Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 107: Phản bội




Sở Thanh Phong không phải người hẹp hòi, qua cũng đã qua, sẽ không bắt lấy không bỏ, ít nhất ở ngoài mặt là như thế, trong lòng có buông không cũng là chuyện riêng, ít nhất nàng biết không hẳn là bởi vì mình không vui, mà khiến người xung quanh cũng không vui.

Đối với tổ trọng án, chiến dịch truy quét tuy rằng trọn vẹn hoàn thành nhưng cũng chỉ mới bắt đầu, về sau chân chính bận rộn, bắt nhiều người như vậy, cần xác minh thân phận của bọn họ, lấy ra án kiện, thẩm vấn và ghi khẩu cung, nộp lên pháp viện định tội. Đó là một quá trình rườm rà, trình tự cũng rườm rà không kém, thời gian tính ra ít nhất cũng cần 1-2 tháng.

Sở Thanh Phong và Cố Dao chuẩn bị thoả đáng đi làm, Sở Thanh Phong lái xe, hỏi Cố Dao: "Dao, giữa trưa muốn ăn cái gì?"

"A... Tùy tiện, không có gì đặc biệt muốn ăn, tỷ tỷ thì sao?" Hai mắt Cố Dao trong suốt đáp lời Sở Thanh Phong, bình thường hai người đều là ở văn phòng ăn thức ăn nhanh, chỉ là ngẫu nhiên cũng sẽ đi ra ngoài ăn một bữa.

Cố Dao bộ dáng này, Sở Thanh Phong nhịn không được đưa tay đi sờ khuôn mặt non nớt của Cố Dao, ôn nhu cười nói: "Hay chúng ta đi ăn lẩu đi?"

"Vâng, hảo." Cố Dao nhẹ nhàng cười đáp, kỳ thật ăn gì cũng không sao, cùng Sở Thanh Phong là cô vui rồi.

Tới gần cục cảnh sát, Sở Thanh Phong dừng xe ở một con hẻm nhỏ, nói với Cố Dao: "Quyết định rồi nha, quy củ cũ, giữa trưa chờ tôi ở đây."

Cố Dao bình thường đi làm đều là ở trong này xuống xe, dù sao bị người thấy được không tốt, khó tránh khỏi tin đồn. Hai người trước sau tiến nhập văn phòng, không khí không giống ngày xưa, tất cả đều bận rộn, xem ra trong khoảng thời gian này ai cũng vội vã.

Sở Thanh Phong vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại ngồi vào ghế, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt môi, mắt lộ vẻ suy tư, mày nhíu chặt, nghĩ đến chuyện gì rất khó quyết định. Cứ như vậy ngồi hơn một giờ, nàng mới cầm lấy điện thoại, gọi một cú, tiếp theo nghe nàng nói: "Giúp tôi tra một dãy số, còn có danh sách cuộc gọi, càng nhanh càng tốt..."

Nàng báo ra một số di động, không ngờ là của Cố Dao, xem ra nàng đối Cố Dao thủy chung là có lòng nghi ngờ.

Cúp máy, Sở Thanh Phong xoay ghế dựa, nhìn ngoài cửa sổ thật sâu thở dài, rất mệt mỏi nhỏ giọng nỉ non: "Dao, ngàn vạn lần đừng để tôi thất vọng."

Ở trong phòng Sở Thu, không khí có chút ngưng trọng, Trần Minh Ngôn, Diêu Thanh, Đạm Đài Yên, còn có tiểu cô nương Diêu Phỉ Vũ, tất cả mọi người không nói lời nào, chỉ nhìn báo cáo trên bàn, sắc mặt cổ quái, đây là một báo cáo khám nghiệm tử thi. Chỗ ở trùm ma túy Phạm lão xảy ra bắn nhau kịch liệt, cuối cùng cảnh sát toàn thắng, nhưng báo cáo khám nghiệm có chút bất thường. Phạm lão và các thủ hạ trọng yếu, toàn bộ đều bị bắn chết, trong khi cảnh sát lại không hề rút súng.

Cảnh sát toàn lực xuất động, lại không nghĩ bị người nhân cơ hội ám hại, điều này thật sự là không thể nhẫn nhịn, Sở Thu sắc mặt âm trầm, hai mắt như ưng, nhìn Trần Minh Ngôn và Diêu Thanh, trầm giọng nói: "Đêm đó hành động rất bí mật, các bang phái khác đều bị chúng ta đóng đinh, căn bản không có thời gian phái hung thủ, càng thêm không có khả năng sắp xếp. Xem ra, cũng chỉ có một, thì phải là bây giờ đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, Thanh Liên Hội Tàng Huyền Thanh!"

Sở Thu tức giận, trong lòng giống như bị lửa thiêu, lần này hắn đã buông tha Tàng Huyền Thanh, không nghĩ tới người này lại dám thừa dịp loạn hại ngầm, thật sự là cả gan làm loạn, tội không thể dung thứ! Trần Minh Ngôn làm như không nghe Sở Thu nói, quay đầu nhìn ra cửa sổ, trên nhánh cây có một con chim, hắn tựa hồ cảm thấy hứng thú, so với lời Sở Thu nói càng hứng thú. Kỳ thật lòng hắn lại không bình tĩnh như mặt ngoài, thở dài: "Tàng Huyền Thanh, quả nhiên liều mạng hệt Tàng Thiên Hải lão hồ ly điên rồ kia. Bất quá... Như vậy cũng tốt, sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái."

Diêu Thanh mặt không chút thay đổi, trong lòng giễu cợt, Tàng Huyền Thanh rất là giảo hoạt, nhìn như yếu thế, lại đem tất cả mọi người đùa bỡn, đêm đó cô và Sở Thanh Phong đến Tàng gia, một người đi chỉ điểm, một người đi bắt bớ, lại đều bị cô ta lợi dụng, không chỉ không làm khó cô, còn biến cô trở thành nhân chứng. Hữu tâm hay vô tâm đều tốt, chiêu thức ấy thật sự là khéo, can đảm đích xác hơn người. Diêu Thanh không chỉ không tức giận mà còn thưởng thức Tàng Huyền Thanh, trong lòng tán thưởng người này đích xác không tồi.

Đạm Đài Yên ôm Diêu Phỉ Vũ ngồi ở chỗ kia, nàng lẳng lặng nghe, nhưng lực chú ý vẫn là đặt lên người Diêu Phỉ Vũ nhiều hơn, tựa hồ mấy người kia đàm thảo cũng không trọng yếu bằng tiểu hài tử này, động tác ôn nhu, thường thường sờ sờ đầu Diêu Phỉ Vũ, thuận thuận tóc mái của nàng, dào dạt tình mẹ.

Kỳ thật ai cũng biết, có thể làm được việc này, lá gan lớn, H thị chỉ có Tàng Huyền Thanh, cô có... Động cơ, nhưng lúc này lại không ai có thể bắt lấy nhược điểm này.

Diêu Thanh nhìn Sở Thu, lại nhìn Trần Minh Ngôn, trong lòng cười lạnh, Trần Minh Ngôn rất tinh ranh, Tàng Huyền Thanh rõ ràng là người Trần gia hắn bảo trụ, lại không nói lời nào, phải đợi cô mở miệng. Xem ra hai cha con Trần gia cũng không phải nhân vật đơn giản, người ngoài đều nghĩ Trần gia đã không màng quyền lợi, nhưng kỳ thật là lấy lui làm tiến, bởi vì Trần gia ít người, cho nên mới điệu thấp kỳ nhân, nhưng trong nội bộ vẫn gắt gao cầm giữ thế lực.

Diêu Thanh không muốn lãng phí thời gian, dù sao đã bị người ta đưa lên, cô mở miệng: "Tốt lắm, việc này không cần tiếp tục thảo luận, mau chóng kết thúc vụ án. Những điều này đều do cấp trên an bài tốt, không có chúng ta cứu vãn dư âm, nói thêm làm thêm, cũng là lãng phí thời gian. Liền chiếu theo ba vị ban đầu an bài, tốc tốc hiểu biết việc này đi."

"Đúng là như thế." Giờ phút này Trần Minh Ngôn mới chậm rì rì quay đầu thản nhiên nói một câu. Sở Thu cau mày, như nhẫn nại, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ có thể thở dài thỏa hiệp, không thèm nhắc lại. Theo lời Diêu Thanh, lúc trước hắn đi Kinh Thành, lão đầu tử đều dặn tốt lắm, không thể có động tác khác, chỉ có thể mưu tính sau.

Trường hợp yên tĩnh trở lại, người ở chỗ này đều có suy nghĩ, đợi một hồi, Diêu Thanh mở miệng nói: "Một khi đã vậy, nhiệm vụ của chúng ta cũng hoàn thành, mặt sau giao cho hai vị."

Đây là Diêu Thanh đưa ra cáo biệt, Trần Minh Ngôn cùng Sở Thu liếc mắt nhìn nhau, lại là nhanh chóng dời, đều là đối Diêu Thanh gật gật đầu, khách khí nói: "Đi thong thả, thuận buồm xuôi gió."

Diêu Thanh mỉm cười, gật đầu, quay đầu ôn nhu nói với Đạm Đài Yên và Diêu Phỉ Vũ: "Chúng ta đi thôi."

"Vâng." Đạm Đài Yên ôm Diêu Phỉ Vũ đứng dậy, cùng Diêu Thanh sóng vai đi ra cửa. Trần Minh Ngôn cùng Sở Thu nhìn bóng lưng các nàng, có chút quái dị nói không nên lời, không biết tiểu cô nương này ở đâu ra, như thế nào đột nhiên nhảy ra tiểu hài tử, nhưng hai người cũng không đi hỏi.

Tàng gia, Tàng Huyền Thanh nếm qua cơm trưa, tập quán mệt chỉ muốn ngủ, liền lôi kéo Mộ Dung Phỉ đi nghỉ trưa, vào phòng, Tàng Huyền Thanh ngáp liên tục, đến bên giường trực tiếp nằm xuống, ngay cả giày cũng chưa cởi. Mộ Dung Phỉ ngồi xuống cởi ra, Tàng Huyền Thanh liền thu hồi chân, quay lưng đi, yên tĩnh trở lại, như đã muốn đi vào giấc ngủ.

Mộ Dung Phỉ đứng bên giường nhìn Tàng Huyền Thanh. Ánh mắt luôn luôn lãnh khốc, tựa hồ hơn một chút nghiêm minh, chớp động không chừng, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Tàng Huyền Thanh.

Một lát sau, Tàng Huyền Thanh phát giác Mộ Dung Phỉ không đi lên, mê ly mở mắt ra, xoay người lại, lại phát hiện Mộ Dung Phỉ nhìn mình ngẩn người, thoáng chốc trong lòng mềm ra, cười khúc khích, ngón tay ngoắc Mộ Dung Phỉ... Một cái, nói: "Đồ ngốc, xem tôi rất thú vị sao, mau lên đây, sẽ có chuyện thú vị hơn đâu."

Đây là câu dẫn trắng trợn, đổi lại bình thường, Mộ Dung Phỉ khẳng định hai mắt loang loáng, động tác mau chóng leo lên, nhưng mà lúc này nàng chỉ xem khuôn mặt xinh đẹp kia, muốn đem tất cả đều khắc dưới đáy lòng.

Tàng Huyền Thanh nghi hoặc, khẽ cau mày, nhẹ giọng hỏi: "Hửm? Làm sao vậy?"

Mộ Dung Phỉ nhìn Tàng Huyền Thanh chưa từng dời mắt, nắm chặt tay đưa nó đến trước mặt cô, chậm rãi mở ra, nói: "Thanh, chị xem."

Tàng Huyền Thanh một tay đỡ trán, ánh mắt nghi hoặc nhìn Mộ Dung Phỉ lại nhìn thiết bị trên tay nàng, vươn tay ra cầm lại đây nhìn kỹ, trong lòng cả kinh, ánh mắt trở nên băng lãnh, cau mày, cúi đầu nhìn nó thật lâu không nói.

Lúc Tàng Huyền Thanh ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười, ôn nhu hỏi: "Thiết bị định vị, em lấy ở đâu?"

Mộ Dung Phỉ đối diện Tàng Huyền Thanh, ai đều nhìn không ra suy nghĩ trong nội tâm nàng, ngay cả Tàng Huyền Thanh cũng không, chỉ nghe thấy nàng dùng thanh âm vô cảm nói: "Kỳ thật em là người của Sở Thu, là ông ta phái em tới tiếp cận chị."

Ánh mắt Tàng Huyền Thanh thoáng chốc lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dung Phỉ, lợi hại như đao, đâm vào Mộ Dung Phỉ, nhưng là Mộ Dung Phỉ như trước mặt không chút thay đổi, thậm chí không có một tia áy náy, chỉ chuyên chú nhìn Tàng Huyền Thanh.

Tàng Huyền Thanh đột nhiên ra tay, đè Mộ Dung Phỉ lên giường, động tác không hề ôn nhu, thậm chí Mộ Dung Phỉ ngã xuống giường, đầu va vào ván giường, đau quá. Tàng Huyền Thanh kẹp Mộ Dung Phỉ, một tay bóp chặt cổ nàng, mắt lạnh, thanh âm lại càng lạnh: "Mộ Dung Phỉ, ngươi không sợ chết sao?"

Mộ Dung Phỉ vẫn là mặt không chút thay đổi, nhưng toàn thân lạnh như băng, Tàng Huyền Thanh tràn ngập lãnh ý, tựa hồ có thể đâm vào thân thể nàng, thậm chí đến các đốt ngón tay đều đau đớn.

Tàng Huyền Thanh rất hận, tim như bị đao cắt, người duy nhất cô yêu, lại lừa gạt cô, phản bội cô, mà cô không thể... Khoan dung nhất, đó là lừa gạt cùng phản bội. Cô híp mắt hung hăng nhìn chằm chằm Mộ Dung Phỉ, thấy nàng như trước mặt không thay đổi, lửa giận càng tăng lên, cô cười, gây nghiện như thuốc phiện, cúi đầu hung hăng hôn lên môi Mộ Dung Phỉ, sau đó ngẩng đầu lên, cười lạnh: "Ta như thế nào đã quên, ngươi không sợ chết. Bất quá... Ngươi mềm như vậy, nhỏ như vậy, bộ dạng như vậy làm cho người ta yêu thích, ta có rất nhiều biện pháp trừng phạt ngươi. Ngươi có biết thủ hạ của ta đều là hạng người gì không? Đó đều là nam nhân hung mãnh giống như dã thú... Mộ Dung Phỉ, ngươi sẽ hối hận vì đã lừa gạt ta!"

Luôn luôn vô cảm Mộ Dung Phỉ, nghe Tàng Huyền Thanh nói, trong lòng một mảnh âm lãnh, ánh mắt rốt cuộc lộ ra một tia kinh hoảng.

Ai ra dỗ ngọt bà Thanh đi, bả sắp nổi điên lên rồi kìa ~