Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 33: Đánh lén cảnh sát




Bốn vị đại lão ăn ý cùng vô lại là chuyện thường xảy ra, Sở Thu cũng lười cùng bọn hắn vô nghĩa, trực tiếp tiến vào chính đề nói: "Ta hôm nay nhận được một cuộc gọi nặc danh, nói là Bóng Đêm..., cũng chính là phòng này, sẽ có người tiến hành giao dịch thuốc phiện. Tuy rằng ta và các ngươi là lão bằng hữu, nhưng đây là việc công, phiền toái vài vị đại lão đứng lên một hồi, cho đội viên của chúng ta lục soát."

Sở Thu nói khiến bốn vị đại lão đồng thời nhăn lại mi, đối với người có thân phận, có thể diện như bọn hắn, bị soát người tuyệt đối là vũ nhục, phải biết rằng bình thường nếu là có người nào đui mù trong phạm vi năm thước phun một ngụm đàm hoặc là vứt một điếu thuốc lá, cũng sẽ bị thủ hạ của bọn hắn giáo huấn thành đầu heo.

Nhưng bọn hắn chung quy là thức thời, ở H thị muốn vặn ngã bọn hắn, ít nhất cũng phải là quan chức cấp cao, Sở Thu lại bất đồng, hắn tuy rằng chức vị không cao, nhưng là người nào không biết sau lưng của hắn có một lão đầu tử cơ hồ có thể thông thiên.

Bốn đại lão rất phối hợp đứng lên, Sở Thu lia mắt các đội viên đứng ở cửa, lập tức có bốn nam tử đi qua, chấp hành nhiệm vụ. .

||||| Truyện đề cử: Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tổng Tài Quyết Trở Mình |||||

Tàng Huyền Thanh vẫn an an ổn ổn ngồi ở chỗ kia, xinh đẹp mỉm cười, ánh mắt lãnh tới cực điểm.

Sở Thu xoay người nhìn Tàng Huyền Thanh một cái, ánh mắt hơi híp, lợi hại nhìn chằm chằm cô nói: "Tàng Huyền Thanh, ngươi cùng thiếu nữ bên cạnh ngươi, thỉnh đứng lên phối hợp chúng ta."

Tàng Huyền Thanh đối diện Sở Thu, cô lạnh lùng nhìn hắn, híp mắt nói: "Ta vẫn ngồi đấy, có bản lĩnh ngươi cứ việc thử xem."

Lúc này Tàng Huyền Thanh thật sự nổi giận, cô vĩnh viễn nhớ rõ Trương Nghiên Khánh muốn cô đáp ứng ba hứa hẹn, thuốc phiện cùng máu tươi cô đã phá giới, còn lại một cái cuối cùng, duy trì thân thể sạch sẽ, thẳng đến khi gặp được người cô yêu.

Tàng Huyền Thanh không đứng lên, Mộ Dung Phỉ tự nhiên cũng sẽ không đứng lên, nàng biết rõ, nàng lúc này là người của Tàng Huyền Thanh, ít nhất ở mặt ngoài là như thế.

Kinh Luân mở mắt, nhìn Sở Thu một cái, lại nhìn bóng lưng Tàng Huyền Thanh một cái, thở dài một hơi, nhắm mắt lại, nhưng kinh văn cũng là đổi thành Tĩnh Tâm Chú. Kinh Luân chỉ là bảo hộ sinh mệnh của Tàng Huyền Thanh, không phải bảo hộ tôn nghiêm cực đoan của cô, hắn quan niệm sắc tức thị không không tức thị sắc, thể xác chỉ là hời hợt phù du.

Trần Dương cũng động, hắn ly khai tường, đứng nghiêm, ánh mắt bắt đầu trở nên âm lãnh, trong hai mắt tựa hồ đang dần biến mất nhân tính, giống như dã lang không hiểu tình cảm của nhân loại, chỉ biết cắn xé tử đấu, nhìn chằm chằm Sở Thu.

Hắn còn chưa động, đã thấy Tàng Huyền Thanh nhìn hắn, huơ đầu một ít, Trần Dương nháy mắt khôi phục trạng thái bình thường, một lần nữa thả lỏng dựa vào tường, tất cả chuyện này chỉ phát sinh trong một thời gian ngắn, những người khác căn bản không phát giác gì.

Nghe vào trong tai Sở Thu, Tàng Huyền Thanh không phải yếu thế, mà là gây hấn. Vốn nhiệm vụ lần này chính là nhằm vào Tàng Huyền Thanh, Sở Thu liền càng không thể nhượng bộ. Cho dù là ngày xưa còn Tàng Thiên Hải, hắn cũng chưa từng thỏa hiệp qua, hắn đối lời Tàng Huyền Thanh nói hơi cười nhạt, hắn vẫn muốn lục soát thân thể cô đó, sao hả?

Sở Thu quay đầu lại, nhìn về phía thủ hạ của mình, ánh mắt của hắn chỉ định Sở Thanh Phong, Cố Dao, còn có Lưu Hướng Lan. Là nhất phương chính nghĩa, cho dù thật sự cần hạ sĩ khí của Tàng Huyền Thanh, hắn cũng không quá phận vi phạm nam nữ thụ thụ bất thân, bằng không Tàng Huyền Thanh chắc chắn sẽ trả đũa.

Trừ bỏ Cố Dao, Sở Thanh Phong và Lưu Hướng Lan đều cùng Sở Thu cộng sự nhiều năm, huống chi bất kể thế nào Sở Thanh Phong vẫn là con gái Sở Thu, nàng dễ dàng hiểu rõ ý tứ của Sở Thu.

Trừ bỏ Cố Dao, các đội viên đều là xa lạ với Tàng Huyền Thanh, cho nên không ngại. Lưu Hướng Lan đứng nghiêm, bộ dáng tùy thời đợi mệnh, không sợ chút nào.

Sở Thanh Phong vừa cùng Tàng Huyền Thanh đối chọi gay gắt, càng sẽ không sợ hãi, không đợi Sở Thu sai khiến, nàng liền lạnh lùng nhìn Tàng Huyền Thanh, quay đầu nói với Sở Thu: "Để tôi."

Sở Thu liếc Sở Thanh Phong một cái, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu tình, theo hắn, vô luận phương diện nào, Sở Thanh Phong đều giỏi hơn Lưu Hướng Lan và Cố Dao, vì thế hắn trầm mặc gật đầu cho phép.

Ý thức được Sở Thanh Phong chủ động muốn đi lục soát người Tàng Huyền Thanh, Cố Dao trong lòng bắt đầu khẩn trương, theo bản năng cô nhìn về phía Tàng Huyền Thanh, lại thấy Tàng Huyền Thanh nhìn Sở Thanh Phong mỉm cười, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, Cố Dao chỉ phát hiện tay phải Tàng Huyền Thanh bỗng nhúc nhích.

Người khác hoàn toàn không biết Tàng Huyền Thanh, nhưng Cố Dao lại hiểu, cô biết Tàng Huyền Thanh bài xích chán ghét nhất là người khác chạm vào chị ấy, cô cũng từng vô tình nhìn thấy Tàng Huyền Thanh không hề dấu hiệu mà phất tay, dùng giấy bạc cắt đứt một nhánh cây to cỡ ngón tay.

Sự tình có thong thả/cấp bách, nặng/nhẹ, nhưng cùng một sự kiện mà người trước mặt lại bất đồng, phân lượng sẽ không giống nhau, bởi vì mỗi người đều có giới hạn riêng. Dĩ vãng Tàng Thiên Hải có thể dung nhẫn là bởi vì hắn không quan tâm, nhưng đối với Tàng Huyền Thanh, không chỉ là khiêu khích vũ nhục, lại càng quan hệ đến hứa hẹn cuối cùng với mẫu thân Trương Nghiên Khánh.

Cho dù Sở Thu thật sự lục soát người Tàng Huyền Thanh, cô cũng không thể không tuân, nhưng Tàng Huyền Thanh lại có thể giết chết bất kỳ ai dám mạnh mẽ chạm vào thân thể mình, tổ trọng án cùng bốn vị đại lão không biết, phòng này có trang bị camera, hình ảnh sẽ trực tiếp truyền đến tầng hầm sâu 5 thước, nơi đó là kho vũ khí đạn dược lậu của Thanh Liên Hội, có tụ tập một đám người vô cùng hung ác, coi rẻ sinh mạng, không thể lộ ra ánh sáng, không có ai là không phải tội phạm đang bị truy nã trên cả nước.

Lạnh lùng nhìn vào lúm đồng tiền của Tàng Huyền Thanh, Sở Thanh Phong buông tay Cố Dao ra, đi lên phía trước, chuẩn bị hướng đến Tàng Huyền Thanh, Cố Dao lại đột nhiên bắt được tay nàng, khí lực kia rất lớn, thậm chí nhượng Sở Thanh Phong cảm nhận sâu sắc.

Nàng nghi hoặc cau mày, quay đầu chống lại Cố Dao, phát hiện trong mắt cô có lo lắng, đối mình lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không cần."

Sở Thu luôn trầm mặc nhìn Sở Thanh Phong, cho nên lập tức phát giác ra, bất mãn nhăn mi, trong ánh mắt lộ vẻ lợi hại. Tàng Huyền Thanh cũng phát giác, nhưng cô chỉ nhẹ nhàng nhướn mi, liền quay về biểu tình ban đầu, làm cho người ta xem không thấu.

Nếu là người khác, Sở Thanh Phong nhất định sẽ không thèm để ý bỏ tay đối phương ra, tiếp tục đi tới, nhưng nếu đó là Cố Dao, nàng không biết vì sao mình không làm được, cho dù Sở Thu yêu cầu, nàng vẫn là nhịn không được đành thu hồi cước bộ, tới gần Cố Dao nhẹ giọng hỏi: "Vì sao?"

Cố Dao vốn là hướng Tàng Huyền Thanh bên kia nhìn thoáng qua, sau đó ý thức được chính mình căn bản nhìn không thấu Tàng Huyền Thanh, quay đầu, nhìn Sở Thanh Phong tràn ngập khó hiểu, lại không biết trả lời thế nào, vì thế cúi đầu trầm mặc, cầm tay Sở Thanh Phong không chịu thả ra.

Cho dù không ác liệt, Sở Thanh Phong cũng có thể cảm giác được ánh mắt của Sở Thu, hàn quang đâm lưng. Nếu cứ tiếp tục, để người khác phát giác, có lẽ tổ trọng án, mình và Cố Dao, sẽ trở thành trò đùa, vì thế nàng có điểm lo lắng, lại không muốn lãnh khốc bỏ tay Cố Dao ra, đành phải nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Cố Dao."

Cố Dao vẫn không hồi ứng, chỉ cúi đầu trầm mặc, khí lực trong tay như cũ không chịu thả lỏng, Sở Thanh Phong nghi hoặc suy nghĩ sâu xa, nghĩ đến Cố Dao hẳn là lo lắng mình, sau đó liền thần kỳ như vậy, nỗi lo trong lòng lập tức biến mất không thấy, chỉ còn lại có cảm giác ấm áp tràn đầy.

"Cố Dao..." Sở Thanh Phong ngữ khí không tự giác phóng nhu xuống, muốn an ủi tiểu thiên hạ lo lắng mình, nhưng nàng cũng chỉ vừa kêu ra tên Cố Dao, Cố Dao liền ngẩng đầu lên, trên mặt tựa hồ cái gì cũng không phát sinh qua, mang theo nụ cười cực độ khắc sâu trong đầu Sở Thanh Phong, nhẹ nói: "Tỷ tỷ, để em."

Sở Thanh Phong vừa nghe xong, mày liền nhíu chặt lại, nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý, nàng đối với chính mình có tin tưởng, lại không chịu nổi lo lắng Cố Dao, Tàng Huyền Thanh người đàn bà kia tuy rằng thoạt nhìn cực đẹp, bộ dạng cả người lẫn vật đều vô hại, nhưng ai biết nữ nhân xinh đẹp kia có tâm địa độc ác thế nào? Tuy rằng Sở Thanh Phong biết, Tàng Huyền Thanh sẽ đột nhiên tập kích nàng, sẽ có khả năng nguy hiểm, Sở Thanh Phong không muốn Cố Dao đi làm.

Sở Thanh Phong vừa muốn mở miệng khuyên, đã thấy Cố Dao chuyển đầu nhìn về phía Sở Thu. Sau đó Sở Thanh Phong liền nghe Cố Dao tự tin ngọt ngào mỉm cười, nói với Sở Thu: "Đội trưởng, để tôi."

Cố Dao thanh âm không lớn, nhưng cũng không coi là nhỏ, ít nhất các đội viên đều nghe rõ lời của cô, bắt đầu có một chút ganh ghét, trong mắt bọn họ, nữ nhân mềm mại xinh đẹp như Tàng Huyền Thanh không có uy hiếp nào hết, Cố Dao anh dũng hy sinh bị bọn họ xem là tranh đoạt công lao.

Sở Thu thật sâu nhìn Cố Dao, phát hiện cho dù mình đang tìm tòi nghiên cứu, Cố Dao vẫn duy trì tự tin kiên định mỉm cười, nghĩ sâu hơn một tầng, có lẽ dùng Cố Dao đến soát người Tàng Huyền Thanh mới là phương thức hạ sĩ khí tốt nhất, dùng Sở Thanh Phong tựa hồ là rất cho Tàng Huyền Thanh mặt mũi, quá đề cao cô, vì thế Sở Thu liền gật đầu đồng ý.

Cố Dao được Sở Thu cho phép, buông tay Sở Thanh Phong ra, tiến lên một bước, đi về phía Tàng Huyền Thanh, ngọt ngào mỉm cười, nhưng hai mắt lại mang theo xin lỗi nhìn Tàng Huyền Thanh.

Sở Thanh Phong tuy rằng trong lòng cực độ không muốn, nhưng lại biết mình không thể ngăn trở, bởi vì lúc này nàng là tổ phó tổ trọng án, nếu nàng đi ngăn cản Cố Dao, khí thế sẽ rơi xuống ngay.

Cố Dao biết, tay phải Tàng Huyền Thanh khinh khẽ đặt trên đùi, lòng bàn tay hé ra tờ giấy trắng, nhưng cô một chút cũng không lo lắng, cô biết Tàng Huyền Thanh sẽ không thương tổn đến mình. Trong lòng cô, Tàng Huyền Thanh giống Trương Nghiên Khánh, đều là người tốt.

Tàng Huyền Thanh ẩn lúm đồng tiền trong sương mù, Cố Dao đi tới trước mặt cô, sau đó há miệng thở dốc, đưa lưng về phía mọi người, dùng khẩu hình không tiếng động nói: "Đại tỷ, thật xin lỗi."

Tàng Huyền Thanh lẳng lặng nhìn Cố Dao, diễn cảm không có một tia biến hóa, trong lòng cô, Cố Dao so với Trương Nghiên Khánh, hoàn toàn không có phân lượng.

Trong thế giới phù hoa vô căn cứ này, người có thể làm việc theo tâm ý cơ hồ không có ai, mà Mộ Dung Phỉ chính là độc nhất vô nhị, từ khi Tàng Huyền Thanh nửa thật nửa giả nói ra lời kia, nàng liền đắm chìm trong thế giới của mình, ba chữ "vợ, người nhà, người giám hộ" không ngừng kích thích thần kinh lãnh mạc, va đập vào trái tim băng giá, nàng bần thần, toàn tâm đầu nhập chuyên chú nhìn đôi môi kia.

Trong mắt nàng, trong đầu nàng, dưới đáy lòng nàng, chỉ còn lại môi son đỏ thẫm như máu, nàng phát giác mạt đỏ kia càng thêm tươi đẹp, càng thêm hấp dẫn, lại thủy chung không dời tầm mắt ra.

Cố Dao âm thầm xin lỗi Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh và Sở Thanh Phong là người hiện tại cô để ý, cô không đành lòng xem bất kỳ ai bị thương tổn, càng không muốn nhìn thấy các nàng thương tổn lẫn nhau. Cô không kêu Tàng Huyền Thanh đứng lên, chỉ cúi thấp, tới gần Tàng Huyền Thanh để lục soát.

Mộ Dung Phỉ trực giác mẫn tuệ, tuy rằng nàng luôn luôn đắm chìm trong thế giới của mình, luôn luôn đem toàn bộ tinh thần đặt ở một nét son hồng, nhưng Cố Dao khẽ dựa gần, nàng vẫn là phát giác, như một con sư tử bị bừng tỉnh, trong lòng tràn ngập thô bạo.

Não phải của Mộ Dung Phỉ đột nhiên có chút trướng đau, ánh mắt quỷ dị xuất hiện tơ máu, nàng cúi đầu thấy một bàn tay đang tiếp cận Tàng Huyền Thanh, hoàn toàn là tiềm thức, sờ sờ hông, chỉ một giây, dưới tình huống mọi người không thể biết trước, một thanh phi đao xuất hiện trong tay...

Mộ Dung Phỉ động tác quá mức nhanh chóng, nàng công kích không hề dấu hiệu, mọi người ngay cả phản ứng đều không kịp, nói chi là ngăn cản, bọn hắn chỉ cảm thấy một đạo hàn quang cấp tốc hiện lên, trong nháy mắt rồi biến mất tăm, sau đó liền nghe thấy Cố Dao kinh hô một tiếng: "A..."

Yêu nghiệt lầy lội công sắp lên sàn rồi, chương nào có bả không cười không ăn tiền nha mấy chế.