Lữ Thanh Nhan sửng sốt.
Hiển nhiên.
Nàng không ngờ mọi chuyện sẽ như thế này.
Trên thực tế.
Tất cả mọi người có mặt ở đây cũng đều không ngờ trong truyện này còn có
nguyên do như vậy.
Nhưng mà.
Chỉ cần suy nghĩ cũng hiểu.
Thân phận và lai lịch của Long Đằng Vân không đơn giản, là cháu chắt của Yêu
Đình tôn giả Long Ngạc. Cho nên sau khi sưu hồn, mới có thể tìm thấy nhiều
tình báo về những yêu tu ẩn núp như vậy, và tiêu diệt được những yêu tu ẩn núp
trong Thiên Khải Tông ngay trong một lần.
Chỉ là có chút không rõ.
Nếu Long Đằng Vân là cháu chắt của Yêu tộc tôn giả, lấy thân phận và địa vị
của hắn, vì sao lại phải đi làm chuyện ẩn núp nguy hiểm như vậy?
Còn nữa.
Long Đằng Vân chẳng qua là cháu chắt của Long Ngạc mà thôi, huyết mạch
cũng cách nhau mấy đời, Long Ngạc tôn giả lại vì sao làm to chuyện như thế?
Không tiếc thoát ly Yêu Đình cũng muốn khai chiến với Thiên Khải Tông?
Cẩn thận suy nghĩ.
Sẽ phát hiện một số điểm đáng ngờ có ý vị sâu xa ở trong đó.
Nhưng có thể chắc chắn.
Việc Long Ngạc tôn giả muốn báo thù cho cháu chắt Long Đằng Vân chỉ là lý
do bên ngoài, chắc chắn có một ẩn tình gì khác nữa, một lý do mà tất cả mọi
người hiện tại đều không biết.
“Tề Minh!”
Lúc này.
Ánh mắt của Long Ngạc tôn giả nhìn về phía Tề Minh, hắn hiển nhiên đã nhận
ra, “Chính là bởi vì ngươi, cháu chắt của bản tôn mới có thể bị bắt, cho nên tội
của ngươi đáng chết vạn lần.”
“Chết!”
Oanh!
Lời vừa nói xong.
Long Ngạc tôn giả đã ra tay không chút do dự, cũng không có chỗ để thương
lượng. Hay là nói, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ chết trận ở chỗ này.
Có một sự giác ngộ sẽ chết.
Đối với một kẻ thù như vậy, mọi lời nói hay thương lượng đều vô nghĩa.
Chỉ có tử chiến!
Dù sao.
Nơi này chính là Thiên Khải Tông.
Long Ngạc tôn giả tuy lợi hại, nhưng dám đánh trực tiếp vào Thiên Khải Tông,
thậm chí còn không tiếc phá huỷ Thịnh hội Thiên Khải thì đã hoàn toàn đắc tội
Thiên Khải Tông.
Chỉ cần cao tầng của Thiên Khải Tông phản ứng lại.
Đến lúc đó.
Long Ngạc tôn giả nhất định sẽ thân tử đạo tiêu.
Nhưng trước đó.
Hắn muốn làm gì thì chỉ sợ không ai ở đây có thể ngăn được.
Ầm ầm ầm!!!
Giờ khắc này.
Trong tầm mắt của Tề Minh, toàn bộ vòm trời đều vì thế mà trở nên tối tăm,
không gian gần như sụp đổ, bị áp chế bởi một cỗ lực lượng không gì sánh kịp,
nhanh chóng lọt vào.
Đó là một móng vuốt cá sấu vô cùng lớn đến mức che trời.
Lập tức đánh về phía Tề Minh.
Long Ngạc tôn giả muốn giết chết Tề Minh.
Mục tiêu cực kỳ rõ ràng.
Hơn nữa.
Trong thời gian Long Ngạc tôn giả ẩn núp, hắn đã xem qua việc Tề Minh đối
đầu với Đạo của các đệ tử chân truyền của mười một phong khác từ đầu tới
cuối, biết Tề Minh luyện thành Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh.
Thiên Khải Tông cho ra một tên Dương Lệ là đủ rồi, không thể lại xuất hiện tên
thứ hai. Nếu không, Thiên Khải Tông sẽ trở thành tông môn đứng đầu ở Nam
Vực.
Cho nên.
Giết Tề Minh là mục tiêu đầu tiên của Long Ngạc tôn giả.
“Sư đệ!”
Lữ Thanh Nhan lộ ra vẻ kinh hãi.
Xoát! Xoát! Xoát!!!
Trong nháy mắt, Lữ Thanh Nhan vẽ ra từng đạo ấn quyết. Quang huy chín màu
chói lọi phát ra, hình thành vô số đạo pháp ấn, phóng lên tận trời.
Không chỉ vậy.
Lữ Thanh Nhan còn ném ra từng cái pháp bảo phòng ngự. Các loại thuẫn, tháp,
đỉnh ngang trời mà ra nhưng vẫn không cách nào chặn được một kích này của
Long Ngạc tôn giả.
Phanh phanh phanh!!!
Đống pháp bảo này ngay lập tức vỡ vụn.
“Cửu Thiên Chi Mạc.”
Ầm vang!
Cuối cùng.
Lữ Thanh Nhan khẽ kêu một tiếng. Nàng dứt khoát kiên quyết lấy ra bản mạng
pháp bảo Cửu Thiên Chi Mạc của mình, được bao quanh bởi quang huy chín
màu rực rỡ. Tựa như một màn lớn che trời mà đánh về phía Long Ngạc tôn giả.
“Ồ.”
Long Ngạc tôn giả nhẹ ồ một tiếng, tựa hồ có chút kinh ngạc trước thực lực đột
ngột bộc phát ra của Lữ Thanh Nhan.
Phanh!
Một tiếng vang lớn.
Một kích này của Long Ngạc tôn giả xác thật bị chặn lại.
Răng rắc! Răng rắc!
Nhưng mà.
Cửu Thiên Chi Mạc của Lữ Thanh Nhan lại xuất hiện từng đạo vết rách. Pháp
bảo bản mạng xuất hiện nhiều vết rách và tổn thương, chứng tỏ đã thương tới
căn cơ.
Phốc!
Lữ Thanh Nhan hộc máu, thương thế rất nặng.
“Sư tỷ!!!”
Tề Minh hô lên.
“Đi mau!!! Đi mau!!!”
Ong!
Lữ Thanh Nhan vung tay ngọc lên, bay ra một đạo pháp lệnh, rơi vào Tề Minh,
nàng lại hô lên lần nữa: “Đây là không gian lệnh dùng một lần. Ngươi mau phát
động, có thể truyền tống ngươi khỏi đây.”
“Nhưng còn sư tỷ ngươi……”
Tề Minh nói.
“Mau!!!”
Phốc!
Lữ Thanh Nhan lại phun ra một ngụm máu tươi. Nàng sắp không kiên trì nổi
nữa.
“!!!”
Tề Minh cắn răng, rót linh lực vào, kích phát không gian lệnh dùng một lần.
Không gian dao động bao phủ toàn thân Tề Minh, phối hợp thêm với hoá thân
của Thiên Khải kính.
Ong!
Tề Minh đã được truyền tống đi.
“Mơ tưởng.”
Giọng điệu Long Ngạc tôn giả lạnh lẽo.
“Ngăn cản hắn!”
“Để Tề chân truyền rời đi!”
“Bạo! Bạo! Bạo!!!”
Ầm ầm ầm!!!
Lập tức.
Đàm Thành Lĩnh, Thôi Khánh, cùng với các trưởng lão nội môn khác đều
nhanh chóng ra tay. Bọn họ tung ra từng cái pháp bảo, rồi ngay lập tức kích nổ
pháp bảo, gây ra lực sát thương và uy năng rất lớn, ngăn cản Long Ngạc tôn giả
trong giây lát.
Ong!
Vì thế.
Tề Minh đã được không gian lệnh dùng một lần truyền tống đi.
“Các ngươi đều đáng chết!!!”
Ầm ầm ầm!!!
Long Ngạc tôn giả hoàn toàn nổi giận. Hắn bạo phát ra thực lực vô cùng khủng
bố, hoàn toàn chính là tồn tại vô địch, đánh một vị trưởng lão nội môn đến mức
trọng thương.
“A!!!”
Phốc!
Trưởng lão nội môn của mười hai phong kêu thảm thiết liên tục.
“Long Ngạc tôn giả.”
“Ngươi quá làm càn.”
“Dừng tay!”
“……”
Ong! Ong!
Lúc này.
Phùng Tử Mục, Tô Tử Húc, và hai vị trưởng lão chân truyền của Lăng Tiêu
phong, Thông Thiên phong đã gấp rút chạy đến để ngăn cản Long Ngạc tôn giả.
Bốn vị trưởng lão chân truyền trưởng lão đã đến.
Hiển nhiên.
Phùng Tử Mục là sư tôn của Tề Minh. Hắn vẫn luôn chú ý Thịnh hội Thiên
Khải, cho nên có thể đến sớm ngay khi phát hiện ra sự bất thường.
Tô Tử Húc biết thân phận thực sự của Long Đằng Vân nên hắn cũng luôn chú ý
Thịnh hội Thiên Khải.
Còn Lăng Tiêu phong và Thông Thiên phong.
Là do khoảng cách giữa hai phong này và nơi cử hành Thịnh hội Thiên Khải rất
gần.
“Tô Tử Húc.”