Trước khi phiên toà bắt đầu, Diệp Tuệ Linh nhìn qua khẩu cung của Mộ Dung Phỉ, lập tức hướng thượng cấp xin xem xét hồ sơ bệnh án của Mộ Dung Phỉ. Bệnh án trình lên, vừa vặn giao cho bác sĩ tâm lý quyền uy lớn nhất, Mạc Nhâm.
Tình trạng của Mộ Dung Phỉ, tin tưởng không ai hiểu rõ hơn Mạc Nhâm, Mạc Nhâm là người hiểu rõ lịch trình của Mộ Dung Phỉ nhất, tâm lý Mộ Dung Phỉ hỏng mất, hắn thông qua thôi miên phong toả trí nhớ, cuộc sống sau này, hắn cũng yêu cầu Sở Thu hàng năm đều mang Mộ Dung Phỉ đến phục kiểm.
Nhìn đến tờ lời khai miêu tả Mộ Dung Phỉ đánh lén cảnh sát, Mạc Nhâm tiếp nhận, nhưng hắn lại không hề đi tìm Mộ Dung Phỉ làm thí nghiệm, cũng không phải hắn không có trách nhiệm, mà hắn hiểu rõ Mộ Dung Phỉ, thật lâu phía trước, hắn đã xác định Mộ Dung Phỉ đích thực có chứng tự bế, hắn còn biết, Mộ Dung Phỉ không chỉ tự bế đơn giản như vậy.
Mạc Nhâm trước tiên gọi điện cho Sở Thu, chất vấn Sở Thu rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Sở Thu tựa hồ cũng sớm có chuẩn bị, không do dự chút nào liền nói Mộ Dung Phỉ đánh lén cảnh sát chỉ là một nhiệm vụ đặc thù, lấy lòng lão đại Thanh Liên Hội là Tàng Huyền Thanh, khiến Mộ Dung Phỉ có thể lẩn vào Thanh Liên Hội.
Đáp án của Sở Thu, Mạc Nhâm khó phân biệt thiệt giả, cho dù là bác sĩ tâm lý, nếu không phải là người có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu, Sở Thu cùng Mộ Dung Phỉ tâm phòng bị đều rất nặng, nếu bọn họ không phối hợp, hắn cũng rất khó phân tích ý tưởng chân chính. Hắn cũng biết Sở Thu cố chấp, cũng chẳng thèm khuyên nhủ Sở Thu, nếu có thể khuyên được, thì mấy năm trước hắn đã đình chỉ hành vi hoang đường của Sở Thu rồi.
Cuối cùng Mạc Nhâm suy tư thật lâu, viết xuống kết quả, ký tên xác nhận.
Mộ Dung Phỉ có chứng tự bế hay không, song phương đều không có dị nghị, kế tiếp chủ yếu tranh luận nên cân nhắc mức phạt cho Mộ Dung Phỉ. Diệp Tuệ Linh và Lâm Tử Vận cũng biết, vị thành niên như Mộ Dung Phỉ, lại còn có bệnh tâm lý, hình phạt cơ hồ là không có, cho nên song phương đều đem lực lượng chủ yếu đặt lên vấn đề Mộ Dung Phỉ nên bị chính phủ cưỡng chế trị liệu, hay là nên do Tàng Huyền Thanh mướn y sinh tư nhân phụ trách.
Trong quá trình này, Lâm Tử Vận cùng Diệp Tuệ Linh đều chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, thực lực cũng tương đương, hai người ngươi một lời ta một câu, không ai nhường ai. Lúc này Lâm Tử Vận hoàn toàn không giống ngày thường, cô toát lên vẻ nghiêm túc mà trong sinh hoạt không có.
Diệp Tuệ Linh thông qua lời khai của Sở Thanh Phong và Cố Dao, nàng cường điệu Mộ Dung Phỉ tự thân mang theo tính nguy hiểm, sẽ trở thành tai hoạ ngầm, kiên trì quan điểm Mộ Dung Phỉ nên do chính phủ tiến hành cưỡng chế trị liệu.
Lâm Tử Vận không cam chịu yếu thế, thỉnh ra Giang Nham là bác sĩ tâm lý tư nhân của Mộ Dung Phỉ, cùng Giang Nham một hỏi một đáp, từ từ nói ra lịch sử Mộ Dung Phỉ trị liệu ba tháng, không ngừng chứng minh Mộ Dung Phỉ dần dần khỏi bệnh, hơn nữa Giang Nham rất chuyên nghiệp, Mộ Dung Phỉ có bệnh tâm lý, bệnh nhân phối hợp bác sĩ là quan trọng nhất, cả quá trình còn có một người giám hộ Mộ Dung Phỉ tuyệt đối vâng theo, hiệp trợ Mộ Dung Phỉ. Nếu Mộ Dung Phỉ tiến vào hoàn cảnh trị liệu lạ lẫm, sẽ sinh ra bất an cùng nguy cơ, khiến nội tâm nàng càng thêm phong bế, như thế chỉ tăng thêm bệnh tình của Mộ Dung Phỉ, sẽ không có hiệu quả.
Lâm Tử Vận lấy bác sĩ tâm lý Giang Nham nổi tiếng cả nước ra thuyết pháp, không cho Diệp Tuệ Linh phản bác, kiên trì quan điểm Mộ Dung Phỉ nên tiếp tục do Giang Nham trị liệu, chính phủ không cần cưỡng chế.
Diệp Tuệ Linh mẫn cảm phát giác lúc Giang Nham trần thuật, cũng không có nói rõ ai hiệp trợ Mộ Dung Phỉ, nàng cảm thấy đây là sơ hở, vì thế phát khởi tiến công, chất vấn người kia cụ thể là ai.
Giang Nham nói ra tên Tàng Huyền Thanh, Diệp Tuệ Linh tiếp tục hỏi về Tàng Huyền Thanh, giới tính, tuổi, chức nghiệp.
Lâm Tử Vận ý thức được mục đích của Diệp Tuệ Linh, lập tức đưa ra kháng nghị. Nhưng mà Diệp Tuệ Linh lấy lý do người giám hộ sẽ ảnh hưởng đến trẻ vị thành niên, hướng quan toà nói ra mấu chốt. Cuối cùng quan toà vẫn là bác bỏ Lâm Tử Vận kháng nghị, ý bảo Diệp Tuệ Linh tiếp tục đặt câu hỏi.
Giang Nham ứng phó rất có kinh nghiệm, lời không nên nói thì một câu cũng không hé môi, hắn nói giới tính và tuổi của Tàng Huyền Thanh, sau đó nói Tàng Huyền Thanh là lão bản của một tửu điếm, Bóng Đêm.
Diệp Tuệ Linh trước đó có đi tìm bạn tốt của mình là Sở Thanh Phong, biết qua vụ án, biết Tàng Huyền Thanh là ai, vì thế sau khi Giang Nham nói xong, nàng nhân tiện nói ra Bóng Đêm là một nơi tửu sắc, hơn nữa còn nghe đồn Tàng Huyền Thanh là lão đại Thanh Liên Hội, người giám hộ như vậy đối với Mộ Dung Phỉ cũng không có chỗ tốt gì.
Lâm Tử Vận lẳng lặng nghe Diệp Tuệ Linh lập luận, nhẹ nhàng một câu liền khiến Diệp Tuệ Linh á khẩu, cô nói: "Diệp kiểm sát trưởng, xin ngài ở địa phương nghiêm túc như toà án, nói ra cái gì đều phải kèm theo bằng chứng, nếu là tin vỉa hè, không có chứng cứ rõ ràng, phỉ báng danh dự và tổn hại đến thân chủ của tôi, chúng tôi sẽ giữ lại quyền lợi truy cứu."
Diệp Tuệ Linh cũng biết mình nói những lời này là không có chứng cứ rõ ràng, căn bản tìm không thấy, nếu quả thật có chứng cứ, Bóng Đêm và Thanh Liên Hội cũng sẽ không tiếp tục tồn tại. Sai lầm như vậy là nàng không nên phạm, nghe được chuyện tình về Thanh Liên Hội, Diệp Tuệ Linh liền nhớ lại quan hệ giữa Lâm Tử Vận và Thanh Liên Hội, trong lòng phẫn nộ lên, vì thế lại xem chuyện này như luận điểm mà nói ra. Loại tình huống này là trước kia sẽ không phát sinh, nhưng sau khi bị Lâm Tử Vận hôn trộm, lúc Diệp Tuệ Linh bất tri bất giác có nhiều thứ lặng yên cải biến.
Bị Lâm Tử Vận nói như thế, nàng im bặt. Trầm mặc một hồi, Diệp Tuệ Linh một lần nữa quay về việc Mộ Dung Phỉ nên bị cưỡng chế trị liệu, lại cùng Lâm Tử Vận đối chọi gay gắt, các nàng đều có luận điểm của bản thân, đều có ví dụ chứng minh.
Làm đương sự, Mộ Dung Phỉ luôn luôn cúi đầu trầm mặc, không ai biết nàng suy nghĩ cái gì. Chỉ có nàng biết, nàng còn chưa thoát khỏi hai thứ, một nét son hồng, mềm ấm ôm ấp.
Ở thính phòng, Sở Thanh Phong và Cố Dao đều im lặng theo dõi, trên mặt Sở Thanh Phong cũng không có quá nhiều diễn cảm, ai cũng nhìn không ra nàng suy nghĩ cái gì. Cố Dao nhìn Mộ Dung Phỉ, trong nội tâm cô hi vọng Mộ Dung Phỉ sẽ bị cưỡng chế trị liệu, cô thấy người nguy hiểm như Mộ Dung Phỉ, không thể đặt cạnh Tàng Huyền Thanh. Cô biết Tàng Huyền Thanh thân thủ rất tốt, nhưng vẫn là nhịn không được lo lắng.
Trần Dương ở bên kia, cả quá trình cũng không thay đổi diễn cảm, hắn cầm bút ký bản, ngẫu nhiên giương mắt nhìn rồi cúi đầu ghi lại cái gì, có lẽ có người sẽ cho là hắn ghi lại quá trình phát triển của phiên toà, không ai biết, kỳ thật hắn là ghi lại tên thẩm phán và năm vị bồi thẩm đoàn, đối với hắn, chỉ cần biết tên và chức nghiệp của một người, là có thể làm ra rất nhiều chuyện không tưởng.
Diệp Tuệ Linh và Lâm Tử Vận giao thủ nhiều năm, có thắng có thua, lần này cũng vậy, hai người chuẩn bị đầy đủ, hùng biện không thể phân giao, không ai chiếm trọn ưu thế, cuối cùng thẩm phán gõ búa, tuyên bố... Kéo dài thời hạn thẩm tra xử lý, ba ngày sau lại mở phiên toà.
Ba giờ giao thủ cuối cùng kết thúc, Diệp Tuệ Linh cảm thấy mỏi mệt, cũng chỉ có Lâm Tử Vận có năng lực đó, mỗi lần cùng cô đối đình, luôn khiến nàng kiệt lực a. Thu thập đồ đạc, Diệp Tuệ Linh thần tình lãnh mạc đi ra cửa, Lâm Tử Vận một chút cũng không nóng nảy ngồi ở chỗ kia, hơn nữa tinh thần tốt lắm, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Diệp Tuệ Linh nhất cử nhất động.
Diệp Tuệ Linh mắt nhìn phía trước, như trước bỏ qua Lâm Tử Vận, nhưng chỉ có nàng biết, lòng mình tựa hồ không còn bình tĩnh, có nhiều thứ thật sự đã bất đồng, lúc lướt qua Lâm Tử Vận, nàng đột nhiên ngừng lại, đối diện Lâm Tử Vận, ánh mắt sau kính cận có vẻ đặc biệt thâm trầm, nói với Lâm Tử Vận: "Cô vẫn là mau ly khai Thanh Liên Hội đi, tiếp tục như vậy đối với cô cũng không có chỗ tốt gì."
Lâm Tử Vận không nghĩ tới Diệp Tuệ Linh sẽ đột nhiên dừng lại, còn nói chuyện với mình, hoặc là cô đã sớm quen Diệp Tuệ Linh coi thường mình, mà nhất thời không quen Diệp Tuệ Linh quan tâm mình. Nghe Diệp Tuệ Linh nói xong, cô lặng đi một chút, biểu tình như cũ vẫn là tùy ý không kềm chế được, dễ thương cười, nhíu mày hỏi: "Có phải tôi ly khai Thanh Liên Hội rồi, chị sẽ theo tôi? Sẽ yêu tôi? Cả đời?"
Diệp Tuệ Linh khẽ nhíu mày, Lâm Tử Vận nói muốn truy nàng, nàng biết, cũng tin tưởng Lâm Tử Vận là thật tâm, lại chưa bao giờ biết Lâm Tử Vận còn muốn cùng nàng cả đời a... Diệp Tuệ Linh cũng không trả lời Lâm Tử Vận, chỉ thật sâu nhìn cô một cái, liền bước ra cửa, càng đi càng xa...
Lâm Tử Vận nhìn bóng dáng Diệp Tuệ Linh kiên quyết rời đi, khóe miệng vẫn cười, lại không ai phát hiện trong đồng tử của cô hàm chứa một tia ảm đạm.
Người đã đi gần hết, Mộ Dung Phỉ cũng bị cảnh sát mang đi từ cửa sau, Trần Dương đến bên cạnh Lâm Tử Vận, nói: "Tử Vận tiểu thư, Đại tiểu thư hi vọng phiên toà chấm dứt, ngài lập tức hướng nàng nói rõ một chút tình huống."
Lâm Tử Vận giật mình tỉnh lại, đối Trần Dương gật gật đầu, không nói gì nữa, vừa chạy ra ngoài vừa móc di động ra.
Trần Dương mở cửa xe ngồi xuống, liền nhận được cuộc gọi của Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh không vô nghĩa, trực tiếp phân phó Trần Dương: "Tử Vận bên kia chỉ nắm chắc có một nửa, ngươi dựa theo phương thức của chúng ta đi, kết quả ta muốn là – Mộ Dung Phỉ ba ngày sau được phóng thích."
Nghe Tàng Huyền Thanh nói xong, Trần Dương nhìn thoáng qua bút ký bản đặt trên ghế phó lái, cười đến dữ tợn, ngữ khí cung kính không giảm, nói với Tàng Huyền Thanh: "Đại tiểu thư xin yên tâm, ta cam đoan ngài nhất định sẽ được đến kết quả ngài muốn."
Vâng, uy hiếp thẩm phán và bồi thẩm đoàn đúng là biện pháp tốt nhất để thắng một phiên toà ~