Tàng Huyền Thanh dẫn Mộ Dung Phỉ đi, nhưng cô lòng dạ hẹp hòi lưu lại mấy câu, làm cho bốn người chưa rời đi đều xấu hổ.
Bất kể là Sở Thanh Phong hay Diệp Tuệ Linh, có lẽ không nên xấu hổ. Các nàng là bạn tốt từ hồi cấp 2, biết rõ lẫn nhau, vì nguyên do đó, các nàng đều có bí mật không muốn đối phương biết, cho nên mới càng thêm xấu hổ, cái loại này chính là chột dạ.
Lâm Tử Vận và Cố Dao lại không xấu hổ. Lâm Tử Vận không chỉ không xấu hổ, mà còn âm thầm bấm like cho Tàng Huyền Thanh, cảm tạ Tàng Huyền Thanh minh xác tâm ý của mình, trong lòng cô đáp lại Tàng Huyền Thanh: Vâng, em nhất định đuổi tới Diệp Tuệ Linh, chúng em nhất định sẽ hạnh phúc.
Mà Cố Dao, từ đầu đến cuối, cô đều không lĩnh hội được ý tứ của Tàng Huyền Thanh, dĩ nhiên là không có xấu hổ, thậm chí là nghi hoặc, Tàng Huyền Thanh rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ chị ấy biết mình và Sở Thanh Phong đã nhận thức tỷ muội?
Diệp Tuệ Linh cùng Sở Thanh Phong đã 28 tuổi, tuy rằng còn trẻ, nhưng mà các nàng sớm đã vượt qua niên đại ngây ngô, động một chút lại xấu hổ rồi, hướng về thành thục. Tàng Huyền Thanh tạo thành một phen xấu hổ, chỉ quấy nhiễu lòng các nàng một chút, ngoài mặt sẽ không nhìn ra cái gì.
Sở Thanh Phong cùng Diệp Tuệ Linh cười cười, sau đó Sở Thanh Phong nhìn Cố Dao, giới thiệu: "Tuệ Linh, vị này chính là đội viên tân tiến của tổ trọng án, Cố Dao."
"Cố Dao, tin tưởng tôi không cần nói, em cũng biết cậu ấy là kiểm sát trưởng Diệp Tuệ Linh, bất quá có thể em chưa biết, tôi và cậu ấy là bạn tốt từ hồi cấp 2."
Diệp Tuệ Linh hào phóng mỉm cười, vươn tay ra, nói với Cố Dao: "Xin chào, Cố tiểu thư."
Cố Dao mới ra xã hội, tuy rằng tự lập, nhưng năng lực giao tế cũng không tốt, dĩ vãng cô đều lãnh mạc với người cô không thích, cho dù hảo cảm, Cố Dao cũng chưa từng chủ động tới gần. Cô mỉm cười đối mặt Diệp Tuệ Linh, nụ cười thủy chung là thiếu một phần hào phóng, thêm một phần câu nệ, trả lời: "Xin chào, Diệp... Diệp tỷ tỷ."
Xưng hô Diệp Tuệ Linh, Cố Dao vẫn là dựa theo tuổi tác lễ phép bỏ thêm "tỷ tỷ", kỳ thật gọi Diệp Tuệ Linh là Diệp tiểu thư cũng không thất lễ, nhưng mà người này là bạn tốt của Sở Thanh Phong, trong nội tâm cô không tự giác liền hy vọng có thể không cần quá mức khách khí với đối phương.
Lâm Tử Vận bị Sở Thanh Phong và Diệp Tuệ Linh phi thường ăn ý không để mắt đến, nhưng Lâm Tử Vận sao có thể bị đả kích, cô không thèm để ý, hứng thú nhìn thoáng qua Sở Thanh Phong, suy nghĩ gì đó, cô chen vào giữa Diệp Tuệ Linh và Cố Dao, vươn tay bắt được tay Cố Dao đang muốn thu hồi, ra vẻ kinh hỉ, nói: "Cố Dao muội muội, xin chào nha, chúng ta lại gặp mặt."
Kỳ thật Cố Dao đã sớm phát hiện Lâm Tử Vận tồn tại, Lâm Tử Vận lù lù đứng đó, sao cô lại không phát hiện. Chẳng qua lần trước Sở Thanh Phong dẫn cô đi bệnh viện thay băng, cực kỳ nghiêm túc thận trọng nói với cô, tuyệt đối không thể thân cận Lâm Tử Vận quá. Cố Dao cũng biết, mình cùng Lâm Tử Vận mặc kệ quen thuộc cỡ nào, ở bên ngoài là cần làm bộ không biết, cho nên mới không có hướng Lâm Tử Vận chào hỏi.
Lâm Tử Vận đột nhiên hành động, khiến Cố Dao lặng đi một chút, ánh mắt tập quán trợn to, không thể thích ứng Lâm Tử Vận quái dị. Nếu Lâm Tử Vận đã chủ động chào hỏi, cô đương nhiên không có khả năng bỏ qua Lâm Tử Vận, vì thế sững sờ một lúc liền mỉm cười đáp lại: "Xin chào, Lâm... Lâm tỷ tỷ."
Trước kia Cố Dao đều gọi Lâm Tử Vận là Tử Vận tỷ tỷ a, nhất thời bỏ xưng hô đó, cô có chút trúc trắc, hơn nữa Sở Thanh Phong còn tại bên người, cô cũng hơi sợ Sở Thanh Phong sẽ trách cứ mình, cho nên cùng Lâm Tử Vận nói xong, cô liền theo bản năng trộm liếc mắt Sở Thanh Phong một cái.
Lâm Tử Vận như thế nào lại không phát hiện, nhíu mày một chút, trong ánh mắt có một tia lo lắng. Lúc này, Lâm Tử Vận đột nhiên cảm thấy có hai ánh mắt lợi hại đang nhìn chằm chằm mình, quay đầu lại nhìn, đã thấy Diệp Tuệ Linh cùng Sở Thanh Phong, cơ hồ là đồng xuất nhất triệt nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt đều bao hàm một ý tứ, thì phải là: "Cô muốn làm gì?"
Hai cặp mắt, nhượng Lâm Tử Vận có cảm giác bị vũ nhục cùng thất bại, chẳng lẽ ấn tượng cô cho người khác thật sự kém đến vậy? Không thoải mái, mày liền nhíu lại, cô thoáng bất mãn hỏi: "Các người nhìn tôi làm gì? Tôi chỉ chào hỏi Cố Dao muội muội thôi."
Nghe Lâm Tử Vận nói, ánh mắt Diệp Tuệ Linh cùng Sở Thanh Phong đồng thời thay đổi ý tứ khác "tin cô mới có quỷ". Sở Thanh Phong cảnh giác nhìn Lâm Tử Vận, tựa như Lâm Tử Vận sắp cướp đoạt đồ vật của nàng. Nàng đoạt lại Cố Dao, kéo Cố Dao ra sau, nói với Diệp Tuệ Linh: "Tuệ Linh, mình còn phải quay về cục cảnh sát một chuyến, mình đi trước."
Diệp Tuệ Linh cũng không phát giác, trước kia tận mắt nhìn Lâm Tử Vận trêu chọc mỹ nữ không biết bao nhiêu lần, nàng chưa từng cảm thấy gì, vậy mà vừa rồi nhìn Lâm Tử Vận nắm tay Cố Dao, thì trong nội tâm nàng lại không thoải mái, chỉ muốn chặt bỏ cánh tay của Lâm Tử Vận.
Nghe Sở Thanh Phong nói, Diệp Tuệ Linh trừng mắt liếc Lâm Tử Vận mới quay đầu đi, mỉm cười với Sở Thanh Phong: "Ừ, tốt, tái kiến."
Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh thấy Sở Thanh Phong giữ chặt tay Cố Dao đi đến xe nàng. Chờ Sở Thanh Phong lái đi, Lâm Tử Vận mới nhìn đuôi xe, cũng không biết tồn mục đích gì, thở dài: "Ai da... Xem ra Sở Thanh Phong sắp ăn khổ."
"Hả?" Diệp Tuệ Linh bị Lâm Tử Vận thành công gợi lên lòng hiếu kỳ rồi, khẽ nhíu mày, quay đầu, nhìn Lâm Tử Vận nghi hoặc hỏi: "Vì sao nói thế?"
Lâm Tử Vận vui sướng khi người gặp họa, mỉm cười hồi đáp: "Chẳng lẽ chị không phát hiện sao? Thanh Phong tỷ tỷ yêu thích Cố Dao muội muội nha."
Nữ nhân thích nữ nhân, nếu ai đó nói, có lẽ Diệp Tuệ Linh sẽ không nghĩ nhiều, cho dù nghĩ nhiều thì nàng cũng phải xác định một chút là thích thế nào. Lâm Tử Vận nói, Diệp Tuệ Linh không cần hỏi cũng biết thích loại gì. Diệp Tuệ Linh chưa bao giờ thấy Sở Thanh Phong chân chính thích qua ai, mặc kệ đàn ông hay phụ nữ, cũng không thấy Sở Thanh Phong và Cố Dao giống tình nhân, vì thế không tin nói: "Chớ nói nhảm, sao có thể?"
Lâm Tử Vận chỉ biết Diệp Tuệ Linh sẽ không dễ dàng tin tưởng, cô dùng khẩu khí của người từng trải, nói với Diệp Tuệ Linh: "Chị không phát hiện tư thái Thanh Phong tỷ tỷ che chở Cố Dao muội muội sao? Quả thật là như gà mái bảo hộ gà con vậy. Tôi chỉ chào hỏi Cố Dao muội muội thôi, chị xem, diễn cảm của cô ấy giống như tôi muốn đoạt người của cô ấy luôn."
Diệp Tuệ Linh nhíu mày suy tư, có vẻ như Sở Thanh Phong đối Cố Dao hơi đặc biệt, nhưng nàng không tin lắm, hình tượng của Sở Thanh Phong trong lòng nàng là không dính khói lửa nhân gian, vĩnh viễn không có khả năng động tình. Cẩn thận nghĩ lời Lâm Tử Vận nói ra, hoài nghi cộng thêm khinh bỉ nhìn Lâm Tử Vận: "Cô sẽ không phải là trả thù Thanh Phong, nên mới nói lung tung đi?"
Lâm Tử Vận cảm thấy mình thật vô tội thật bi thương, không biết có phải là giả vờ không, tựa như uỷ khuất vì bị lăng nhục, nói với Diệp Tuệ Linh: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chẳng lẽ trong lòng chị, tôi kém đến vậy à? Tôi có giống người dễ giận không? Tuệ Linh tỷ tỷ, chị thật sự đả thương tâm người ta."
Phụ nữ là thế, mặc kệ có thích đối phương không, luôn sẽ vì đối phương yêu mình mà mềm lòng, xác định Lâm Tử Vận là giả vờ, nhưng chứng kiến Lâm Tử Vận như thế, trong lòng lại mềm hoá, nàng chịu không nổi Lâm Tử Vận nước mắt ướt át, đành nhíu mày nói tránh: "Cho dù Thanh Phong thật sự thích Cố Dao, cô lại dựa vào cái gì mà nói cậu ấy khổ?"
"Tuệ Linh tỷ tỷ, chị tin tôi?" Lâm Tử Vận nghe Diệp Tuệ Linh tin lời mình, diễn cảm lập tức thay đổi, nói đến diễn cảm nhiều mặt, cô tuyệt đối là thiên diện nữ lang a. Đắc ý cười, Lâm Tử Vận nói: "Tôi là người từng trải, cho nên liền nhìn ra, Thanh Phong tỷ tỷ thích Cố Dao muội muội, Cố Dao muội muội cũng không phát giác... Hơn nữa, tôi cảm thấy Cố Dao muội muội không phải là dạng người thích phụ nữ đâu."
Nghe được Lâm Tử Vận giải thích, Diệp Tuệ Linh đột nhiên mất hứng thú về chuyện của Sở Thanh Phong, Lâm Tử Vận câu kia "tôi là người từng trải a" chói tai như thế, Lâm Tử Vận thích nàng, có phải cũng rất khổ? Trong lòng chẳng biết vì sao sinh đau, Diệp Tuệ Linh trầm mặc.
Lâm Tử Vận không thấy Diệp Tuệ Linh đáp lại, đang tự hỏi, Diệp Tuệ Linh lại ấn mở khoá xe, còi báo động vang một tiếng, Diệp Tuệ Linh đi lên hai bước, dừng lại, đưa lưng về phía Lâm Tử Vận, ngữ khí có điểm thâm trầm nói: "Lâm Tử Vận, nếu thật sự khổ sở, thì đừng tiếp tục yêu thích tôi."
Diệp Tuệ Linh nói xong, cũng không đợi Lâm Tử Vận đáp lại, đi đến xe. Lâm Tử Vận bị Diệp Tuệ Linh nói như thế, trong lòng nghĩ, có phải Diệp Tuệ Linh hiểu lầm mình ăn khổ, muốn buông tha?
Diệp Tuệ Linh đã ngồi vào xe, đang chuẩn bị khởi động, Lâm Tử Vận nhanh chóng chạy tới, gõ cửa xe Diệp Tuệ Linh.
Diệp Tuệ Linh vốn hẳn là nhẫn tâm một chút, lái xe trực tiếp chạy đi. Không biết vì sao, nàng nhìn qua cửa, biểu tình lo lắng của Lâm Tử Vận khiến nàng để tâm, cuối cùng vẫn là hạ cửa, trên mặt một mảnh lãnh mạc.
Lâm Tử Vận thấy Diệp Tuệ Linh bấm cửa xuống, cô vui sướng cười rộ lên, đối Diệp Tuệ Linh son sắt nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, tôi sẽ không buông tay, tôi nhất định sẽ truy được chị."
Diệp Tuệ Linh nhíu nhíu mày, đau đớn trong lòng càng thêm rõ ràng, nàng ngắm gương mặt xinh đẹp của Lâm Tử Vận, thở dài: "Lâm Tử Vận, sao cô phải khổ vậy chứ? Cô biết rõ là tôi..."
Lâm Tử Vận tựa hồ rất sợ Diệp Tuệ Linh sẽ nói ra miệng, Diệp Tuệ Linh chưa nói xong, liền ngắt lời: "Tôi sẽ không buông! Tuệ Linh tỷ tỷ, nếu chị... Có chút cảm giác với tôi, hãy nói cho tôi biết, được không?"
Diệp Tuệ Linh nhíu mày càng chặt, không nói tiếp, chỉ nhìn Lâm Tử Vận, trầm mặc.
Lâm Tử Vận nhìn Diệp Tuệ Linh, chờ đợi câu trả lời của nàng, cô cảm thấy yêu cầu này hẳn không quá phận, cũng không khó đáp ứng, vì sao Diệp Tuệ Linh không nói lời nào? Trong lòng mất mát, cô tự giễu cười, đối Diệp Tuệ Linh thừa nhận: "Được rồi, thật ra là có một chút vất vả."
Diệp Tuệ Linh nghĩ, thật sự chỉ có một chút vất vả sao? Nàng định nói tiếp, nếu đã vất vả, biết rõ không có kết quả, vậy hãy sớm buông tha đi. Nhưng Lâm Tử Vận lại không cho nàng nói ra những lời này, Lâm Tử Vận khôi phục nụ cười tự tin, nói với Diệp Tuệ Linh: "Tuệ Linh tỷ tỷ, tôi sẽ không buông bỏ, chị phải cẩn thận lái xe nha, tái kiến."
Lâm Tử Vận nói xong thì đứng dậy đi mất, chỉ chừa cho Diệp Tuệ Linh một bóng lưng cả đời nàng cũng không thể quên, tấm lưng kia thẳng tắp, xinh đẹp rạng ngời, vì sao nàng lại thấy nó toát ra vẻ tiêu điều, mất mát, bi thương?
Diệp Tuệ Linh chung quy không đuổi theo Lâm Tử Vận, nàng lái xe ly khai viện kiểm sát, nhưng lòng nàng cũng vô pháp yên tĩnh trở lại, nàng cũng không biết, trước kia có thể nhẫn tâm với Lâm Tử Vận bao nhiêu thì liền nhẫn tâm bấy nhiêu, giờ lại không thể hạ ngoan tâm? Rốt cuộc, bắt đầu từ khi nào?
Diệp Tuệ Linh nhìn phía trước lái xe, lại không nhịn được buông lỏng tay lái, nhẹ nhàng xoa môi...
Hôm nay tui bận nên 1 chap thôi nha ahihi ~