Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 109: Tái nhợt




Tổ trọng án bề bộn nhiều việc, đương nhiên bao gồm Sở Thanh Phong, nhưng mà cho dù bận công tác cũng vô pháp đánh tan buồn bực cùng bất an trong nội tâm nàng, nàng kêu người khác tra giúp danh sách cuộc gọi của Cố Dao, trong lòng lo lắng, lại không muốn kết quả tới quá nhanh, chỉ sợ đúng như chính mình nghĩ, đến lúc đó thì nên làm như thế nào?

Giữa trưa cùng Cố Dao ăn cơm, nàng vẫn là ôn nhu, hoàn toàn phát ra từ nội tâm, cho dù hoài nghi Cố Dao, nhưng trước khi chưa xác định, nàng như cũ là kìm lòng không đậu đối Cố Dao hảo, nàng thật sự yêu Cố Dao. Nàng phiền lòng, lại phải vờ như không có chuyện gì, càm giác quả là khổ sở.

2h chiều rốt cuộc nhận được kết quả, đối phương trực tiếp gửi email cho nàng, nàng mở ra tinh tế nhìn, hồi tưởng lúc Cố Dao gọi điện thoại ngày đó, ước chừng thời gian, quả nhiên là có ghi chép. Nàng nhíu mày, tim đập bịch bịch, ngón tay vuốt ve đôi môi, nhìn chằm chằm dãy số kia hồi lâu.

Nàng gọi điện thoại kêu người nọ tiếp tục tra thêm một chút, xem có tin tức gì không, đối phương rất nhanh liền trả lời thuyết phục, không tra được, nàng ngồi yên một hồi rồi cầm lấy di động, bấm số kia, sau đó phóng tới bên tai, lẳng lặng chờ đợi bên kia đáp lại.

Nhưng chỉ vang lên hai tiếng, bên kia đột nhiên dập máy, Sở Thanh Phong nhướng mày, gọi tiếp, vẫn là trực tiếp cắt đứt, điều này làm cho nàng càng nghi hoặc, quá kỳ quặc rồi. Nàng từ bỏ không gọi nữa, để di động xuống, xoay ghế dựa, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, suy tư về hết thảy khả năng.

Lần này điều tra, vẫn chưa 100% để Sở Thanh Phong xác định hoài nghi, có lẽ trong tiềm thức là không muốn tin tưởng, cũng càng kích thích quyết tâm của Sở Thanh Phong, bất luận như thế nào, tổng nên có một đáp án đi. Nếu không có đáp án, sẽ là cái gai giữa nàng và Cố Dao. Hai người yêu nhau, lại nghi kị lẫn nhau, đó còn là tình yêu hạnh phúc hay sao?

Tàng Huyền Thanh hằng ngày thích ngủ, nếu là bình thường cô rất nhanh sẽ đi vào giấc ngủ, nhưng trưa hôm nay cô lại ngủ không được. Ngày thường thích nằm, nhưng giờ phút này nằm trên giường, lại khiến cô không được tự nhiên. Mộ Dung Phỉ vừa đi không lâu, cô liền ngồi dậy, hai chân trần trụi, cúi đầu nhìn giày, ngây người một hồi, ngày thường cô rời giường, Mộ Dung Phỉ đều giúp cô mang giày, hiện giờ... Mộ Dung Phỉ cũng không tại bên người.

"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, Tàng Huyền Thanh khu trừ ý nghĩ trong lòng, hai chân tinh xảo vói vào giày, đứng dậy đi đến thư phòng.

Ở thư phòng, Tàng Huyền Thanh ngồi, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn, híp mắt, suy nghĩ phương thức mình xử trí Mộ Dung Phỉ có phải là sai lầm rồi không? Bất quá cô cũng không cảm thấy giết cảnh sát là sai, cô đang nghĩ, chính mình dễ dàng phóng Mộ Dung Phỉ rời đi, nếu em ấy thừa cơ rời khỏi mình, không trở về nữa, mà là trở lại Sở Thu bên kia tiếp tục làm nằm vùng, vậy...

Nghĩ như thế, Tàng Huyền Thanh vỗ mạnh mặt bàn, có thể thấy nội tâm cô buồn bực, híp mắt bắn ra một đạo âm lãnh, hung tợn thầm nghĩ: "Mộ Dung... Em tốt nhất không nên, bằng không tôi nhất định sẽ không bỏ qua em. Nếu em đã chiếm được Tàng Huyền Thanh tôi rồi, nào có dễ dàng muốn đi thì đi, em phải ở cạnh tôi cả đời, cho dù cuối cùng chỉ còn lại tro cốt!" . Truyện Điền Văn

Vào thời khắc này, di động Tàng Huyền Thanh lại đột nhiên vang lên, cô khẽ cau mày, đang phiền, ai lại không thức thời, đến quấy nhiễu cô. Bất quá, cô vẫn cầm lấy di động nhìn, là một số lạ, không chút nghĩ ngợi, liền dập máy.

Cắt đứt xong, cô cau mày nhìn dãy số kia, nghĩ, số của cô người biết không nhiều, chỉ có vài người trong Thanh Liên Hội là biết, hơn nữa đều hiểu quy củ của cô, cô chưa bao giờ nghe số lạ, đây rốt cuộc là ai? Có mục đích gì? Hay chỉ đơn giản là gọi lộn số?

Một lúc sau, di động lại vang lên, Tàng Huyền Thanh lại cắt đứt, nhìn chằm chằm dãy số một hồi, đứng dậy, đi ra thư phòng, xem ra có một số việc phải xử lý.

Tàng Huyền Thanh đi ra phòng khách, còn chưa ngồi xuống, liền thấy Trần Dương đi đến, cái này vừa lúc, cô vốn là chuẩn bị muốn tìm Trần Dương, công đạo hắn đi xử lý một sự tình, chính là còn chưa mở miệng, Trần Dương có chút ngưng trọng, mở miệng nói: "Đại tiểu thư, ta vừa nhận được tin tức, tựa hồ có người đang tra danh sách cuộc gọi của Dao tiểu thư."

"Hả?" Tàng Huyền Thanh ngồi trên ghế sa lon, nghe Trần Dương nói, chân mày cau lại, nhìn Trần Dương, nghĩ một lát, đưa điện thoại của mình cho hắn, nói: "Vừa rồi có một số lạ gọi vào, có lẽ là có quan hệ, ngươi đi tra xem, sau đó mau chóng thông tri kết quả cho Dao."

Đối với người hiện đại, nghe lén di động đã không còn là chuyện mới mẻ, là bang phái lớn nhất H thị, Thanh Liên Hội cũng có hệ thống phòng bị, cảnh sát dự đoán được, bọn họ cũng dự đoán được, đó gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng. Thanh Liên Hội có hệ thống phòng bị, chỉ cần bị tra, bọn họ sẽ lập tức nhận được tin tức, chuẩn bị ứng đối. Cố Dao bị tra, việc này đối với Thanh Liên Hội, hẳn là uy hiếp không lớn, nhưng đối với Cố Dao, cũng rất nguy hiểm, thân phận của cô quá mức mẫn cảm, không thể không làm Tàng Huyền Thanh và Trần Dương coi trọng.

Tiếp nhận di động của Tàng Huyền Thanh, Trần Dương nhìn lướt qua, liền mạnh mẽ vang dội đáp: "Đại tiểu thư, ta đi ngay." Nói xong, xoay người muốn đi, mau chóng làm việc. Nhưng Tàng Huyền Thanh gọi hắn lại: "Đợi một chút, còn có một số việc cần ngươi đi xử lý."

Trần Dương dừng cước bộ, xoay người lại, liền nghe Tàng Huyền Thanh nói: "Ta vừa nhận được tin, Mộc Trung Giản cạnh Liễu Thương Nhan là người của Sở Thu, là nằm vùng. Ngươi đi xử lý."

Trần Dương nhướng mày thoáng kinh ngạc, hắn cũng thật không ngờ, Tàng Huyền Thanh làm sao biết? Bất quá hắn không hỏi, ngược lại hai mắt xuất hiện một tia âm tàn, trầm giọng nói: "Đại tiểu thư, ta sẽ lập tức xử lý, ngài yên tâm."

"Ừ." Tàng Huyền Thanh híp mắt, gật đầu cười lạnh nói: "Hiện tại tình thế không như xưa, tay chân tận lực sạch sẽ một ít, tốt nhất là cùng Liễu Thương Nhan nói một tiếng, kêu nàng tìm cớ gọi Mộc Trung Giản ra, rồi hãy động thủ."

Trần Dương đồng ý, Tàng Huyền Thanh còn nói thêm: "Đúng rồi, ngươi hẳn là cùng Liễu Thương Nhan thân cận hơn, lời nói lần trước của ta, ngươi còn nhớ rõ đi?"

Khoé mắt Trần Dương không tự giác rút một cái, hắn đương nhiên vẫn nhớ rõ Tàng Huyền Thanh muốn hắn cưới Liễu Thương Nhan, chỉ là... Hắn bất đắc dĩ nói: "Đại tiểu thư, ta nhớ, chỉ là..."

Còn chưa nói xong, đã bị Tàng Huyền Thanh cắt đứt: "Ừ, biết là tốt rồi, đi đi. Việc này không nên chậm trễ!"

Trần Dương bất đắc dĩ, sắc mặt cổ quái xoay người đi mất.

20 phút sau, Trần Dương dùng di động nói cho Tàng Huyền Thanh kết quả điều tra, không ngờ là Sở Thanh Phong. Tàng Huyền Thanh nghe được, châm chọc cười một tiếng, một lát sau trong lòng lại có một chút quái dị, Mộ Dung Phỉ vừa thẳng thắn với mình, Cố Dao cũng gặp vấn đề tương tự, thật đúng là xảo, xem ra chiến dịch truy quét dẫn tới không ít vấn đề. Nghĩ đi nghĩ lại, Tàng Huyền Thanh lại mất hứng thú, cảm thấy không có gì giải buồn, Mộ Dung Phỉ đi vắng, cô tựa hồ có điểm nhàm chán, cuối cùng cũng chỉ là lắc đầu bật cười, nỉ non: "Dao, xem ra em sắp có phiền toái đâu."

Sở Thanh Phong tra Tàng Huyền Thanh không tra được kết quả, nhưng Tàng Huyền Thanh tra Sở Thanh Phong lại tra ra. Kết quả có chút châm chọc nhưng không phải không có đạo lý. Tàng Huyền Thanh luôn luôn bảo mật số di động chặt chẽ, cho tới bây giờ cũng sẽ không khiến kẻ không liên hệ biết, mà người biết đều là đối với cô trung thành và tận tâm, tự nhiên vô tòng hạ thủ. Nhưng Sở Thanh Phong bất đồng, nàng là lãnh đạo trong cảnh cục, muốn biết số của nàng cũng không khó, huống chi Thanh Liên Hội đã sớm thu nạp số của một đại đội cảnh sát trọng yếu, nhằm mục đích gì, tự nhiên không cần nhiều lời, chắc chắn không phải hảo tâm.

Cố Dao đang sửa sang những hồ sơ cũ, đều là về những tên vừa bị bắt, số lượng không ít, cô tỉ mỉ vừa nhìn vừa sửa sang lại, thái độ rất là nghiêm túc, mà lúc này, di động vang một tiếng, chỉ là một tiếng liền dập máy. Cô nhăn mặt cầm di động nhìn, trong lòng có chút khẩn trương, ngẩng đầu làm như lơ đãng nhìn ra bốn phía. Đó là số của Trần Dương, trong điện thoại mặc dù không có lưu lại, nhưng trong đầu vẫn nhớ rõ.

Thấy xung quanh tựa hồ không ai chú ý tới mình, cô lấy điện thoại đút vào túi quần đứng lên đi ra ngoài. Lại là WC, cô cẩn thận quan sát, lúc này cũng không có người ở, cô liền đi vào phòng riêng, đóng cửa lại, di động lại gọi tới, cô nhẹ giọng "alô" một tiếng, bên kia Trần Dương liền nói: "Dao tiểu thư, Sở Thanh Phong đang tra danh sách cuộc gọi của ngài."

Cố Dao nghe nói như thế, sau lưng một trận lạnh cả người, lập tức giật mình giống như bị sét đánh, không phản ứng. Một lát sau, cô mới áp chế kinh đào hãi lãng*, trấn định đáp một tiếng: "Ừ, ta đã biết, cám ơn."

*sóng to gió lớn, ý chỉ hoàn cảnh nguy nan

Cố Dao không chút biểu tình trở lại văn phòng, ngồi xuống, mở hồ sơ ra, vờ như không có việc gì cúi đầu xem, không ai phát hiện hai tay cô đặt dưới bàn nắm thật chặt, bởi vì dùng sức quá độ, nên xương ngón tay trắng xanh. Cô cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, cả người bị một cỗ sợ hãi vô lực bao phủ.

Giấy gói không được lửa, xem ra sự việc đã bại lộ, Cố Dao vẫn chưa nghĩ ra cách ứng đối. Cô yêu Sở Thanh Phong, điểm ấy không thể nghi ngờ, cho nên trong lòng lại càng hoảng, tràn ngập tuyệt vọng, làm sao đây, làm sao đây...

Trong lòng lo lắng, nghĩ không ra biện pháp, mặt cô tái nhợt, thấm ra một tia mồ hôi lạnh. Bàn đột nhiên bị gõ, cô cả kinh, mãnh liệt ngẩng đầu, là Lưu Hướng Lan, trong tay nàng cầm một phần hồ sơ vốn là tìm Cố Dao, ở phòng làm việc cũng không dám kêu quá lớn, kêu vài tiếng lại không nghe được Cố Dao trả lời, nên mới gõ mặt bàn. Chờ đợi Cố Dao rốt cuộc phản ứng, thấy cô ngẩng đầu lên, tràn đầy tái nhợt, Lưu Hướng Lan hết hồn, vội vàng thân thiết hỏi: "Cố Dao, em làm sao vậy? Sắc mặt không tốt, có cái gì không thoải mái sao?"

Cố Dao miễn cưỡng ứng phó, hơi chần chờ tìm cớ nói: "Không có việc gì, chỉ là... Chỉ là tới tháng."

Không muốn người khác chú ý tới bên này, cho nên Cố Dao đặc biệt nhỏ giọng, Lưu Hướng Lan là nữ nhân, tự nhiên lập tức minh bạch, không có hoài nghi, nghĩ đến Cố Dao là sợ thẹn thùng, hơi cúi thấp, quan tâm nói: "Đau lắm không? Nếu đau thì em nên uống thuốc giảm đau đi."

"Không có chuyện gì, cám ơn Lưu tỷ, tôi sẽ uống." Cố Dao vội vàng nói tạ, trong lòng bối rối. Lưu Hướng Lan thân thiết hai câu liền đi ra. Cố Dao nhìn Lưu Hướng Lan rời đi, cô đảo mắt nhìn xem đồng sự bận rộn, cô yêu thích phần công tác này, nhưng... Sau này bọn họ sẽ đối đãi mình thế nào, mình sẽ đối mặt với kết quả thế nào, quan trọng nhất, Sở Thanh Phong sẽ đối xử với mình ra sao...

Trong lòng một mảnh lạnh như băng, ảm đạm không ánh sáng...

Giải đáp thắc mắc:

Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng và Phân Ngoại Yêu Nhiêu diễn ra song song.