Vẻ mặt Hắc Liên ma quân không thay đổi. Trên khuôn mặt tái nhợt không có
một chút biểu cảm nào: “Hai lần xuất thủ. Mặc dù lần đầu tiên có vẻ hơi vội
vàng, nhưng lần thứ hai thì không như vậy.”
“Nhưng mà.”
“Vẫn thất bại!”
“Có lần thứ nhất, lần thứ hai nhưng sẽ không có lần thứ ba!”
“Tên Tề Minh này không phải là người mà Ma quân có thể trêu chọc. Dù đối
phương mới trở thành đệ tử chân truyền một tháng thì cũng không thể tiếp tục
đắc tội nữa.”
“Ngay lập tức thu hồi treo thưởng nhiệm vụ ám sát Tề Minh ở Xuân Thu môn.”
Rõ ràng.
Hắc Liên ma quân đang khiếp sợ.
Ở bên ngoài.
Uy danh của Hắc Liên ma quân không nhỏ. Đường đường là giáo chủ Hắc Liên
ma giáo, tu vi của hắn đã đạt đến giới hạn của Nguyên Anh cảnh, nhưng hắn
vẫn không thể đột phá được, nguyên nhân là do trong quá trình tu luyện trước
đây không may đã để lại bệnh căn.
Hiện tại.
Hắc Liên ma quân phải lấy được Hắc Liên Chân Kinh Đại Pháp, trong đó có ghi
lại Hắc Liên Ma Chủng Đại Pháp để chữa trị tận gốc bệnh căn và những thương
tổn của hắn, nhằm đột phá Nguyên Anh.
Chỉ là.
Hắc Liên Ma Chủng Đại Pháp rất khó tu luyện, cần phải trồng một trăm hai
mươi chín ngàn sáu trăm gốc ma chủng hắc liên. Hôm nay hắn đã tạo được một
trăm mười chín ngàn tám trăm gốc, cách thành công rất gần rồi.
Để được viên mãn.
Hắn gần như đã hao phí ba trăm tám mươi chín năm.
“Chẳng qua chỉ là phá huỷ một gốc ma chủng hắc liên mà thôi.”
Hắc Liên ma quân trầm giọng nói: “Không cần phải tiếp tục liều chết với đệ tử
chân truyền của Thiên Khải tông. Phá huỷ thì phá huỷ, việc quan trọng là tiếp
tục ngưng luyện, cùng lắm là mất thêm chút thời gian thôi. Ta đã chờ mấy trăm
năm rồi, lúc này không cần phải vội.”
Ngay ngày hôm ấy.
Hắc Liên ma quân dùng phương thức tương tự để liên lạc với Xuân Thu môn,
huỷ bỏ treo thưởng nhiệm vụ ám sát Tề Minh. Tuy rằng phải nộp một chút tiền
bội ước nhưng trong lòng lại thanh thản nhẹ nhõm.
Nhưng mà.
Cũng chính vì Hắc Liên ma quân huỷ bỏ treo thưởng nhiệm vụ ám sát Tề Minh
nên điều này lại một lần nữa thu hút sự chú ý của những người tu hành tại Nam
Vực, mà Tề Minh – đệ tử chân truyền của Thanh Vân Phong đang dần dần tiến
vào tầm mắt của giới tu hành Nam Vực.
“Tên Tề Minh này đúng là không đơn giản mà. Hắn thế mà lại có thể khiến Hắc
Liên ma quân huỷ bỏ treo thưởng nhiệm vụ ám sát hắn.”
“Không hổ danh là đệ tử chân truyền của Thiên Khải tông.”
“Theo như ta nghe ngóng được thì Tề Minh thăng cấp lên đệ tử chân truyền vào
một tháng trước, không những thế còn là thăng cấp giữa khảo hạch ngoại môn
của Thiên Khải tông. Hắn còn được Phùng lão của Thanh Vân Phong nhận làm
đệ tử đấy!”
“Phùng lão của Thanh Vân Phong, có phải là người có Thanh Liên Kiếm Quân,
danh xưng Phùng Tử Mục không?”
“Đúng vậy!”
“Lợi hại thật!”
“Còn có một tin đồn khác ta thăm dò được là Tề Minh trong Thịnh hội Thiên
Khải lần này toả hào quang rực rỡ trấn áp cả mười một đệ tử chân truyền khác,
chỉ cần một tháng đã có thể luyện thành Hỗn độn Thanh Liên kiếm kinh.”
“Ồ!”
“Một tháng đã luyện thành Hỗn độn Thanh Liên kiếm kinh? Ôi mẹ ơi, thiên phú
này chẳng phải còn cao hơn cả tông chủ Dương Lệ của Thiên Khải tông sao?
Thiên Khải tông được sao may mắn chiếu à? Sinh ra một tên siêu cấp thiên tài
yêu nghiệt như thế!”
“Đoán chừng không bao lâu nữa, khi tên Tề Minh này trưởng thành sẽ lại dấy
lên đợt sóng to gió lớn trong giới tu hành Nam Vực đây!”
“….”
Vì thế.
Rất nhiều người tu hành ở Nam Vực đang bàn luận về chuyện của Tề Minh.
Ngoài ra.
Tin tức liên quan đến Tề Minh còn truyền đến tận Xuân Thu môn và Vạn Phật
tự dẫn đến đông đảo sự chú ý, Diệp Đôn đang tu hành trong Vạn Phật tự cũng
nhận được những tin tức này.
“Tề Minh, không ngờ sau khi xa cách hơn một tháng, ngươi lại có thể phát triển
đến mức này!”
Vạn Phật tự.
Một toà cô độc trên đỉnh núi.
Diệp Đôn ngồi xếp bằng, thân trên để trần, sau khi xem hết tin tức liên quan đến
Tề Minh thì trên mặt hiện lên nét tươi cười và ý chí chiến đấu.
“Ta cũng không thể quá lười biếng, phải tiếp tục cố gắng, không được phép
buông thả. Lần gặp mặt tiếp theo ta không thể thua ngươi nữa!”
Diệp Đôn nói.
Choeng! Choeng! Choeng!
Một khắc sau.
Toà cô độc trên đỉnh núi này.
Nổi lên gió mạnh. Những ngọn gió mạnh này giống như đao, đủ để dễ dàng cắt
vụn sắt thép nhưng khi chúng rơi xuống người Diệp Đôn thì chỉ có thể để lại
từng vệt trắng.
Như vậy có thể thấy rằng.
Mặc dù dáng người Diệp Đôn không thay đổi, vẫn mập mạp đầy đặn nhưng xác
thịt hắn đã được rèn luyện gần như đạt đến trình độ kim thân, vô cùng mạnh mẽ.
Đây chính là Bồ Đề Kim Thân Kinh của Vạn Phật tự.
Tu luyện cuối cùng cũng viên mãn.
Có thể chứng nhận: Bồ Đề Kim Thân.
Ở Vạn Phật tự.
Điều này thuộc về Đại Thừa Phật Đạo: Bồ Đề Phật Đạo
Hơn nữa.
Ở trong Vạn Phật tự.
Số người có thể tu luyện thành công Đại Thừa Phật Đạo chỉ đếm trên đầu ngón
tay.
Hiện tại.
Diệp Đôn thế mà lại thành công rồi.
Không hổ danh là Phật Đà chuyển thế chi thân.
Thiên Khải tông.
Lạc Vân Phong.
Ở bên trong Lạc Vận động phủ.
Ngày thứ hai.
Lúc sáng sớm.
Tề Minh phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể sắp xếp xong thu hoạch lần này.
Ngoài linh thạch ra thì hắn chỉ để lại ba thứ, số còn lại thì định bán hết đi.
Món đầu tiên.
Tứ Phương Vân Hạc đỉnh.
Đây là một bình Đan Đỉnh.
Là pháp bảo của Luyện đan sư, có thể trợ giúp Luyện đan sư luyện chế đan
dược, có giá trị rất lớn. Tề Minh giữ lại đan đỉnh này chủ yếu là muốn thử luyện
đan.
Món thứ hai.
Thiên Cửu đan kinh.
Đây là phương pháp luyện chế của Luyện đan sư. Nếu như học thành công thì
có thể trở thành Luyện đan sư. Nhưng mà nếu không có thiên phú luyện đan thì
tất nhiên là không thể học được.
Món thứ ba.
Phá Cảnh đan phương.
Chỉ ghi lại ba đan phương, tất cả đều có liên quan đến đột phá cảnh giới.
Cái thứ nhất.
Được đặt tên là: Đan phương Trúc Cơ Đan.
Tên như ý nghĩa.
Chính là ghi lại phương pháp luyện chế Trúc Cơ Đan, mà Trúc Cơ Đan là đan
dược dùng để trợ giúp tu sĩ Luyện Khí kỳ đột phá lên Trúc Cơ kỳ, giá cả vô
cùng cao.