Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 113: Nước đổ khó hốt




Ăn hết bữa sáng, Diệp Tuệ Linh cùng Sở Thanh Phong xuất môn, Lâm Tử Vận không gấp, cô vốn là lão bản, bỏ ra lương cao mời mấy thủ hạ đắc lực, những người đó tự nhiên sẽ giúp cô xử lý mọi việc ở sở sự vụ, cô ở nhà bồi mẹ Diệp tâm sự một chút.

Diệp Tuệ Linh cùng Sở Thanh Phong đi vào thang máy, hai người tựa hồ đều có chuyện muốn nói với đối phương, quay đầu ánh mắt chạm nhau, vì thế thật ăn ý nhìn nhau cười, Diệp Tuệ Linh nói: "Cậu nói trước đi."

Điều này không có gì khó dò, nàng đoán được Diệp Tuệ Linh muốn nói cái gì, nàng dựa vào thang máy, hai tay đan chéo ở ngực, trầm ngâm một chút, hỏi: "Cậu thiệt tình tính toán ở cùng cô ta hả?"

Diệp Tuệ Linh im lặng, sau đó tự tin mỉm cười nói: "Đương nhiên, sự tình này còn có thể xem như chơi đùa sao? Cậu hiểu mình mà, mình không tùy tiện như vậy."

Sở Thanh Phong rất sâu kín nhìn Diệp Tuệ Linh, tiếp theo liền trầm mặc, nàng biết Diệp Tuệ Linh không phải loại người tùy tiện, hiện giờ đã ở chung, đã nói lên cậu ấy yêu thật, cũng là bởi vì nàng biết, cho nên càng muốn hỏi rõ ràng, tâm tình rất khó giải thích, nhưng nàng lý giải, cái gọi là bạn tốt, cũng chỉ cần như thế.

Trầm mặc một hồi, Sở Thanh Phong tựa hồ nhớ tới chuyện thú vị, nhìn Diệp Tuệ Linh nở nụ cười. Diệp Tuệ Linh hỏi: "Làm sao vậy? Có cái gì buồn cười?"

Sở Thanh Phong nhún nhún vai nói: "Mình chỉ nhớ rõ cậu trước kia thường nói Lâm Tử Vận đáng ghét thôi, hai người rốt cuộc làm sao lại cùng một chỗ hả? Mình thật sự là nghĩ mãi mà không rõ."

Bị nói ra như thế, Diệp Tuệ Linh cẩn thận nghĩ một chút, lại phát hiện mình nguyên lai nhớ rõ như vậy, bởi vì cảm giác hạnh phúc, lập tức đắm chìm ở trong ký ức, khóe miệng nở nụ cười. Sở Thanh Phong nhìn thấy bằng hữu của mình như vậy, tựa hồ đáp án đã không còn trọng yếu, chí ít bây giờ cậu ấy hạnh phúc.

Diệp Tuệ Linh phục hồi tinh thần, xấu hổ, mặt đỏ lên, đối với Sở Thanh Phong, tự giác không xem nàng là ngoại nhân, nói: "Thanh Phong, kỳ thật Tử Vận không tồi, ở chung lâu thì sẽ biết."

Sở Thanh Phong lắc đầu cười cười: "Ừ, không tồi, mình nghe cậu nói lời này lần thứ hai rồi."

"Thanh Phong, cậu..." Diệp Tuệ Linh đại quýnh, bị nói ra như thế, thật sự xấu hổ. Sở Thanh Phong nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: "Tuệ Linh, nói thật nè, lúc trước mình có ác cảm với Lâm Tử Vận, thứ nhất, là bởi vì chức nghiệp của cô ta, thứ hai, là bởi vì cậu, cậu là bằng hữu của mình, mình tự nhiên tin cậu, cậu nói cô ta đáng ghét, cho nên mình cũng ghét lây luôn."

Diệp Tuệ Linh suy nghĩ, cảm thấy Sở Thanh Phong nói có lý, có điểm nghẹn lời: "Ai... Đó là trước kia mình không dụng tâm tiếp xúc Tử Vận, không biết tính cách chân chính của em ấy, sao có thể đánh đồng đây?"

Sở Thanh Phong nhìn Diệp Tuệ Linh, thở dài: "Vậy được rồi, cậu thích là tốt rồi, trong lòng mình, cậu là người có nguyên tắc, mình tin tưởng cậu sẽ có phán đoán của mình, mình không nói gì thêm, chỉ hi vọng cậu hạnh phúc thôi. Lâm Tử Vận ấy hả, biết cô ta lâu như vậy, mình chưa bao giờ nghe qua cô ta có scandal tình ái, điểm ấy mình rất tán thưởng, ít nhất tỏ rõ cô ta không phải người thích đùa bỡn cảm tình."

Diệp Tuệ Linh nghĩ một chút, đúng là như thế ha, Lâm Tử Vận nói như thế nào cũng là đại luật sư nổi danh, nếu có scandal thì người khác không biết cũng khó. Diệp Tuệ Linh thỏa mãn cười, ngược lại nghĩ tới Lâm Tử Vận thích trêu chọc mỹ nữ, nên không tự giác nhíu nhíu mày, điểm ấy thế nào cũng phải bắt em ấy sửa lại, hừ!

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc này tới bãi đỗ xe, Diệp Tuệ Linh đã nói được không sai biệt lắm, bây giờ nên đến phiên Sở Thanh Phong nói.

Hai người biết cuộc nói chuyện chưa kết thúc, cũng không vội vàng cáo biệt, hai người đứng cạnh xe Sở Thanh Phong, Sở Thanh Phong dựa vào thân xe, Diệp Tuệ Linh đứng kế bên. Diệp Tuệ Linh nghĩ một chút, nói: "Thanh Phong, kỳ thật mình cũng không nghĩ tới cậu sẽ cùng với Cố Dao, phía trước mình gặp qua cô ấy một lần ở pháp viện, ấn tượng cũng không tệ lắm. Ai, nhận thức cậu lâu như vậy, chưa bao giờ gặp cậu yêu đương, mình còn tưởng rằng cậu lãnh đạm đâu, không ngờ ha."

Diệp Tuệ Linh tận lực đem đề tài nói thật nhẹ nhàng, cũng không nói ra Lâm Tử Vận lầy lội ở cửa pháp viện, nàng biết lúc này Sở Thanh Phong rất mẫn cảm, không muốn cậu ấy nghĩ nhiều.

Sở Thanh Phong nhìn Diệp Tuệ Linh một cái, mím môi, không nói gì, cuối cùng chỉ là lắc đầu tự giễu cười khổ một cái.

Diệp Tuệ Linh cũng trầm mặc theo, giữ chặt tay Sở Thanh Phong, ngữ khí dịu dàng: "Thanh Phong, chúng ta đều là nhân viên tư pháp, đều biết pháp luật chỉ phòng quân tử và không phòng tiểu nhân. Pháp luật là do người định ra, nhất định nó sẽ có lỗ hổng để chui. Có đôi khi mình cảm thấy, trước kia mình xem Lâm Tử Vận, đã cảm thấy em ấy là người xấu, là một tên đặc biệt thích lách luật..."

"Nhưng theo như lời em ấy, đây là công tác của em ấy, cho dù là kẻ tội ác tày trời, trước khi hoàn toàn phán định, họ cũng có quyền bảo hộ nhân quyền, điều này vốn là pháp luật quy định, cho nên Lâm Tử Vận không phạm pháp, đây là công tác của em ấy, không cần lo lắng thủ pháp cụ thể, đây cũng là pháp luật cho phép cùng cổ vũ, em ấy cũng không có làm sai cái gì, không phải sao? Đây là tính mạng của em ấy."

Sở Thanh Phong lẳng lặng nghe, nàng biết Diệp Tuệ Linh nói lời này, thật ra là muốn lấy mình ra làm ví dụ, trong lòng cũng thoáng kinh ngạc, xem ra lực ảnh hưởng của Lâm Tử Vận với Diệp Tuệ Linh rất lớn, nếu đổi lại là trước kia, cậu ấy tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.

Diệp Tuệ Linh thấy Sở Thanh Phong không trả lời, liền tiếp tục nói: "Thanh Phong, mình cảm thấy cậu nên hảo hảo buông bỏ, nếu thật sự thích Cố Dao, cậu nên nghĩ cho cô ấy, cô ấy cùng Tàng gia có quan hệ, nhưng cậu cũng không thể nào phủ định sở thích tiến vào cục cảnh sát của cô ấy, càng không thể phủ định tình cảm đích thực cô ấy dành cho cậu. Ừ... Kỳ thật giống cha cậu, Sở bá phụ, ông ấy là quân tử, rất nghiêm khắc tuân theo pháp luật. Mình không phải là nói bác trai không tốt, mình chỉ không muốn Thanh Phong cậu trở thành người như vậy, sẽ rất vất vả."

Sở Thanh Phong nhìn Diệp Tuệ Linh lại chuyển khai nhìn bãi đỗ xe, nơi đó đầy ánh nắng ban mai, thật quang minh, làm cho người ta ấm áp, nhất thời Sở Thanh Phong ngây người.

Diệp Tuệ Linh thấy Sở Thanh Phong ngẩn người, hồ nghi nhíu mày, kéo nhẹ ống tay áo của nàng, nhẹ giọng kêu lên: "Thanh Phong?"

Sở Thanh Phong phục hồi tinh thần lại, nhìn Diệp Tuệ Linh cười nhẹ, không nghe Diệp Tuệ Linh kêu, mà nâng tay nhìn đồng hồ, nói: "Tốt lắm, thời gian không còn sớm, là thời điểm đi làm. Chúng ta lần sau gặp lại."

"Thanh Phong..." Diệp Tuệ Linh không biết bằng hữu đang suy nghĩ cái gì, trong lòng không khỏi có chút bất an, kêu to một tiếng.

"Yên tâm đi, lời của cậu mình nghe được, mình sẽ hảo hảo ngẫm lại, lần sau gặp." Sở Thanh Phong mỉm cười mở cửa xe ngồi vào, khởi động xe, phất phất tay với Diệp Tuệ Linh bên ngoài, lái xe đi.

Diệp Tuệ Linh đứng tại chỗ ngây ngốc, vẫn nhìn Sở Thanh Phong lái xe, ở nơi khúc quanh mất đi bóng dáng, mới thở dài, thu thập tâm tình, đi đến xe mình.

Cố Dao cả đêm ngủ không ngon, trước tiên là lo lắng Sở Thanh Phong đi đâu, có trở về hay không, sau đó được Lâm Tử Vận báo, tâm rốt cuộc buông, nhưng vẫn không thể hạ thấp bất an trong lòng, nằm trên chiếc giường ấm áp ngày xưa nhớ tới hết thảy tốt đẹp, sợ hãi cũng sẽ mất đi, một cỗ tuyệt vọng thủy chung vờn quanh cô, không tự giác lệ ướt gối đầu.

Chỉ ngủ rất ít, bị cảnh trong mơ làm tỉnh lại, trong mộng cô hai bàn tay trắng, mất hết tất cả, trong lòng lại càng bất an. Buổi sáng thức dậy, phát hiện Sở Thanh Phong tối qua không về, thở dài một hơi, ở phòng khách ngồi yên hồi lâu, mới nhớ tới nên nấu bữa sáng, có lẽ Sở Thanh Phong trở về còn có thể ăn, vì thế tựa như ngày xưa nấu hai phần.

Nấu xong bữa sáng, chỉnh tề đặt ở trên bàn, ngồi ở chỗ kia chờ đợi, nhưng người nọ vẫn không về, mãi cho đến giờ làm việc, Cố Dao lau khô lệ, tiến vào phòng tắm rửa mặt, tận lực khiến mình thoạt nhìn không tiều tụy, thu thập xong, nhìn thoáng qua bữa sáng, liền xuất môn đi làm. Hai phần cơm cô độc trên bàn, nguội lạnh cũng không ai ăn một ngụm.

Sở Thanh Phong dĩ vãng cực ít ở ngoài qua đêm vì trong lòng không quen, nàng quyết định về nhà sửa sang lại một chút rồi tiếp tục đi làm, nghĩ đến về nhà, nàng lại thở dài một hơi phiền muộn lên. Về đến nhà, lại phát giác không một bóng người, liếc mắt một cái, thấy trên bàn cơm còn bữa sáng, vừa vặn hai phần, giống như thường ngày, nhưng lúc này nó đã lạnh, tựa hồ là không hề động qua, nàng liền đứng ở nơi đó ngơ ngác nhìn, hồi lâu.

Thở dài một hơi, Sở Thanh Phong xoay người vào phòng, thay quần áo, ra cửa, khi lướt qua phòng khách, nàng không nhìn bàn ăn một cái nào, bữa sáng như trước bị người di vong ở nơi này, cuối cùng chỉ có thể bị đổ đi.

Linh tỷ cũng nối gót vợ mình đi làm quân sư tình yêu =))