“Ừm.”
Tề Minh gật đầu, nhận lấy đồ vật trong tay Hoắc Trường Thanh.
Đột nhiên.
“Nghiệt súc! Nhất Kiếm Tây Lai!”
Keng!
Đúng lúc này.
Tề Minh nghe được một tiếng hét lên, tuy rằng cũng không lớn, nhưng lại
truyền vào trong tai mọi người, giống như vang lên từ sâu trong linh hồn mọi
người.
Không nhịn được.
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Đó là...”
Chỉ thấy.
Ở phía tây.
Đó là một đạo kiếm quang.
Không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung một loại kiếm quang mênh mông.
Rực rỡ?
Thênh thang?
Hùng vĩ?
Ngoạn mục?
Vô thượng?
Không phải!
Những từ ngữ này, những lời này, đều không thể hình dung sự khủng bố và vĩ
đại của một kiếm này. Nó thể hiện một ánh sáng rực rỡ như hổ phách, giống
như một thanh kiếm do trời đất thai nghén tạo thành.
Xuyên qua cầu nối giữa trời và đất.
Quá mạnh.
Nó thực sự là quá mạnh mẽ.
“Dương Lệ!!!”
Long Ngạc tôn giả ngẩng đầu, đầu rồng to lớn vô cùng kia trực tiếp nhìn về phía
Nhất Kiếm Tây Lai, trong đôi mắt rồng khổng lồ tràn ngập kinh hoàng và hoảng
sợ: “Ngươi!!!”
“Tông chủ!!!”
“Hóa ra là Tông chủ ra tay!”
“Chuyện này…”
Đám người Phùng lão đều kinh ngạc.
Đồng thời.
Trong lòng lại dâng lên niềm vui bất tận.
Bởi vì.
Tông chủ ra tay.
Long Ngạc tôn giả chắc chắn phải chết.
Có thể nói.
Trong suy nghĩ của mọi người ở Thiên Khải ông, tông chủ đương nhiệm Dương
Lệ chính là tồn tại bất khả chiến bại, chính là trụ cột lớn nhất của Thiên Khải
tông, sừng sững không ngã.
“Tông… Tông chủ...”
“Chuyện này… Chuyện này…”
“Xong rồi, xong rồi…”
Đám người lão tổ của những yêu thú kia cũng bị dọa đến toàn thân phát run.
Gầm! Gầm!!!
Long Ngạc tôn giả gào thét, dường như hắn hóa thân thành chân long thế gian,
thân hình nguy nga bắt đầu khởi động yêu lực vô cùng vô tận, hội tụ tất cả lực
lượng toàn thân trên dưới.
“Long Ngạc Thôn Thiên.”
Ầm ầm!
Long Ngạc tôn giả bộc phát thủ đoạn mạnh nhất, hắn diễn hóa ra Long Ngạc
pháp tướng vô cùng khổng lồ, giống như cự thú vô biên trong trời đất, tràn ngập
trong hư không.
Răng rắc!
Tuy nhiên.
Nhất Kiếm Tây Lai xuyên qua dễ như trở bàn tay, đây chính là kiếm đạo vô
địch, kiếm đạo rực rỡ, kiếm đạo vô song thiên hạ.
Răng rắc! Răng rắc!
Thủ đoạn mạnh nhất của Long Ngạc tôn giả đã bị Nhất Kiếm Tây Lai trực tiếp
xuyên qua, từ giữa chia làm hai, sau đó bị uy năng của Kiếm đạo tiêu diệt tán
loạn.
“Không!!!”
Khoảnh khắc này.
Long Ngạc tôn giả tự mình cảm nhận được thực lực của Dương Lệ khủng bố cỡ
nào, hắn thật sự cảm nhận được Kiếm đạo của Dương Lệ đạt tới trình độ cỡ nào.
Không còn cách nào đo lường được.
Nó giống như giới hạn của nhân gian.
Tuy nhiên.
Cái giá phải trả của Long Ngạc tôn giả quá cao.
Đó là mạng sống của hắn.
Phốc!!!
Máu tươi bắn tung tóe.
Máu tươi màu vàng óng rơi xuống.
Nhất Kiếm Tây Lai xuyên từ đầu Long Ngạc tôn giả vào thân thể, sau đó từ
đuôi xuyên thấu thân thể mà ra, đây là xuyên qua thân thể vạn thước của Long
Ngạc tôn giả.
Đồng thời.
Uy năng Kiếm đạo quyết sạch sức sống bên trong cơ thể Long Ngạc tôn giả,
nguyên thần lập tức bị mài mòn thành tro tàn, ánh sáng trong đôi mắt rồng to
lớn nhanh chóng mờ đi.
Yêu Đình tôn giả.
Long Ngạc.
Vẫn lạc!
Dương Lệ tông chủ Thiên Khải tông một kiếm tuyệt diệt!
Ầm ầm!!!
Thân hình Long Ngạc tôn giả rơi xuống, đập nát mấy ngọn núi, đất rung núi
chuyển, Tề Minh cũng cảm nhận được mặt đất chấn động kịch liệt.
“Thật… Thật mạnh…”
Tề Minh hít sâu một hơi, thông qua hóa thân của Thiên Khải Kính, hắn từ đầu
đến cuối nhìn xong uy năng Nhất Kiếm Tây Lai, quả thật chính là một kiếm
tuyệt sát Yêu Đình tôn giả.
Uy thế vô địch.
Không hổ là tông chủ của Thiên Khải tông.
“Cung nghênh tông chủ.”
Phùng lão và bốn vị trưởng lão chân truyền.
Còn có các trưởng lão nội môn của mười hai phong.
Bọn họ tất cả đều cúi đầu hành lễ, giọng điệu vô cùng cung kính.
“Long Ngạc tôn giả đã chết.”
Xoát!
Tề Minh thông qua hóa thân của Kính Thiên Khải nhìn thấy một bóng dáng
xuất hiện, nhưng quanh thân vờn quanh sương mù, khiến cho Tề Minh nhìn
không rõ ràng.
“Chuyện kế tiếp giao cho các ngươi.”
“Vâng.”
“Tuân lệnh.”
“Cẩn tuân pháp chỉ của Tông chủ.”
Đám người Phùng lão đồng thanh nói.
Sau đó.
Hình bóng kia lại đột nhiên biến mất.
Nó như thể chưa từng xuất hiện trước đây.
“Hô...”
Tề Minh thở phào nhẹ nhõm: “Long Ngạc tôn giả đã bị tông chủ giết chết, lão
tổ yêu thú, ma tu và tán tu lẫn vào còn lại cũng không đáng sợ.”
“Cuộc bạo loạn này về cơ bản đã bị đàn áp.”
“Chỉ có điều…”
Tề Minh suy tư một chút, mới nói: “Thực lực của Long Ngạc tôn giả quả thật
rất mạnh, bốn vị trưởng lão chân truyền cùng hợp lực cũng chỉ có thể ngăn cản
mà thôi.”
“Nhưng thực lực của Thiên Khải tông càng thêm thâm sâu khó lường, nội tình
hùng hậu, thực lực tông chủ lớn mạnh không cách nào đoán được. Long Ngạc
tôn giả gióng trống khua chiêng quấy rối Thịnh hội Thiên Khải như vậy hoàn
toàn chính là tự tìm đường chết, rốt cuộc mục đích chân chính của hắn là cái
gì?”
Tuy nhiên.
Tề Minh trước mắt biết quá ít tin tức, hắn thật sự không suy đoán ra được cái gì.
“Người nào?”
Đột nhiên.
Tề Minh cảm giác được một luồng khí cơ, nhanh chóng nhìn lại thì thấy một vị
thanh niên tóc dài mặc trường sam màu xanh đột nhiên xuất hiện, chắp hai tay
sau lưng, đứng ở phía trước.
Trong mắt Tề Minh, không cảm giác được bất kỳ ba động nào của vị thanh niên
này, giống như người phàm nhưng có thể xuất hiện từ hư không thì làm sao có
thể là người phàm được?
“Thực sự là một hạt giống tốt.”
Vị thanh niên tóc dài này không chú ý Tề Minh, ánh mắt của hắn ngược lại rơi
vào trên người Tô Khinh Âm, có khuôn mặt tuấn mỹ, ngón tay trắng nõn thon
dài, hai tròng mắt động lòng người, đang lẳng lặng nhìn chăm chú Tô Khinh
Âm.
Không khỏi.
Tô Khinh Âm cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người thanh niên tóc dài này.
“Đi theo ta.”
Thanh niên tóc dài vươn tay ra, hai tay hắn trắng nõn thon dài, nhìn không thấy
một chút khuyết điểm, hoàn toàn là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất thế gian:
“Bổn tọa thu ngươi làm đồ đệ.”
“Ta… Ta…”
Tô Khinh Âm không biết nên trả lời như thế nào.
Nguyên Phượng đã nín thở, nàng không dám có bất kỳ động tác khác thường
nào.
“Đệ tử Tề Minh, bái kiến tông chủ.”
Lúc này.
Tề Minh cũng phản ứng lại.