“Người chủ trì của Thịnh hội Thiên Khải, giọng nói của hắn giống y hệt với vị
Thanh Vân Phong chân truyền kia, đúng vậy, là hắn, nhất định là hắn, chính là
giọng của hắn.”
“Lẽ nào vị tiền bối này thật sự là Tề chân truyền của Thanh Vân Phong?”
“Chuyện này… chuyện này…”
Mọi người vừa mừng vừa sợ, chấn động vô cùng, rất lâu sau vẫn chưa thể bình
tĩnh được.
Thời gian trôi qua.
Suốt dọc đường đi, Tề Minh đã tàn sát hàng loạt yêu thú và hung thú, Huyết Sát
Lệ Quỷ đã hút một lượng lớn tinh hoa máu thịt, và đã thăng cấp đến Trúc Cơ
trung kỳ.
Nguyên Phượng và Tô Kinh Âm dọc đường đi, đã tận mắt chứng kiến sức mạnh
của Tề Minh, những con yêu thú lớn mạnh đó nằm trong tay Tề Minh, giống
như nhãi nhép không chịu nổi một đòn.
Đúng là quá mạnh rồi.
“Một ngày nào đó, ta cũng sẽ trở nên mạnh như hắn.”
Trong lòng Tô Kinh Âm khơi dậy một ngọn lửa.
“Đây chính là sức mạnh của tu sĩ sao?”
Nguyên Phượng hít một hơi sâu, “Chẳng trách phụ hoàng bọn họ trước giờ
không dám chống lại Thiên Khải tông, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Thiên Khải
tông, đứng trước một sức mạnh như vậy, quân đội của vương triều võ giả hoàn
toàn không chịu nổi một đòn.”
Soạt! Soạt! Soạt!!!
Lúc này.
Tề Minh chứng nhận đã gặp phải ma tu.
Tổng cộng có ba người.
Hai nam một nữ, cản đường đi của Tề Minh.
“Khạc khạc khạc…”
“Huyết Nương Tử, đã tìm được mục tiêu rồi.”
“Thanh Vân Phong Tề Minh Tề chân truyền.”
“Lần này phần thưởng nhiệm vụ của Hắc Liên Ma quân sẽ thuộc về chúng ta
rồi.”
Ba ma tu nhìn chằm chằm Tề Minh.
Hiển nhiên.
Những ma tu và tán tu lẻn vào này, có không ít đều là nhận phần thưởng nhiệm
vụ của Hắc Liên Ma quân, lần này mạo hiểm đến đây, là muốn săn giết Tề
Minh.
“Làm sao các ngươi biết được ta sẽ tham dự lần Thịnh hội Thiên Khải này?”
Ánh mắt Tề Minh nhìn thẳng đối phương, trầm giọng chất vấn: “Tin tức lấy
được ở đâu?”
“Khạc khạc khạc…”
“Tự mình xuống dưới địa ngục hỏi Diêm Vương gia đi.”
“Giết.!”
Ba ma tu hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi của Tề Minh, sau khi lời vừa
dứt, đã trực tiếp phát động tấn công về phía Tề Minh, từng đạo pháp thuật công
sát tới.
Thực lục của ba người trước mắt rất mạnh, toàn bộ đều là Kết Đan sơ kỳ, tuy
rằng chỉ là Giả Đan hạ đẳng, nhưng dưới tình huống ba người bọn họ cùng nhau
hợp lực thì đương nhiên người vẻn vẹn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ như Tề Minh
không phải là đối thủ.
Tề Minh thi triển thân pháp né tránh pháp thuật tấn công của ba ma tu, tiếng nổ
lớn vang lên, chỗ Tề Minh đứng ban đầu bị nổ tung thành mấy cái hố lớn.
“Trảm Kiếm Khí.”
Xoát!
Tề Minh vung tay phải lên, điều động uy lực của Ngũ Hành pháp kiếm, lại thi
triển ra pháp thuật Trảm Kiếm Khí Trúc Cơ kỳ, phất tay chém tới một đạo kiếm
khí dài tới ba thước.
“Chỉ là Trúc Cơ, không biết tự lượng sức mình.”
Ba ma tu cười dữ tợn, pháp lực dữ dội bộc phát ra, trực tiếp mạnh mẽ nghiền nát
kiếm khí của Tề Minh, thực lực và cảnh giới hai bên chênh lệch cực kỳ rõ ràng.
“Phía trước… Tiền bối…”
Mặc dù Nguyên Phượng và Tô Khinh Âm chỉ là người phàm, nhưng các nàng
vẫn nhìn ra Tề Minh đang ở thế hạ phong, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ lo lắng
và hoảng sợ.
“Hahaha…”
Ba ma tu cười to: “Tề Minh, đệ tử chân truyền Thanh Vân Phong, thiên tài tuyệt
thế của Thiên Khải tông, hôm nay sẽ chết trong tay ba người chúng ta.”
“Nghĩ thôi đã cảm thấy phấn khích.”
“Loại khoái cảm ngược sát thiên tài này, quả thực khiến người ta trực tiếp cao
trào.”
“Ma tu Kết Đan.”
Tề Minh không hề cảm thấy hoảng sợ, ngược lại vô cùng bình tĩnh: “Từ trận
đấu vừa rồi có thể phán đoán ra, tuy rằng ta đã luyện thành Hỗn Độn Thanh
Liên Kiếm Kinh, nhưng cảnh giới vẫn còn một khoảng cách lớn vẫn không cách
nào vượt qua, huống chi còn là ba ma tu Kết Đan sơ kỳ.”
Hiển nhiên.
Cuộc chiến vừa rồi của Tề Minh vẻn vẹn chỉ là để đánh giá một chút chênh lệch
giữa bản thân và Kết Đan cảnh.
Nhưng mà.
Nếu Tề Minh có thể luyện chế thành công pháp kiếm bản mệnh của chính mình,
cũng chính là Hỗn Độn Thanh Liên kiếm phôi thì có lẽ hắn có thể chống lại một
hay hai tu sĩ Kết Đan cảnh.
“Hoắc Trường Thanh.”
Tề Minh nói: “Ngươi đi giết bọn họ.”
“Vâng.”
Hoắc Trường Thanh gật đầu, lúc này hắn mới từ sau cây đại thụ bên cạnh đi ra.
Bóng người thoáng vụt qua, dường như thuấn di đến bên cạnh Tề Minh.
“Còn có một tên.”
“Hãy cẩn thận.”
“Tu sĩ này cho ta một loại cảm giác nguy hiểm.”
Ba ma tu nói.
“Ngự kiếm thuật.”
Keng!
Hoắc Trường Thanh ra tay, tay phải vung lên, Thục Sơn pháp kiếm bên hông
ngự không bay ra, dưới điều khiển của hắn, giống như một con rồng đang
chuyển thế sống dậy.
Kiếm khí tràn ra bốn phía.
“Giết!”
Keng! Keng! Keng!!!
Thực lực của Hoắc Trường Thanh vô cùng mạnh, hắn đã ở Kết Đan hậu kỳ,
đồng thời ngưng tụ Giả Đan tam phẩm, thuộc phẩm cấp cao nhất trong Giả Đan
hạ đẳng.
Vì vậy.
Ba ma tu vẻn vẹn chỉ là Kết Đan sơ kỳ hoàn toàn không phải là đối thủ của
Hoắc Trường Thanh, bọn họ đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn bị Hoắc Trường
Thanh áp chế hoàn toàn.
“Ngươi… Ngươi là Kết Đan hậu kỳ.”
“Không ổn!!!”
“Bên cạnh Tề Minh thế nhưng còn đi theo một hộ đạo giả Kết Đan hậu kỳ, chết
tiệt, vì sao trong tin tức không có cái này? Chạy mau!!”
Họ vô cùng sợ hãi.
Phốc! Phốc! Phốc!
Máu tươi bắn tung tóe.
Sau một hồi chiến đấu tương đối kịch liệt, ba ma tu đều bị Hoắc Trường Thanh
chém giết, đầu bị một kiếm chém rời, ba cái xác không đầu ngã xuống, máu
tươi chảy ra tụ lại thành vũng máu.
“Thưa chủ nhân, kẻ thù đã được giải quyết.”
Hoắc Trường Thanh thu kiếm và báo cáo với Tề Minh.
“Được rồi.”
Tề Minh gật đầu: “Ngươi đi vơ vét chiến lợi phẩm đi.”
“Vâng.”
Hoắc Trường Thanh trả lời.
“Tề... Tề chân truyền…”
Nguyên Phượng và Tô Khinh Âm đều nghe được lời nói của ba ma tu kia, biết
thân phận chân chính của Tề Minh, trong lòng tràn ngập kích động và lo lắng.
Trên thực tế.
Lần đầu tiên sau khi Nguyên Phượng nghe được giọng nói của Tề Minh, nàng
cũng đã có một loại cảm giác quen thuộc, chỉ là trong lúc nhất thời không dám
xác định, bây giờ nghe được ba ma tu kia nói, nàng đã có thể hoàn nắm chắc.
Tề Minh chỉ nhìn lướt qua các nàng một cái, cũng không nói gì. Các nàng biết
rằng Tề Minh cũng không có ý định che giấu thân phận của mình.
“Chủ nhân.”
Hoắc Trường Thanh đã vơ vét xong chiến lợi phẩm, cung kính đưa cho Tề
Minh: “Đây là tất cả đồ đạc của ba ma tu, mời chủ nhân kiểm tra.”