng Huyền Thanh liền khẽ nhíu mày, chán ghét dời tầm mắt, bất mãn kêu một tiếng: "Mộ Dung Phỉ."

Mộ Dung Phỉ diễn cảm thuần chân, Tàng Huyền Thanh là nhìn không tới, bằng không cô nhất định sẽ biết, kỳ thật Mộ Dung Phỉ cũng không có tư tưởng không thuần khiết a, nàng chỉ đơn thuần hiếu kỳ, liên tưởng đến đôi môi đỏ mọng của Tàng Huyền Thanh, liên tưởng đến việc trộm hương Tàng Huyền Thanh mà thôi. Thanh âm Tàng Huyền Thanh rất êm tai, cho dù giờ phút này hơi lạnh, Mộ Dung Phỉ nghe được, trong nháy mắt trong nội tâm nàng liền toát ra ý tưởng rất muốn thử một lần.

Trên đời này, người có lá gan lớn như Mộ Dung Phỉ là ít càng thêm ít, không ai sẽ giống Mộ Dung Phỉ coi thường sinh mạng, cho dù là tính mạng của mình, cho nên nàng mới chân chính dám nghĩ dám làm. Nàng chậm rãi quay đầu, sâu kín nhìn Tàng Huyền Thanh, cuối cùng thì ánh mắt chuyên chú nhìn nét son hồng kia.

Tàng Huyền Thanh phát giác mắt Mộ Dung Phỉ có điểm quái dị, ánh mắt kia tựa hồ bao hàm thâm tình, trong lòng nổi lên nghi ngờ, thâm tình bỗng dưng ở đâu ra?

Tàng Huyền Thanh đang nghi hoặc, mà Mộ Dung Phỉ đã bắt đầu biến ý nghĩ thành hành động, chỉ thấy nàng đột nhiên nghiêng đầu về phía trước, tới gần mặt Tàng Huyền Thanh. Tàng Huyền Thanh ngồi, Mộ Dung Phỉ đứng, độ cao tương đối, Mộ Dung Phỉ lúc này cao hơn Tàng Huyền Thanh, vị trí để cưỡng hôn tương đương thích hợp.

Tàng Huyền Thanh là người thế nào, cô phản ứng nhanh, trong lòng kinh hãi, liền linh mẫn ngưỡng về phía sau, vừa lúc tránh né được Mộ Dung Phỉ bất thình lình xâm phạm. Cô cau mày nhìn chằm chằm Mộ Dung Phỉ, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Mộ Dung Phỉ không trả lời Tàng Huyền Thanh, nàng chỉ dừng lại một chút, lại càng tới gần Tàng Huyền Thanh, chỉ là lần này động tác thật chậm rãi.

Nếu là người khác, Tàng Huyền Thanh đã sớm nhịn không được móc ra tờ giấy giấu dưới tay áo, xẹt qua động mạch chủ của đối phương, trực tiếp giải quyết hắn. Nhưng đây là Mộ Dung Phỉ, ngay cả Tàng Huyền Thanh cũng không biết vì sao lại tín nhiệm Mộ Dung Phỉ, chắc chắn Mộ Dung Phỉ tuyệt đối sẽ không thương tổn mình. Mộ Dung Phỉ ép gần, Tàng Huyền Thanh liền lui về phía sau, hai người nhất trí bảo trì tốc độ, một tiến một lùi.

Cả quá trình, Tàng Huyền Thanh rốt cuộc biết Mộ Dung Phỉ muốn làm gì, liên tưởng đến hình ảnh vừa rồi, liên tưởng đến ánh mắt Mộ Dung Phỉ, nếu không nghĩ ra thì cô chính là đồ đần.

Tàng Huyền Thanh không có nhiều đường lui, đợi nghĩ thông suốt, cũng vừa vặn bị lưng ghế chặn đường, vì thế cô dựa vào ghế, bất động nhìn Mộ Dung Phỉ tiếp cận, trong lòng nghĩ, hôn môi thôi, chỉ cần mình không chán ghét là tốt rồi, em ấy muốn thì cho em ấy đi, cho rằng mình khen thưởng cùng cổ vũ tốt lắm.

Mộ Dung Phỉ đã cong thắt lưng, hai tay vịn thành ghế, chống đỡ thân thể. Tàng Huyền Thanh đình chỉ lui về phía sau, Mộ Dung Phỉ xác định vững chắc sẽ không từ bỏ, nàng chính là loại người một khi muốn làm chuyện gì, không thấy Hoàng Hà sẽ không quay đầu lại.

Mộ Dung Phỉ càng tiếp cận Tàng Huyền Thanh, tim đập lại càng mau, càng thêm khát vọng, nhưng nàng không có cuống lên, nàng muốn hiểu rõ cảm giác này, hảo xa lạ.

Môi Mộ Dung Phỉ dán lên môi Tàng Huyền Thanh, hai người mặt dán mặt, mũi thở nhiệt khí trực tiếp phun lên môi đối phương, hai người đều mở mắt, ngay cả lông mi đều đan chéo cùng một chỗ. Cả hai đều rung động, cuối cùng Tàng Huyền Thanh thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại, Mộ Dung Phỉ vẫn trợn tròn mắt, đây là lần nhịp tim của nàng khiêu nhanh nhất, cảm thụ khó có thể nói rõ, rung động, có một chút trướng đau, giống như linh hồn đang bốc hơi.

Tàng Huyền Thanh cũng là người, không phải một chút cảm giác cũng không có, cô nhắm mắt lại, sâu sắc cảm thụ, rung động không thôi.

Tàng Huyền Thanh không phải nụ hôn đầu tiên, bởi vì nụ hôn đầu của cô đã bị Mộ Dung Phỉ trộm đi ở cửa toà án, nhưng lần đó Tàng Huyền Thanh chỉ kinh ngạc, cảm xúc lại không sâu, hoàn cảnh lúc đó quá hỗn loạn và phức tạp. Hiện tại bất đồng, là cô tự nguyện nhượng Mộ Dung Phỉ hôn lên, hơn nữa nơi này cũng không có người ngoài, cô có thể an tâm nhận.

Thủ thân như ngọc, bốn chữ này đối với 32 tuổi Tàng Huyền Thanh mà nói, hoàn toàn xứng đáng, trước khi gặp Mộ Dung Phỉ, không hề động tâm với ai, chưa từng hôn ai, tựa hồ có điểm khó tin, nhưng cũng không phải là không thể nào, phải biết rằng Bạch Tố Trinh 1000 tuổi mới yêu đương.

Mộ Dung Phỉ thật thỏa mãn, nhưng cái này còn chưa điền đầy dục vọng, nàng là tiểu hài tử quan sát nhập vi, siêng năng hiếu học, nàng thấy rõ nam tử vươn đầu lưỡi tiến vào miệng nữ tử, mà nàng cũng muốn nhấm nháp như thế, Mộ Dung Phỉ khẽ mở môi anh đào, đầu lưỡi theo phần môi lộ ra, sau đó chen vào giữa khe môi Tàng Huyền Thanh.

Tàng Huyền Thanh nhắm mắt, tùy ý Mộ Dung Phỉ bính môi cô, cảm thụ độ ấm trên môi nàng, đột nhiên cô cảm thấy trơn trơn, thoáng chốc trong lòng cả kinh, mở hai mắt ra, rất kinh ngạc nhìn Mộ Dung Phỉ, mới kịp phản ứng, đó là cái lưỡi đinh hương của Mộ Dung Phỉ.

Tàng Huyền Thanh vẫn chưa mở hết miệng, khiến đầu lưỡi còn chưa thuần thục của Mộ Dung Phỉ quét vào răng, hơn nữa cô cảm nhận rõ ràng, vật nhỏ kia không ngừng va chạm muốn vào sâu hơn. Về phương diện này, Tàng Huyền Thanh kinh nghiệm nông cạn vô cùng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết, cô có thể đoán được mục đích của Mộ Dung Phỉ.

Khoảng cách gần như vậy, nhìn vào mắt Mộ Dung Phỉ, phát hiện chấp nhất trong đó, Tàng Huyền Thanh cũng phát giác, chính mình tựa hồ cũng không ghét cảm giác này, thậm chí là có điểm thích, vì thế thở dài một tiếng, lại nhắm hai mắt, mở ra hàm răng.

Đầu lưỡi Mộ Dung Phỉ nháy mắt liền bắt lấy cơ hội chen vào, sau đó ở bên trong càn quấy, lúc bắt đầu còn nhẹ, song khi nàng cảm nhận được cảm giác ướt mềm trơn bóng, nhấm nháp đến thứ nước vô cùng ngọt kia, nàng liền không hề thoả mãn, muốn càng nhiều.

Có rất nhiều thứ không cần đi học, bởi vì thiên tính tồn tại, Mộ Dung Phỉ ở phương diện này không chỉ có thiên tính, còn có thiên phú cực kỳ vĩ đại, nàng hoàn toàn thuận theo dục vọng, chống đỡ ở hai bên ghế dựa, chậm rãi thu hồi khí lực, vây kín con mồi mê người Tàng Huyền Thanh, đặt dưới thân thể mình.

Hai người phối hợp hoàn mỹ, rơi vào cảnh đẹp, các nàng đầu nhập, thậm chí linh hồn đều hoà hợp cùng một chỗ, hai người hôn càng ngày càng ra sức, dần dần Tàng Huyền Thanh trong miệng tràn ra vài tiếng liêu nhân ngâm khẽ: "Ưm... Ưm..."

Lúc này, không gian và thời gian đối với hai người hoàn toàn đầu nhập đã mất đi ý nghĩa, các nàng cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc qua bao lâu, khi linh hồn đều nhanh xuất khiếu, một tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh thức cả hai.

Là di động của Tàng Huyền Thanh đặt trong túi áo Mộ Dung Phỉ, hai người phục hồi tinh thần lại, tạm dừng động tác, lại chưa rời đi, đầu lưỡi vẫn còn quấn lấy nhau trong miệng Tàng Huyền Thanh. Mộ Dung Phỉ bất mãn nhíu mày, trong nội tâm nàng tựa hồ có một cái hắc động, không ngừng kêu gào: "Chưa đủ! Còn chưa đủ!"

Tàng Huyền Thanh mặc sườn xám, cũng không thích hợp giắt điện thoại, cô lại bất đồng nữ nhân khác hay đeo túi xách, cho nên trước kia điện thoại đều là đặt trên người Kinh Luân, gần đây mới chuyển qua túi áo Mộ Dung Phỉ. Tàng Huyền Thanh chưa bao giờ tiếp những cuộc gọi nhàm chán, một khi vang lên nhất định là chuyện trọng yếu, cô tỉnh táo lại, muốn nghe điện thoại, nhưng không nghĩ tới Mộ Dung Phỉ chỉ dừng lại một chút, chưa bỏ qua, đầu lưỡi ở trong miệng lại bắt đầu quấy.

"Ưm..." Tàng Huyền Thanh ngâm khẽ một tiếng, hai tay bắt đầu đẩy Mộ Dung Phỉ nhưng cô không nghĩ tới khí lực của Mộ Dung Phỉ lớn thần kỳ, không dùng toàn lực thì sẽ không nhúc nhích được, vì thế cô bắt lấy hai tay Mộ Dung Phỉ, đẩy Mộ Dung Phỉ ra xa.

Mộ Dung Phỉ một khi kích động lên, lý trí cũng không nhiều, Tàng Huyền Thanh đẩy ra nàng, mà nàng còn chưa hôn đủ, lại tới gần, Tàng Huyền Thanh nổi nóng, cô quát khẽ: "Mộ Dung Phỉ, dừng lại, nghe điện thoại!"

Tàng Huyền Thanh uy nghiêm quát một tiếng, rốt cuộc nhượng Mộ Dung Phỉ khôi phục bình tĩnh, nhưng trong nội tâm nàng vẫn không muốn từ bỏ, tuy rằng dừng động tác, nhưng cũng không chịu rời đi. Tàng Huyền Thanh bất đắc dĩ, cau mày nghĩ: May đó là mình, nếu là nữ nhân mềm mại nào khác, sợ là sẽ bị Mộ Dung Phỉ cưỡng gian.

"Nghe điện thoại trước, lát nữa... Lát nữa hôn tiếp." Tàng Huyền Thanh nói thế nhưng cái này cũng không đại biểu đối Mộ Dung Phỉ thỏa hiệp, Mộ Dung Phỉ hưởng thụ cô cũng hưởng thụ, Mộ Dung Phỉ muốn, chẳng lẽ cô sẽ không muốn sao? Ở phương diện khác, Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ là giống nhau, tự chủ cố chấp đến trình độ bất thường, một khi đã muốn, cũng không nhăn nhó hàm hồ. Quan trọng nhất, Tàng Huyền Thanh là người duy nhất Mộ Dung Phỉ thích, Mộ Dung Phỉ là người duy nhất Tàng Huyền Thanh nhận định.

Những lời này rốt cuộc thuyết phục Mộ Dung Phỉ, nàng lui cách Tàng Huyền Thanh, oán niệm lấy cái di động chết tiệt trong túi ra, đưa cho Tàng Huyền Thanh. Mà Tàng Huyền Thanh lần đầu tiên thấy trên mặt Mộ Dung Phỉ xuất hiện biểu tình của loài người, trong lòng cảm thấy thú vị, tự nhiên mỉm cười. Bởi vì vừa cùng Mộ Dung Phỉ làm chuyện nhi đồng không nên, khuôn mặt đỏ ửng, cười rộ lên, lại càng mê người, đủ để khuynh thành. Mộ Dung Phỉ thấy Tàng Huyền Thanh cười, trong lòng lại càng mê luyến, trải qua nụ hôn vừa rồi, nàng không chỉ có mê luyến son đỏ, mà là cả người Tàng Huyền Thanh luôn.

Tàng Huyền Thanh tiếp nhận di động, là Trần Dương, bắt máy đặt bên tai, cũng không nói chuyện, trầm mặc chờ Trần Dương báo cáo.

Trần Dương nói: "Đại tiểu thư, Sở Thanh Phong đến đây, nói là muốn băng ghi hình ở đoạn đường phụ cận hai tháng nay."

"A?" Tàng Huyền Thanh kinh ngạc nhíu mi, nghi hoặc hỏi han: "Vì sao?"

"Bọn họ nói, tựa hồ là có người lợi dụng tai nạn xe cộ, giết người liên hoàn, cho nên bọn họ muốn tư liệu từ camera, hỗ trợ điều tra."

Tàng Huyền Thanh nói: "A, thật không? Có người dám ở địa bàn của chúng ta giết người sao? Hừ, không trải qua sự đồng ý của ta, cũng dám ở địa bàn của Thanh Liên Hội giết người, đích xác đáng chết. Đã vậy... Vậy ngươi giao cho bọn họ đi, kêu huynh đệ nào biết manh mối cũng phối hợp một chút, bọn họ chịu ra tay cũng tốt, chúng ta đỡ phải tiếp tục lãng phí nhân lực, giao cho bọn họ đi."

Tàng Huyền Thanh nghĩ lời Trần Dương nói, để di dộng xuống, mà Mộ Dung Phỉ thấy Tàng Huyền Thanh để di dộng xuống, một mực yên lặng chờ đợi nàng lập tức đưa tay nhận lấy, tùy ý ném trên mặt bàn, hai tay nhanh chóng đỡ lấy đầu Tàng Huyền Thanh, hôn lên.

Tàng Huyền Thanh nhíu mày, mắt sắp trợn trắng, Mộ Dung Phỉ thật sự là cấp bách, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, Mộ Dung Phỉ mới 16 tuổi mà đã thế này rồi a, sau này... Bất quá cô cũng không có ý định phản kháng, vì thế lại nhắm mắt lại, thả lỏng bản thân, hoàn toàn tựa vào ghế, hai người lại vùi đầu giằng co...

Tía má ơi, cuối cùng cũng chân chân chính chính hôn nhau rồi, cảm ơn Trời Phật, hảo hạnh phúc.