Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 53: Đi cửa sau




Cửa sau hả, mình thích thì mình đi thôi ahihi ~

Sở Thanh Phong chưa từng nghĩ tới, sống gần 28 năm, chưa bao giờ đối ai động tình, lại thua trong tay Cố Dao, còn là nhất kiến chung tình. Chính nàng cũng không hiểu Cố Dao rốt cuộc có điểm gì hấp dẫn mình, là bề ngoài xinh đẹp? Hay nụ cười ngọt ngào? Sở Thanh Phong cũng không rõ, bất quá nàng biết, mình là thích Cố Dao, trái tim ngủ yên 28 năm rung động vì Cố Dao, lần đầu tiên động tâm, lại là... Một nữ nhân nhỏ hơn mình 6 tuổi.

Sở Thanh Phong dùng không ít thời gian xác nhận tình cảm của mình với Cố Dao, có thể nói là đã trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ. Từ thời khắc nàng nhận thức Cố Dao làm muội muội kết nghĩa, nàng liền phát giác cùng Cố Dao ở chung, ý nghĩa thật đặc biệt.

Sở Thanh Phong không phải người tùy tính, khi quyết định bất cứ chuyện gì thì sẽ không lỗ mãng, trong lúc nàng xác định mình đối Cố Dao cảm giác không chỉ có dừng lại ở thương tiếc muội muội, mà sản sinh một loại tâm động, nàng liền bắt đầu lo lắng sau này nên ở chung với Cố Dao thế nào. Về điểm này, Tàng Huyền Thanh giúp nàng rất lớn, nếu Tàng Huyền Thanh không có vô tình thúc giục, Sở Thanh Phong cũng không ý thức được nàng thích Cố Dao nhanh như vậy.

Trong tiềm thức của Sở Thanh Phong, nàng và Cố Dao hẳn là xác định quan hệ, nàng chỉ khó hiểu, vốn cho là từ ngày đó, hai người sẽ đổi hình thức ở chung a, nhưng sự thật căn bản cùng phía trước không có gì bất đồng, đương nhiên đó cũng không phải bởi vì Sở Thanh Phong hối hận lui bước, mà là Cố Dao tựa hồ chẳng biết gì.

Cảm tình chuyện này, chỉ đến từ một phía thì không được, phải đến từ song phương mới đúng, Sở Thanh Phong tự nhận rất để tâm, nhưng Cố Dao một chút cũng không toàn lực, điều này khiến Sở Thanh Phong có chút buồn bực, giống như chỉ có mỗi nàng đầu nhập. Ý thức được vấn đề này, Sở Thanh Phong nghĩ một chút, tuy rằng lần đó cái gì nên nói cũng đã nói hết ra, nhưng căn bản đều không có nói thấu, chẳng lẽ mình hiểu lầm cái gì?

Sở Thanh Phong là cảnh sát, là lãnh đạo, mạnh mẽ vang dội, làm việc quyết đoán, đó là thế mạnh của nàng, nàng không thích trộn lộn công tác với đời sống riêng tư, nhưng tính cách rạch ròi khó bỏ, đây là thói quen, thói quen lại là một thứ trong tiềm thức, không phải muốn bỏ là bỏ.

Sở Thanh Phong như vậy, đương nhiên sẽ không thích quan hệ mập mờ, nàng quyết định hôm nay phải tìm hiểu rõ chuyện này, xem có phải do mình hiểu lầm cái gì không, Cố Dao lại nghĩ như thế nào. Kế hoạch hạ xuống, Sở Thanh Phong quyết định đêm nay thỉnh Cố Dao đến nhà cùng ăn cơm.

Bây giờ là 3h chiều, không có án kiện trọng đại Sở Thanh Phong thật rảnh rỗi, từ khi nàng đi làm, liền dùng hết thời gian để băn khoăn việc giữa mình và Cố Dao, lúc này chủ ý đã định, nàng đứng dậy đi ra văn phòng.

Sở Thanh Phong làm lãnh đạo lại vô cùng rảnh, thủ hạ dưới tay nàng cũng nhàn rỗi nốt, Sở Thanh Phong đi ra, liền thấy có mấy người tụ một chỗ nói chuyện phiếm, cũng có người chat chit hoặc là xem phim, nếu không phải lâu lâu có nhiệm vụ cấp bách, phần công tác này đích xác không hề tồi.

Sở Thanh Phong làm như không thấy, chính nàng cũng hơi nhàm chán, lấy mình làm gương nàng đương nhiên sẽ không khiển trách bọn họ, bình thường nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, tùy thời đều có thể mất đi sinh mệnh, hiện tại nhàn hạ thả lỏng, đối bọn hắn cũng là bồi thường.

Sở Thanh Phong không quấy rầy người khác, nàng nhìn thoáng qua Cố Dao, phát hiện cô đang im lặng ngồi, nghiêm túc nhìn văn kiện, Sở Thanh Phong trực tiếp đi tới.

Mang giày cao gót, đối với tùy thời có thể làm nhiệm vụ Sở Thanh Phong mà nói, hoàn toàn không được cho phép, cho nên Sở Thanh Phong luôn mang giày vải đáy mềm, đi đường cơ hồ không phát ra thanh âm, Cố Dao chuyên chú nhìn văn kiện, Sở Thanh Phong đi tới bên người cô, cô còn chưa phát giác.

Sở Thanh Phong tò mò Cố Dao nhìn gì mà chăm chú thế, nàng tỉnh bơ đứng sau lưng Cố Dao, trên cao nhìn xuống, phát hiện nguyên lai Cố Dao đang xem những vụ án cũ, rất hài lòng và tán thưởng Cố Dao, từ khi nàng yêu thích Cố Dao, vừa lòng và tán thưởng cũng tăng gấp đôi, khoé miệng Sở Thanh Phong không tự giác cong lên.

"Cạch cạch!" Sở Thanh Phong nhẹ nhàng gõ bàn Cố Dao, muốn cô chú ý nàng, lại không nghĩ tới Cố Dao hoảng sợ, chỉ thấy cô mạnh mẽ nâng cao lưng, qua 2 giây mới xoay đầu lại, mắt mở thật to có chút ngốc nghếch, lại không phá hư dung mạo xinh đẹp, ngược lại là nhượng Sở Thanh Phong cảm thấy Cố Dao đáng yêu đến cực điểm, tâm trực tiếp mềm thành nước.

"Tỷ tỷ?" Cố Dao thấy rõ là Sở Thanh Phong, kêu một tiếng, nhưng một tiếng này lại hơi dài, đem xưng hô đơn giản biến thành xưng hô thêm nghi vấn.

Sở Thanh Phong mỉm cười gật đầu, trêu ghẹo nói: "Không nghĩ tới em lại nhập thần như thế, thích xem án kiện đến thế sao? Tôi đứng đây đã nửa phút, em cũng không phát hiện."

Nguyên bản Sở Thanh Phong chỉ đùa Cố Dao, không nghĩ tới Cố Dao cho là thật, cũng không biết là do quá ngu ngốc hay quá tín nhiệm Sở Thanh Phong, cô nghe Sở Thanh Phong nói, hối lỗi: "Tỷ tỷ, thật xin lỗi, em rất thích."

Cố Dao như vậy, Sở Thanh Phong cũng không thấy cô ngu ngốc, chỉ thấy cô đáng yêu muốn chết, nhịn không được muốn xoa mặt xoa đầu cô ghê, nhưng nơi này là nơi công cộng, nàng cũng không dám làm, chỉ gắt giọng: "Tiểu đồ đần, trêu em thôi, tôi mới đứng có tí xíu."

Sở Thanh Phong rất ít cười, phần lớn đều nghiêm túc, tư thái cẩn thận tỉ mỉ, khi công tác tăng thêm vài phần uy nghiêm, các đội viên khác ít khi thấy nàng cười. Sở Thanh Phong ở tổ trọng án là nhân vật tiêu điểm, luôn hấp dẫn mọi ánh mắt, trừ bỏ bộ dạng tuấn tú, còn do thân phận lãnh đạo.

Từ khi nàng đi ra văn phòng, tất cả đội viên đều ghé mắt, nhưng không dám quang minh chính đại xem, chỉ ngẫu nhiên liếc trộm vài cái, thấy Sở Thanh Phong hờn dỗi, bọn họ giật nảy cả mình, cằm đều sắp rơi xuống, nhất thời cũng quên che giấu tầm mắt, ngây người 10 giây.

Nữ nhân là phi thường mẫn cảm, cho nên phần lớn đều nói nữ nhân trời sinh có giác quan thứ sáu, mà nữ nhân mẫn cảm nhất là khi người khác nhìn mình, Sở Thanh Phong nói với Cố Dao xong thì cảm giác được rất nhiều tầm mắt đặt ở trên người mình, trong lòng nàng có chút không thoải mái, sắc mặt thoáng chốc nghiêm túc lên, ngẩng đầu nhìn xung quanh một cái, những người đó cả kinh, vội vàng thu hồi ánh mắt, giả bộ như không có việc gì.

Sở Thanh Phong và Cố Dao kết nghĩa tỷ muội, ai cũng biết, vốn nên có vài lời đồn đãi mới đúng, nhưng hai người đều chưa gặp qua, phương diện này là do thân phận lãnh đạo của Sở Thanh Phong, không thể dễ dàng đắc tội, trước mặt nhấc lên quan hệ, không có ai ngu như vậy.

Nguyên nhân khác chính là do tính chất công việc, làm cảnh sát, có thể thăng cấp hay không không nói, chỉ cần bình thường không phạm sai lầm lớn, là có thể làm một mạch đến lúc về hưu, hơn nữa tiền hưu cũng không thấp, cho nên không có ai muốn đánh mất phần công tác này.

Cố Dao chú ý tới Sở Thanh Phong diễn cảm biến hóa, cũng ý thức được hai người họ lại thành đối tượng quan sát của người khác, cảm giác này không ai thích, nhíu mày chịu đựng không phản ứng.

Sở Thanh Phong xử lý việc đáng ghét vướng bận kia xong, một lần nữa cúi đầu liền gặp được cảnh tượng Cố Dao nhíu mày, vì thế trong nội tâm lại đối những người đó nhiều chuyện càng thêm chán ghét. Bất quá Sở Thanh Phong cũng biết việc này là không thể đi tính toán, bằng không sẽ thật sự mệt mỏi.

Nàng thấy Cố Dao tựa hồ có hứng thú với những án lệ xưa cũ, nghĩ một chút, nói: "Cố Dao, những vụ án em đang xem kỳ thật đều là lặt vặt, nếu em thích xem, trên tay tôi còn những vụ đặc thù hơn, người bình thường nhìn không tới, nếu em muốn xem, tôi sẽ lấy ra cho em xem."

Cố Dao thật sự hứng thú, từ khi tiến vào tổ trọng án, thường xuyên thấy mình kinh nghiệm không đủ, chưa bao giờ cam chịu cô liền muốn tìm các vụ án cũ để xem, có thể rút ra một ít kinh nghiệm. Cố Dao nhìn thấy rồi, lại sản sinh hứng thú thật lớn, tựa như một khối bọt biển rỗng ruột, cố gắng hấp thụ nhiều nước, hấp thụ thủ đoạn cùng kinh nghiệm của các tiền bối.

Nghe Sở Thanh Phong nói thế, Cố Dao vui sướng, vừa muốn nói là mình muốn xem, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, khẽ nhíu mày nghi hoặc hỏi Sở Thanh Phong: "Án lệ không phải đều đặt ở phòng hồ sơ sao?"

Cố Dao hỏi như vậy, chẳng qua là bởi vì vị trí của cô, có một số việc là cô không biết, cũng không có quyền biết, cho nên cô có điểm hoài nghi Sở Thanh Phong đang trêu chọc mình, vì thế mới hỏi.

Sở Thanh Phong nhìn khớp hàm Cố Dao, dục vọng muốn nựng mặt Cố Dao càng thêm mãnh liệt, trong lòng cũng bắt đầu ngưa ngứa, lúc này nàng có điểm thống hận nơi này là nơi công cộng rồi, nàng muốn tất cả những người vướng bận đều biến mất sạch sẽ.

Muốn nựng lại không nựng được, Sở Thanh Phong nắm tay thành quyền, cố nhịn xuống dục vọng trong lòng, liếc bốn phía, thấy những người khác tựa hồ không chú ý bên này, liền cúi đầu, nói nhỏ với Cố Dao: "Ở phòng hồ sơ đều là những vụ bình thường, tuy rằng chỉ có nhân viên cảnh cục mới tiến nhập được, nhưng kỳ thật bảo hộ cũng không chặt chẽ, cho dù bị người bình thường thấy cũng không sao cả, bởi vì những vụ đó đều đã công khai. Còn những vụ cần quyền hạn mới có thể xem, hoàn toàn chưa từng công bố ra ngoài, chân chính kinh điển, mà tôi... Vừa lúc có quyền hạn đó."

Quyền hạn thì không cần phải nói, tính theo cấp bậc, Sở Thanh Phong thân là lãnh đạo, quyền hạn khẳng định cao hơn Cố Dao, nhưng không phải có thể thẩm duyệt toàn bộ, rất nhiều vụ án Sở Thu có quyền thẩm duyệt, nàng không có. Nàng dùng quyền hạn của mình điều vụ án cho Cố Dao xem, chính là hành vi xích lỏa, làm việc thiên tư đi cửa sau, đây là lần đầu tiên nàng làm vậy, hơn nữa còn là chủ động, cũng chỉ có Cố Dao mới có thể khiến nàng đi đến nước này, nguyên nhân chẳng qua là bởi vì Cố Dao thích xem thôi.

Cố Dao nghe Sở Thanh Phong nói, cũng ý thức được Sở Thanh Phong là vì cô mà đi cửa sau, vốn phi thường muốn nhìn, lại nghĩ tới khi mình nhìn rồi, sẽ gây hậu quả cho Sở Thanh Phong, liền cự tuyệt: "Em không xem đâu."

Sở Thanh Phong nghe Cố Dao nói, khẽ nhíu mày hỏi: "Vì sao?"

Cố Dao chậm chạp đáp: "Tỷ tỷ, làm vậy... Không tốt cho chị lắm."

Nguyên bản nghe Cố Dao lập tức cự tuyệt trong lòng có điểm hờn giận Sở Thanh Phong, nghe Cố Dao giải thích rõ ràng, mới hiểu được Cố Dao nguyên lai là lo lắng mình, vui sướng mang theo vị ngọt, trong nội tâm oán thầm Cố Dao một câu "tiểu đồ đần", nhưng mà ngoài miệng lại nói: "Đừng nghĩ nhiều, không cần lo lắng cho tôi. Tôi có quyền thẩm duyệt, cũng có quyền quyết định cho ai xem. Bất quá người xem cũng là có yêu cầu, thứ nhất phải là cảnh sát, thứ hai phải tin được, tuyệt đối có thể giữ bí mật. Tôi tin em, cho em xem, tôi cũng không có mạo phạm điều lệ."

"A... Vậy hả?" Cố Dao nghe Sở Thanh Phong nói thế, liền bắt đầu do dự, cô đích xác bị Sở Thanh Phong gợi lên hứng thú, suy nghĩ một ít, âm thầm nói với bản thân, nhất định xem xong, phải bảo thủ bí mật, hồi đáp: "Vâng, cám ơn tỷ tỷ."

Lúc này Cố Dao nghĩ thầm, có tỷ tỷ thật tốt. Nhưng cô lại không biết, kỳ thật Sở Thanh Phong nói cũng không phải tình hình thực tế, Sở Thanh Phong mặc dù có quyền thẩm duyệt, nhưng cũng cần tuân thủ điều lệ, giữ bí mật, trước khi nàng cho cô xem, cũng phải xin thượng cấp rồi đợi xét duyệt, nếu thông qua thì cô mới có thể xem. Bây giờ nàng làm việc thiên tư, mở ra cửa sau cho Cố Dao.

Đây là Sở Thanh Phong tư tâm, đối Cố Dao độc nhất vô nhị, những vụ án đặc thù đó nàng cơ bản đều xem qua, cho dù là đối với nàng, người đã có kinh nghiệm phong phú, cũng là ích lợi rất nhiều, nàng học được không ít kinh nghiệm từ tiền bối, cũng muốn Cố Dao có thể cùng mình hưởng lợi.

Sở Thanh Phong không lõi đời, nhưng nàng biết đó là thế giới nào, xã hội hiện nay, mặc kệ ở đâu đều nhất định phải dựa vào quan hệ, chức vị thì càng phải như vậy. Tựa như phụ thân Sở Thu của nàng, bởi vì có lão đầu tử chống lưng, cho dù không biết bao nhiêu người muốn hắn rơi đài, nhưng hắn vẫn vững như thái sơn ngồi trên vị trí kia đã nửa đời người, tỷ như chính nàng, Sở Thu là cha của nàng, hơn nữa lão đầu tử cũng có chút thích tiểu nha đầu ngày xưa được hắn ôm ngồi trên đùi là nàng, nàng mới có thể thuận lợi đạt đến vị trí hiện tại.

Mà Cố Dao đâu, Sở Thanh Phong xem ra, cô chỉ là một cô nhi, sao có thể có hậu thuẫn? Nếu thật sự muốn thượng vị, chỉ dựa vào cố gắng cùng năng lực là không đủ a, thấy cô nghiêm túc như thế, Sở Thanh Phong cũng không muốn cô bị ủy khuất, trong lòng nghĩ, nếu Cố Dao cô độc, không có một chút quan hệ cùng hậu thuẫn, nàng sẽ trở thành hậu thuẫn của Cố Dao.

Nhớ tới Cố Dao là cô nhi, nhớ tới Cố Dao một người đã sống lây lất tới hôm nay, Sở Thanh Phong luôn ê ẩm trong lòng, nàng thấy Cố Dao đáp ứng, liền mỉm cười không hỏi gì thêm. Nàng bắt đầu nói ra mục đích thực sự của bản thân: "Cố Dao, tối nay tới nhà tôi ăn cơm nhé?"

Đột nhiên được Sở Thanh Phong mời, Cố Dao theo bản năng liền muốn cự tuyệt, cũng không phải bởi vì Cố Dao không thích cùng Sở Thanh Phong ở chung, trái lại là thật thích, chỉ có chút không yên tâm thôi, nhận thức Sở Thanh Phong đến hiện tại, cô đã đến nhà Sở Thanh Phong ăn cơm một lần, đi nhờ xe Sở Thanh Phong không biết bao nhiêu lần a, bình thường Sở Thanh Phong chiếu cố cô rất nhiều, mà cô ngay cả một bữa cơm cũng chưa thỉnh qua Sở Thanh Phong, điều này làm cho cô không yên tâm. Nhưng Cố Dao tựa hồ đối Sở Thanh Phong trời sinh không biết cự tuyệt hảo ý của nàng, vì thế mềm mềm trả lời: "Tỷ tỷ, em... Em..."

Sở Thanh Phong biết Cố Dao lại khách sáo, cố ý nhíu mày hỏi: "Không thích? Không muốn?"

Cố Dao nghe Sở Thanh Phong hỏi, trong lòng liền khẩn trương lên, cô nghĩ tới lần trước mình bởi vì cùng Sở Thanh Phong khách khí, khiến Sở Thanh Phong hiểu lầm mình không thích, vì thế vội vàng nói: "Tỷ tỷ, không phải, không phải. Em rất thích cũng rất nguyện ý."

Sở Thanh Phong thắng lợi mỉm cười, bá đạo nói: "Được, cứ quyết định vậy đi, tan tầm nhớ rõ chờ tôi, biết không?"

Sở Thanh Phong nói xong, cũng không cho Cố Dao cơ hội từ chối, cước bộ nhẹ nhàng vào phòng. Cố Dao phồng má, khẽ nhíu mày nhìn bóng lưng Sở Thanh Phong, trong lòng thầm nghĩ, mỗi lần đều như vậy, quá bá đạo rồi...

"Dùng dằng Phong ngoảnh mặt đi

Đệm câu nói lẫy 'người gì khờ ghê'

Con gái nói ghét là mê

Vậy mà không hiểu bỏ về mặc Dao."

=)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))