Chí Tiên mở to hai mắt, trên khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên, tràn đầy biểu cảm
khó có thể tin: “Không thế nào! Chuyện này không thể nào xảy ra! Sao ta có thể
thua được? Sao có thể thua được?!”
“Sau khi ta Cực Tận Thăng Hoa, đã vô địch rồi, đã vô địch rồi!!!”
“Không!!!”
Chí Tiên ngửa mặt lên trời rống giận.
Nhưng mà, đây lại là sự thật.
Chí Tiên đã thua.
Hắn chính là đã thua.
Hắn thua Tề Minh, thua bởi Tề Minh!
“Xuýt…”
“Đây… Đây…”
“Sao lại như vậy?!”
“Chí Tiên thua, vậy mà hắn lại thua rồi.”
“Phải biết rằng, Chí Tiên là Đạo Quả cấp Đại Đạo, Chí Tôn Vĩnh Hằng cửu
trọng thiên cấp Thiên Địa Đại Đạo. Sau khi Cực Tận Thăng Hoa đã là vô địch.
Ngoại trừ có được Nguyên Giới Chí Bảo, nếu không không thể là đối thủ của
hắn.”
“Vậy mà Tề Minh lại chiến thắng Chí Tiên!”
“Chẳng lẽ trong tay Tề Minh có Nguyên Giới Chí Bảo?”
“Không! Không đúng!”
“Ta không cảm giác được hơi thở của Nguyên Giới Chí Bảo trong tay Tề
Minh.”
“Vậy cuối cùng là vì sao?”
“…”
Chín vị Chủ Thượng giới sôi nổi kinh hô, khó có thể lý giải.
Nhưng mà trong lúc Tề Minh và Chí Tiên chiến đấu, chín vị Chủ Thượng giới
đều cảm nhận được một tia Cực Tận Thăng Hoa kì lạ, nhưng lại không có cách
nào hoàn toàn nhìn rõ, không có cách nào lý giải.
Nhưng đã có kết quả của trận chiến này.
Tề Minh chiến thắng.
Chí Tiên thua trận.
Không thể nghi ngờ.
Vù! Vù!
Tề Minh thu lại hơi thở của mình, thanh kiếm sương đen trong tay biến mất,
Chư Thiên Chi Ảnh và Chung Cực Vụ Ảnh cũng biến mất, ẩn đi…
“Chí Tiên.”
Tề Minh vắt hai tay ra sau lưng, hai mắt nhìn Chí Tiên chăm chú, giọng điệu
bình tĩnh lại lộ ra sự uy nghiêm, “Trận chiến này, ngươi thua, ta thắng.”
“Ta… Ta…”
Chí Tiên há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn cúi đầu, hơi thở trên người không
ngừng dao động, cuối cùng hoàn toàn thu lại, “Ta… Thua…”
Hiển nhiên.
Chí Tiên thừa nhận chính mình thua.
“Rất tốt.”
“Chúc mừng chúc mừng…”
“Tề Minh! Ngươi thắng rồi!”
“Không ngờ đó! Đúng là không ngờ!”
“Tề Minh, vậy mà ngươi lại có thể chiến thắng.”
“…”
Chín vị Chủ Thượng giới sôi nổi tới gần.
“Ừm.”
Tề Minh gật đầu.
Đảo mắt đã là nửa tháng sau.
Tất cả đều đã được chuẩn bị kĩ càng.
Ngày này, chín vị Chủ Thượng giới đã bàn bạc với Tề Minh xong xuôi, Chí
Tiên cũng khôi phục vết thương. Bao gồm cả Tề Minh là tổng cộng có mười
một người đạt tới Chí Tôn Vĩnh Hằng cửu trọng thiên cấp Thiên Địa Đại Đạo,
xuất phát đi tới Nguyên Giới Chí Môn.
Vù! Vù! Vù!
Mười một đạo lưu quang phá không đi vào biển hư không vũ trụ, đứng thẳng
song song, lưu quang với những màu sắc khác nhau tập hợp lại giống như cầu
vồng cùng xẹt qua hư không.
“Xuất phát.”
“Đi tới Nguyên Giới Chí Môn.”
“Đến lúc rồi.”
“Chí Tiên, ngươi thật sự muốn đi?”
“Chí Tiên, ngươi không phải Đạo Quả cấp Vô Thượng. Cho dù đi cũng không
có cách nào bước vào Nguyên Giới Chí Môn.”
“…”
Chín vị Chủ Thượng giới sôi nổi nói.
“Ha ha.”
Chí Tiên khẽ cười một tiếng, “Giây phút ta Cực Tận Thăng Hoa, ta cũng đã biết
vận mệnh của chính mình rồi, cho nên, ta không thể không đi.”
“Thôi, thôi.”
“Đạo Quả cấp Đại Đạo vốn chính là một con đường không có lối đi.”
“…”
Hiển nhiên.
Chín vị Chủ Thượng giới cũng biết chuyện về Đạo Quả cấp Đại Đạo.
Dù gì, lúc trước Hạo Thiên Đại Đế cũng đi con đường này.
Cuối cùng, lại rơi vào kết cục đạo hóa vẫn diệt.
Chỉ sống được một Thời kỳ Hư Vô.
Mà lúc này, chỉ sợ một Thời kỳ Hư Vô Chí Tiên cũng không sống được.
Từ đầu đến cuối, Tề Minh đều không nói gì.
Vù! Vù! Vù!!!
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Nhóm người Tề Minh đi dọc theo quỹ đạo của Thiên Địa Đại Đạo, vượt qua
không biết bao nhiêu thời không và thế giới, vượt qua những khái niệm và
khoảng cách không cách nào hình dung được.
Cuối cùng, nhóm người Tề Minh bước vào cuối Thiên Địa Đại Đạo, cũng là
cuối biển hư không vũ trụ.
Đồng thời.
Nơi này cũng là ngọn nguồn của Thiên Địa Đại Đạo, là ngọn nguồn của biển hư
không vũ trụ và biển vĩnh hằng hư vô giao nhau, là nơi bất đầu tất cả.
Tên là: Tận cùng Vũ trụ
Ở chỗ này.
Tất cả đều là khái niệm hư vô.
Nhóm người Tề Minh đứng ở tận cùng vũ trụ. Ngẩng đầu nhìn lên, thật sự nhìn
thấy Thiên Địa Đại Đạo, giống như là thiên hà, giống như là ngân hà, giống như
là nơi tập trung tất cả mọi thứ từ vật chất đến phi vật chất.
Giống như là Đạo Hà tuyên cổ trường tồn.
Hơn nữa, ở cuối Đạo Hà tuyên cổ trường tồn này.
Tồn tại một tòa môn hộ.
Quan sát một cách cẩn thẩn có thể thấy tòa môn hộ này sừng sững trường tồn,
cao chót vót, không biết cao bao nhiêu, không biết rộng bao nhiêu, không biết
vĩ ngạn thế nào, không biết nên hình dung thế nào.
Đứng trước tòa môn hộ này, tất cả mọi thứ đều mất đi sắc thái, mất đi khái
niệm.
“Đó… Chính là Nguyên Giới Chí Môn!!!”
“Cuối cùng! Cuối cùng!”
“Cũng được nhìn thấy lần nữa!”
“Nguyên Giới Chí Môn!”
“…”
Ánh mắt của chín vị Chủ Thượng giới trở nên sáng quắc, nhìn chằm chằm vào
Nguyên Giới Chí Môn.
Lúc trước, cuối thời kì Đệ Nhất Hư Vô.
Chín vị Chủ Thượng giới liên thủ đi tới nơi này, dũng cảm đi vào Nguyên Giới
Chí Môn nhưng tất cả đều thất bại, còn dẫn đến một loạt tai nạn.
Bây giờ, bọn họ lại tới đây một lần nữa.
Mà lúc này, chắc chắn bọn họ sẽ mở ra Nguyên Giới Chí Môn.
“Vĩ ngạn không có từ ngữ nào có thể hình dung.”
Chí Tiên hít một hơi thật sâu, cảm thán: “Trước mặt Nguyên Giới Chí Môn,
ngay cả ta cũng cảm thấy được sự nhỏ bé của bản thân.”
“Nguyên Giới Chí Môn!”
Ánh mắt Tề Minh bình tĩnh, nhưng trong đầu hắn lại như có từng cơn sóng thần,
bởi vì giây phút hắn nhìn thấy Nguyên Giới Chí Môn.
Bùm! Bùm! Bùm!!!
Sâu trong cơ thể Tề Minh.
Bản thể của phần mềm treo máy.
Cũng chính là hình tam giác giống kim tự tháp.
Giây phút này.
Đột nhiên nhảy lên.
Giống như trái tim vậy.
Hơn nữa.
Ẩn sâu bên trong còn sinh ra một loại liên hệ không thể diễn tả với Nguyên Giới
Chí Môn, điều này làm trong lòng Tề Minh sinh ra dao động kịch liệt.
Phải biết rằng, khi Tề Minh đạt tới Chí Tôn Vĩnh Hằng cửu trọng thiên cấp Đại
Đạo Viên Mãn, hắn mới thật sự cảm giác được sự tồn tại của bản thể phần mềm
treo máy. Mà khi ở Chí Tôn Vĩnh Hằng cửu trọng thiên cấp Thiên Địa Đại Đạo,
hắn mới hoàn toàn nắm giữ bản thể của phần mềm treo máy.
Nhưng, Tề Minh vẫn không thể lay động bản thể của phần mềm treo máy chút
nào.