Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 15: Dự cảm




Lộ trình kế tiếp, hai người ăn ý tựa như lão hữu, lại ngăn cách tựa như người dưng, đều trầm mặc, hưởng thụ không khí an nhàn, tâm tư của mình, có lẽ chỉ có các nàng hiểu được.

Cố Dao quay đầu đi, nhìn cảnh sắc xẹt qua cửa sổ, trên mặt lộ ra thần sắc suy tư, tựa hồ có nhiều thứ làm cô do dự. Sở Thanh Phong nhìn thẳng phía trước, nghiêm túc lái xe, cảnh sắc trước mắt không ngừng biến hóa, một cái lại một cái, nàng lại có cảm giác khoa trương, văn minh khoa học kỹ thuật thoái hóa, từ phồn hoa rực rỡ trở nên ảm đạm thê lương.

Sở Thanh Phong dừng xe ở một con hẻm nhỏ, kỳ thật vẫn chưa tới nhà Cố Dao, chẳng qua ngã tư chợ đêm Đông Hoa quá mức cũ kỹ, sớm đã vô pháp thích ứng với xã hội phát triển hiện nay, hẻm kia quá chật, căn bản xe nàng không thể chạy qua.

"Sư tỷ, cám ơn chị đưa tôi trở về." Cố Dao mở khoá xe, cô cũng không có lập tức xuống xe, xoay người đối Sở Thanh Phong mỉm cười nói tạ.

Sở Thanh Phong dọc theo đường đi đều quan sát hoàn cảnh ở đây, nàng tính ra, trạm xe buýt gần nhất cách nơi này ít nhất có 2000 thước, rất nhiều địa phương còn không có đèn đường, ngẫu nhiên còn có thể thấy một ít nữ tử đứng dưới ánh đèn mờ nhạt, ăn mặc diêm dúa và trang điểm xinh đẹp bán rẻ tiếng cười, lén lút vuốt ve mấy nam tử dâm loạn, nơi này tràn ngập khí tức suy sút chết lặng. Nàng một chút cũng không thích nơi này, thậm chí là chán ghét, nhìn Cố Dao cười ngọt với mình, cảm giác tương phản này khiến nàng khó chịu.

Cố Dao không nên ở đây... Sở Thanh Phong nhíu mày, giờ phút này có điểm không muốn tạm biệt Cố Dao, nàng muốn lập tức quay đầu xe, mang theo Cố Dao rời đi.

Mặc kệ Sở Thanh Phong nghĩ như thế nào, Cố Dao xác thực là ở nơi này, hơn nữa các nàng hiện tại ngay cả bằng hữu cũng không tính, chẳng qua là mới quen không lâu thôi. Thu hồi mong muốn trong đầu, Sở Thanh Phong nhíu mày nhìn con hẻm nhỏ hôn ám, hỏi: "Em ở loại địa phương này, không sợ à?"

Cố Dao lặng đi một chút, sau đó nhìn Sở Thanh Phong cười khẽ, cô vểnh cao mũi nhăn mặt, hồi đáp: "Sư tỷ, chị quên chúng ta đang làm gì sao? Làm sao sẽ sợ?"

Cố Dao cười khẽ, trong lòng Sở Thanh Phong chẳng biết vì sao có điểm khác thường, chính nàng cũng phân không rõ đó rốt cuộc là gì, nhưng trực giác nói rằng Cố Dao thật đáng yêu. Tiềm thức xem nhẹ cảm giác khác thường không đáng kể, cười thầm mình đã quên Cố Dao cũng giống như mình, đều là cảnh sát, nếu quả thật là sợ, thì còn có tư cách gì tiến vào tổ trọng án, các nàng bình thường đối mặt với những người hung ác... Cặn bã hơn nhiều. Lắc đầu tự giễu cười cười, nói với Cố Dao: "Đích thực là tôi quên. Em mau về đi, không còn sớm nữa."

"Vâng, tạm biệt sư tỷ." Cố Dao xuống xe, đóng cửa, lui ra phía sau hai bước, cô hạ thấp thắt lưng mỉm cười đối Sở Thanh Phong phất tay.

Cảm giác khác thường Sở Thanh Phong vừa mới bỏ qua lại xuất hiện, nhưng phân lượng còn chưa đủ để Sở Thanh Phong đi truy cứu cùng cân nhắc, nghĩ một chút, kéo cửa xuống, đối Cố Dao phất tay nói: "Em về trước đi, tôi phải nhìn em đi xa một chút mới yên tâm được."

Cố Dao trừng to mắt nhìn Sở Thanh Phong, lên tiếng: "Vậy được rồi, sư tỷ, tái kiến."

Sở Thanh phấn chấn phát hiện, biểu tình của Cố Dao rất thú vị, người khác sẽ không cảm thấy cô là đang làm ra vẻ, ngược lại là vô cùng tự nhiên. Vẻ mặt của cô phong phú đến nỗi không cần ngôn ngữ, chỉ cần những vẻ mặt kia cũng có thể kể ra điều cô muốn biểu đạt, 100% sinh động linh hoạt.

Gật gật đầu, Sở Thanh Phong phất tay ý bảo Cố Dao đi trước, cô xoay người một khắc, nàng lại gọi cô, đợi cô xoay người, trừng to mắt, lông mi hơi rung biểu đạt nghi hoặc, nàng cường điệu nói: "Nhớ rõ ngày mai chúng ta cùng nhau ăn Tết, sau khi tan tầm tôi sẽ đến đón em."

Cố Dao hơi nghiêng đầu, sau đó lại gật đầu... Sở Thanh Phong không tự chủ cười cười, hoàn toàn phát ra từ nội tâm, ngay cả nàng cũng không biết vì sao mình cười, dù sao chính là nụ cười thật tự nhiên theo đáy lòng lộ ra, phất tay ý bảo Cố Dao rời đi.

Nhìn bóng dáng cao gầy tỉ lệ hoàn mỹ của Cố Dao đi xa, dần dần tiến vào khu vực không có đèn, chân mày Sở Thanh Phong cau lại, nàng bỗng dưng có một dự cảm bất hảo, nàng tựa hồ nhìn thấy một Thiên Sứ đang bay về phía thế giới hắc ám.

Lắc đầu một cái, thở dài một hơi, Sở Thanh Phong ly khai chỗ này.

Cố Dao xoay người lại, đứng trong bóng đêm, lại nhìn thấy địa phương quanh minh, ở nơi đó, Sở Thanh Phong đã rời đi... Cô ngây ngốc, không biết đang suy tư cái gì, cuối cùng thở dài một hơi, xoay người càng thêm xâm nhập vào bóng tối.

Sở Thanh Phong tuy rằng sống một mình đã nhiều năm, nhưng mà chuyện nấu cơm tố thái, kinh nghiệm của nàng là ít càng thêm ít. Bởi vì là một người, cho nên cũng rất thuận tiện, đại đa số là ở khách sạn giải quyết. Cố Dao xế chiều 5h30 mới tan tầm, nàng mời Cố Dao ăn dĩ nhiên là cơm chiều, nàng cũng không biết mình vì sao lại để ý chuyện này như vậy, còn dậy thật sớm nữa. Nàng nghĩ có lẽ là bởi vì thân thế của Cố Dao, mới đặc biệt giúp đỡ Cố Dao trải qua ngày lễ khoái hoạt.

Sáng sớm Sở Thanh Phong liền ra cửa, nàng nghĩ thức ăn buổi sáng đều là mới mẻ, nhưng khi tới chợ, chen chúc trong đại đội bác gái hoặc là bảo mẫu, nhìn các loại nguyên liệu tươi sống rực rỡ muôn màu, lại nhất thời không biết mua cái gì, lúc này nàng mới ý thức tới, mình căn bản là không nghĩ kỹ trước phải làm những món nào, hơn nữa tay nghề của nàng... Hình như cũng là không có.

Nàng đứng ở trong đám người, nâng trán thở dài, làm sao bây giờ? Có điểm mờ mịt nhìn nguyên liệu sống muôn hình muôn vẻ, Sở Thanh Phong nghĩ, bằng không trực tiếp mua thức ăn ở khách sạn cho rồi... Nhưng chính nàng lại rất nhanh bác bỏ chủ ý này, như vậy tựa hồ rất không có thành ý, nàng là muốn cho Cố Dao khoái trá nhận thức ngày hội có hương vị gia đình này một lần nữa.

Thật sự nghĩ không ra biện pháp, Sở Thanh Phong quyết định vẫn là mua một chút nguyên liệu về trước, sau đó lại mua sách dạy nấu ăn, nàng cũng không tin mình không làm được mấy thứ đồ ăn. Một sạp lại một sạp, Sở Thanh Phong mới biết là khó xử, nhìn cái nào cũng cảm thấy hẳn là dùng được, hẳn là không thể thiếu. Vì thế khi ra khỏi chợ, hai tay đã tràn đầy đồ ăn, sức nặng khiến nàng đi chậm hơn rất nhiều. Thật vất vả mới nhét hết vào cốp xe, lại phát hiện không gian bên trong cơ hồ đều bị chiếm hết, nàng thật hoài nghi cái tủ lạnh ở nhà rốt cuộc có thể chứa hết hay không đây. .

||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||

Sở Thanh Phong thật sự không biết mua sách dạy nấu ăn ở đâu, cuối cùng vẫn là quyết định đi đến nhà sách, nhà sách Miêu Miêu là thư điếm nổi danh nhất H thị, sách gì cũng có thể mua được. Đợi nàng tới nơi đó, mới phát hiện nhà sách quả nhiên không hổ danh là đệ nhất thư điếm H thị, đông như trẩy hội luôn.

Nhà sách Miêu Miêu phân loại tế trí, không chỉ tách riêng từng lĩnh vực, còn có dấu hiệu chỉ thị, Sở Thanh Phong rất nhanh liền tìm được. Nhưng nàng lại khó xử, bởi vì sách dạy nấu ăn có những hai giá cơ. Cuối cùng khó có thể quyết định Sở Thanh Phong tùy ý lấy đại mấy cuốn, quyết định về nhà rồi tiếp tục chọn.

Về đến nhà, Sở Thanh Phong cảm thấy may mắn vì lúc trước đã mua tủ lạnh siêu bự, có thể chứa hết đống đồ ăn nàng mới mua về. Đem đồ ăn nhét vào tủ lạnh xong, liền ngồi trên ghế sa lon, xuất ra một chồng sách bắt đầu nghiên cứu.

Nghiên cứu một phen, mãi cho đến 3h chiều Sở Thanh Phong mới quyết định thực đơn, một món canh năm món mặn. Nhìn thời gian, Sở Thanh Phong liền đứng dậy đến tủ lạnh chọn nguyên liệu mình cần, sau đó bắt đầu động thủ. Thật vất vả, rốt cuộc hoàn thành trước 5h, tự mình thưởng thức thành quả lao động một chút, mặc dù không hoàn mỹ, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể như thế, lắc lắc đầu, giữ ấm thức ăn, cầm chìa khóa xe xuất môn.

Đệ nhất ngự tỷ dễ thương muốn xỉu =((