Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 52: Yêu cầu




Đối với Tàng Huyền Thanh, bất kể là nuôi cấy người thừa kế hay là lão công, đều là chuyện không thể khinh thị cùng tùy ý. Cùng Mộ Dung Phỉ "đính ước" vào ban đêm, cô liền nghĩ ra một loạt thủ đoạn, sáng sớm hôm sau bắt đầu, quả thật là hơi cấp bách. Chẳng qua là cuộc sống gần đây quá vô vị, lâu lâu mới gặp một chuyện đáng giá để cô lo, cho nên đặc biệt dụng tâm.

Tàng Huyền Thanh sống rất quy luật, giống như Nhật Nguyệt Tinh Thần, một ngày ba bữa cố định không thay đổi, tuy rằng ngày thường cô ham ngủ, nhưng chưa bao giờ dậy muộn, 6h thức, 7h ăn điểm tâm. Mộ Dung Phỉ, thời gian nàng làm việc và nghỉ ngơi cũng cực kỳ cố định, nàng thức còn sớm hơn Tàng Huyền Thanh, 5h sáng đã dậy, vì nàng muốn luyện phi đao, nàng là người kiên định với niềm đam mê của mình.

Đối với rất nhiều người, có lẽ Mộ Dung Phỉ rất nhàm chán, nàng yêu thích rất ít rất ít, cơ hồ cả đời cũng không thay đổi, nàng chưa bao giờ có mới nới cũ, chỉ cần yêu thích một vật, nàng vẫn sẽ luôn yêu thích, thẳng đến sinh mệnh cuối cùng một khắc. Người như vậy quả nhiên là rất không thú vị.

Buổi sáng, Mộ Dung Phỉ luyện phi đao ở một chỗ cách phòng mình không xa, một bia ngắm treo trên một cây đàn hương quý báu, nàng chuyên chú phóng từng thanh phi đao vào hồng tâm. Nàng không biết giá trị của đàn hương, là hàng hiếm xuất xứ từ Ấn Độ, thập phần thưa thớt, có thể đổi một tòa nhà. Lại có lẽ, cho dù Mộ Dung Phỉ biết, cũng sẽ không dừng động tác, đối với nàng, đàn hương so với phi đao, quả thật không đáng một đồng.

Tàng Huyền Thanh chẳng biết lúc nào đã lặng yên đứng sau lưng Mộ Dung Phỉ, cô lẳng lặng nhìn Mộ Dung Phỉ đâm từng thanh phi đao vô cùng chuẩn xác ngay hồng tâm, chờ Mộ Dung Phỉ phóng hết 12 thanh ra ngoài, đang thu phi đao về, Tàng Huyền Thanh suy nghĩ một chút, đi ra phía trước, đứng cạnh Mộ Dung Phỉ nói: "Luyện phi đao không tồi, rất chuẩn."

Tay Mộ Dung Phỉ hạ xuống, nàng không quen ứng đối người khác khích lệ, quay đầu nhìn Tàng Huyền Thanh, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gật một cái.

Tàng Huyền Thanh cũng không quá để ý thái độ của Mộ Dung Phỉ, đối với cô, câu nói vừa rồi chỉ là kể ra sự thật, cũng không có khen ngợi Mộ Dung Phỉ, muốn nàng mang ơn cái gì. Cô đứng sau lưng Mộ Dung Phỉ, nhìn thấy Mộ Dung Phỉ thu đao, mới mở miệng: "Luyện qua súng lục chưa?"

Mộ Dung Phỉ giắt phi đao vào hông, chần chờ một hồi, nàng không biết mình có được tính là luyện qua hay không, nàng gặp rất nhiều loại súng, lại chưa bao giờ dụng tâm đi luyện tập, nàng yêu phi đao hơn.

Thời gian đặc huấn ở đại sa mạc Sahara, có học bắn súng lục, nhưng không biết ai đã đặc biệt giao phó, Mộ Dung Phỉ đặc thù nhất, nàng không cần luyện bắn súng, chỉ cần biết phương pháp sử dụng cơ bản là tốt rồi. Nội dung đặc huấn đều là bí mật cùng thể năng, phi đao là nàng tự học, phía trước được một vị giáo quan chỉ đạo, nhưng cũng là do hắn dạy lén mà thôi.

Cuối cùng Mộ Dung Phỉ vẫn là cho Tàng Huyền Thanh một đáp án thành khẩn, nàng nói: "Ta biết dùng thế nào, nhưng không có luyện qua."

Mộ Dung Phỉ biết dùng súng lục, Tàng Huyền Thanh sẽ không ngạc nhiên, ở xã hội hiện nay, phim truyền hình cẩu huyết có súng lục, đồ chơi trên tay tiểu hài tử cũng là súng lục, nếu muốn biết súng lục rốt cuộc có ích lợi gì, dùng như thế nào, đối với tiểu hài tử, không phải vấn đề khó khăn. Nhưng chân chính không thấy qua súng, chung quy không thể hiểu rõ uy lực khủng bố, Tàng Huyền Thanh điều tra Mộ Dung Phỉ hết thảy, tư liệu biểu hiện Mộ Dung Phỉ đã hỗn qua mấy bang phái, cho nên Tàng Huyền Thanh tuyệt không hoài nghi Mộ Dung Phỉ nói dối, súng ống tràn đầy ngoài xã hội, nếu một bang phái không có súng ống, ai dám nói xằng là xã hội đen.

Nghe Mộ Dung Phỉ đáp, Tàng Huyền Thanh mỉm cười, giơ tay lên ngoắc một đại hán đang đi tuần xa xa. Gã kia vừa thấy Tàng Huyền Thanh ngoắc, không dám lãnh đạm liền chạy tới, cách xa Tàng Huyền Thanh ba bước, cung kính: "Đại tiểu thư."

Tàng Huyền Thanh gật đầu một cái, đưa mắt đặt lên khẩu súng bên hông hắn, nói: "Lấy súng ra."

Hắn không do dự chút nào, móc ra một cây Desert Eagle, hai tay nâng lên đưa đến trước mặt Tàng Huyền Thanh. Tàng Huyền Thanh không đi đón, cô kêu Mộ Dung Phỉ: "Cầm súng."

Mộ Dung Phỉ lấy qua, khó hiểu nhìn Tàng Huyền Thanh, không biết chị ấy kêu mình lấy súng làm gì. Tàng Huyền Thanh xoay người, đưa lưng về phía Mộ Dung Phỉ ngoắc tay, thẳng tắp đi về phía trước. Mộ Dung Phỉ cầm súng, chạy nhanh đuổi kịp Tàng Huyền Thanh, tiến lên đại khái 30 thước, Tàng Huyền Thanh dừng bước.

Tàng Huyền Thanh đo khoảng 30 thước, dừng bước, lúc này nếu ai đem thước ra đo, sẽ kinh ngạc phát hiện, Tàng Huyền Thanh phỏng chừng, chỉ kém 1cm.

Đứng lại, Tàng Huyền Thanh hí mắt nhắm tấm bia một chút, sau đó cô kéo tay Mộ Dung Phỉ, tránh ra, kéo Mộ Dung Phỉ đến vị trí ban đầu của mình, nhìn thấy hồng tâm trở nên thật nhỏ, cô nhíu mi, nói với Mộ Dung Phỉ: "Thử xem."

Mộ Dung Phỉ nhìn Tàng Huyền Thanh, sau đó cúi đầu nhìn xem khẩu súng trong tay, đối với súng lục, nàng không có thích giống phi đao, bất quá nàng nghe theo Tàng Huyền Thanh, giơ súng lên, nhắm ngay hồng tâm. Mộ Dung Phỉ là một người theo đuổi sự hoàn mỹ, cho dù nàng không thích súng lục, nhưng nếu đã quyết định phải làm thì sẽ cố gắng làm đến tốt nhất, cho nên khi nàng nhắm vẫn là hơi tốn chút thời gian. Đại khái trải qua 15 giây, Mộ Dung Phỉ mới bóp cò, súng lục phát ra "bành" một tiếng, Mộ Dung Phỉ cảm thấy tay run lên, đồng thời, thầm nghĩ lực phản chấn thật lớn.

Desert Eagle, là loại súng rất uy lực, cho nên lực phản chấn cũng khá lớn, vì nguyên nhân đó, khó nắm giữ được độ chuẩn xác.

Chờ Mộ Dung Phỉ bắn xong, Tàng Huyền Thanh hé mắt nhìn bia ngắm, nói: "Cũng không tệ lắm." Sau đó cô trực tiếp kéo tay Mộ Dung Phỉ qua, cầm súng, cũng không điều chỉnh vị trí, giơ tay lên khoảng 2 giây, liền bắn.

Mộ Dung Phỉ tinh tường nhìn bia ngắm, nàng bắn lệch khỏi quỹ đạo một chút, Tàng Huyền Thanh lại bắn trúng ngay hồng tâm. Nhìn như thành tích kém không xa, nhưng Mộ Dung Phỉ biết, thương pháp của mình so với Tàng Huyền Thanh, kém quá xa, Tàng Huyền Thanh còn không thèm nhắm, nàng lại mất 15 giây để làm việc đó.

Đối với kết quả, Tàng Huyền Thanh không bình luận, cô ngoắc kêu gã đại hán tới lấy súng về, chờ hắn rời đi, Tàng Huyền Thanh mới nói với Mộ Dung Phỉ: "Nếu có thời gian vẫn là nên luyện súng, trừ bỏ cường thân kiện thể, phi đao và võ công, chung quy là không bằng súng ống."

Mộ Dung Phỉ không gật đầu cũng không lắc đầu, nàng đương nhiên là biết Tàng Huyền Thanh nói đúng, nhưng nàng cực kỳ cố chấp, đối với sự vật nàng không thích, mặc kệ bao nhiêu ưu đãi, cuối cùng vẫn khó có thể tận lực. Tàng Huyền Thanh tựa hồ chỉ nói cho vui, sau khi nói qua liền quên mất, cô ngẩng đầu nhìn mặt trời, sau đó kéo tay Mộ Dung Phỉ vừa đến đại sảnh vừa nói: "Đi thôi, đã 6h50, nên chuẩn bị ăn điểm tâm."

Quay về đại sảnh, Mộ Dung Phỉ thấy người hầu vừa vặn dọn cơm lên, nàng nhìn thoáng qua đồng hồ, 6h53, trừ bỏ thời gian nàng cùng Tàng Huyền Thanh đi đường, Tàng Huyền Thanh hoàn toàn chính xác, Mộ Dung Phỉ kinh ngạc, sao nữ nhân này canh giờ chuẩn thế, chẳng lẽ xem mặt trời lên xuống thì có thể canh giờ tinh chuẩn?

Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ ăn cơm, không phát ra âm thanh, tiếng đũa bát va chạm cũng không có, yên tĩnh như bộ phim không lời. Hai người im lặng 15 phút, giải quyết điểm tâm. Tàng Huyền Thanh lấy khăn tay từ trong chậu người hầu hợp thời đưa tới, lau sạch khóe miệng, nói với Mộ Dung Phỉ: "Ngươi đi theo ta."

Tàng Huyền Thanh đứng dậy đi đến gian phòng, Mộ Dung Phỉ cũng im lặng đi theo.

Đi vào phòng, lần này Tàng Huyền Thanh cũng không có lập tức tìm giường, mà là tiếp tục hướng về phía trước, tiến nhập gian trong. Mộ Dung Phỉ lần trước đã phát hiện phòng Tàng Huyền Thanh có gian trong, nhưng không biết ở đó có gì, thấy Tàng Huyền Thanh đi vào, nàng cũng đi vào theo, xem qua rồi nàng mới biết được, đây là thư phòng.

Bàn học phối với giá sách dựa vào tường, trên giá bày đầy sách, Mộ Dung Phỉ nhìn ra, ước chừng có ba bốn trăm cuốn.

Tàng Huyền Thanh vòng qua bàn học, ngồi vào ghế gỗ lim, mà bên trong thư phòng lại không còn ghế, Mộ Dung Phỉ đành phải đứng. Tàng Huyền Thanh ngồi xuống, cô giơ tay lên chỉ chỉ giá sách sau lưng mình, nói với Mộ Dung Phỉ: "Những cuốn sách này, ta đã xem qua. Chỉ có sách ta hiểu, mới sẽ đặt trên giá, bằng không ta sẽ luôn luôn đặt trên bàn, mãi cho đến khi ta hiểu được thì thôi."

Mộ Dung Phỉ không biết Tàng Huyền Thanh nói với mình những lời này là có mục đích gì, nhưng lại đích xác khiến Mộ Dung Phỉ hứng thú, nàng nghe Tàng Huyền Thanh nói xong, liền đưa mắt đặt trên giá sách, xem Tàng Huyền Thanh rốt cuộc xem qua những loại sách gì. Mộ Dung Phỉ phát hiện sách Tàng Huyền Thanh xem cực kỳ pha tạp, không cố định ở một lĩnh vực, trên giá đặt danh thư nước nhà: Chu Dịch, Sách Chiến Quốc, Binh pháp Tôn Tử..., còn có cả danh thư nước ngoài: Julius Caesar, Chiến tranh Peloponnesus, Những cuộc chinh phạt của Alexander đại đế, Bộ luật Napoléon... Ở trên bàn, còn đặt một quyển Đế quốc Đức, nhìn một góc lộ ra là có thể đoán được, quyển sách này Tàng Huyền Thanh mới xem được một phần ba, vẫn chưa xem hết.

Tàng Huyền Thanh trầm mặc nhìn Mộ Dung Phỉ, mặc cho nàng tùy ý đánh giá, chờ Mộ Dung Phỉ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cô, cô mở miệng hỏi: "Mộ Dung Phỉ, ngươi muốn có được ta không?"

Vấn đề này, bất kể là ở cổ đại hay hiện đại, một thục nữ hỏi ra như vậy có hơi kinh thế hãi tục, tuy rằng Tàng Huyền Thanh không phải thục nữ, nhưng cũng không phải gái thanh lâu, điều đó không nên xuất từ miệng cô, nhưng Tàng Huyền Thanh hỏi, trên mặt tuyệt không đỏ bừng, ngược lại là từ từ nhìn Mộ Dung Phỉ, đợi đáp án của nàng.

So với người bình thường, Mộ Dung Phỉ không tầm thường, nàng suy nghĩ trực tiếp, Tàng Huyền Thanh đặt vấn đề, nàng liền thật sự tự hỏi, muốn có được Tàng Huyền Thanh sao? Mộ Dung Phỉ lơ đãng, liền đưa mắt đặt lên môi Tàng Huyền Thanh, nàng ý thức được mình có một cỗ dục vọng độc chiếm mãnh liệt, hơn nữa Tàng Huyền Thanh ôm ấp, từ sau khi nàng trải qua, nàng chưa từng quên cảm giác này.

Nghĩ vậy, ánh mắt Mộ Dung Phỉ càng thêm chuyên chú, tham muốn giữ lấy bắt đầu tràn ngập, một ít son hồng, nàng nhấm nháp qua, mềm ấm ôm ấp, nàng đã trải qua, hai thứ này đều khắc sâu dưới đáy lòng, nàng muốn có, vì thế nàng gật gật đầu, không che giấu tham muốn, đáp: "Muốn."

Tàng Huyền Thanh mỉm cười khuynh thành, yên nhiên nói: "Có thể, nhưng không dễ. Ngươi muốn có được ta, thì phải xứng đôi với ta. Ta không bắt buộc ngươi phải thắng ta, nhưng ngươi nhất định không thể thua ta. Cho nên... Những gì ta làm, ngươi đều phải làm."

Dừng lại một chút, Tàng Huyền Thanh lại duỗi ra ngón tay nhỏ dài như tay Quan Âm, chỉ vào giá sách, nói: "Đầu tiên ngươi xem hết những cuốn sách này đi, không chỉ là xem, còn phải hiểu thấu."

Mộ Dung Phỉ nghe Tàng Huyền Thanh nói, nhìn đống sách trên giá, lại nhìn Tàng Huyền Thanh, đầu khuynh hướng bên phải, nàng đang tự hỏi, đang cân nhắc, Tàng Huyền Thanh muốn nàng xem hết, đáng giá sao? Qua gần 20 phút nàng mới gật đầu, nói: "Hảo."

Mộ Dung Phỉ qua 20 phút mới trả lời vấn đề của mình, Tàng Huyền Thanh cũng sẽ không bất mãn, ngược lại càng thêm vừa lòng, tuy rằng cô là lần đầu tiên nói thương yêu, nhưng cô đã sớm không phải tiểu nữ sinh, không ôm mộng đồng thoại, chỉ có nhìn thấu thế sự trầm ổn. Không cần tự hỏi liền mù quáng đáp ứng, cô sẽ hoài nghi đáp án đó có bao nhiêu thành tâm.

Mộ Dung Phỉ đáp ứng, Tàng Huyền Thanh liền ngoắc Mộ Dung Phỉ, ý bảo Mộ Dung Phỉ đi qua. Mộ Dung Phỉ cơ hồ cũng bắt đầu thích ứng phương thức Tàng Huyền Thanh gọi mình, Tàng Huyền Thanh vừa ngoắc ngoắc ngón tay, nàng đã ngoan ngoãn đi qua.

Mộ Dung Phỉ đi đến cạnh Tàng Huyền Thanh, đứng lại, thấy Tàng Huyền Thanh mở ngăn kéo lấy ra một quyển vở, bìa da màu đen, lại thêm hoa Bỉ Ngạn đỏ tươi, trên bìa không có bất kỳ chữ nào, Mộ Dung Phỉ hoài nghi đây là một quyển ghi chép hoặc là nhật ký.

Tàng Huyền Thanh phóng tới tay Mộ Dung Phỉ, nói: "Ngươi trước tiên xem hết cái này đi, nó từng là nhật ký của ta, mấy trang sau là lời cha ta nói cùng một vài ý tưởng của ta."

Mộ Dung Phỉ đọc sách, có một thói quen, bất kể là sách gì, đều lật hết từ đầu tới đuôi xem sơ một lần, lật nhật ký, lời Tàng Thiên Hải nói cũng bị nàng bỏ qua vì không muốn xem, trang cuối Tàng Huyền Thanh ghi lại cảm xúc, Mộ Dung Phỉ mới dừng tay vì thấy một câu: Hại người hại ta, không thể làm; hại người lợi ta, ngẫu nhiên làm; lợi người lợi ta, làm càng nhiều càng tốt.

Chế không xài súng không có nghĩa là chế bắn không chuẩn, chẳng qua là chế không thích thôi:3