Soạt! Soạt! Soạt!
Một lần lại một lần, rồi một lần lại một lần…
Slyon chạy trốn hết lần này đến lần khác, lại lần lượt bị dịch chuyển ngược trở
lại, từ chấn động lúc đầu, đến sợ hãi, đến vô lực, đến tuyệt vọng hoàn toàn.
Cuối cùng.
Slyon ngồi phịch xuống đất với vẻ mặt bàng hoàng.
Hắn đã đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Trốn?
Chỉ là một trò đùa.
“Khốn nạn!”
Kaeya rất tức giận, dù sao đi nữa thì Slyon cũng là đệ tử của hắn, chính hắn là
người yêu cầu Slyon đi đối phó với Tề Minh, Tề Minh lại làm nhục Slyon như
thế, chẳng khác nào đánh vào mặt Kaeya.
Vì thế.
Trong lòng Kaeya rất tức giận, vẻ mặt rất khó coi.
“Đáng hận!”
Kaeya muốn âm thầm ra tay, nhưng nhớ đến cánh tay vẫn chưa khôi phục hoàn
toàn thì hắn lại bình tĩnh lại, bên người Tề Minh có Chí Tôn Vĩnh Hằng bảo vệ,
dù hắn có tự mình ra tay chỉ e cũng không có tác dụng gì.
Xung quanh.
Ba Thiên Tôn người vượt ải khác đã thấy rõ ràng tất cả những điều đang diễn
ra, bọn họ chứng kiến Slyon chạy trốn hết lần này đến lần khác, và lần lượt bị
bắt lại.
Chẳng khác nào mèo vờn chuột.
Song.
Điều đó cũng khiến bọn họ cảm nhận được sự khủng khiếp và lớn mạnh của Tề
Minh.
“Tiền… Tiền bối…”
Thanh niên Thiên Tôn người vượt ải tài hoa xuất chúng nói: “Chuyện…
Chuyện này không liên quan gì đến bọn ta, bọn ta không quen với Slyon, chỉ
gặp nhau trên đường đến Mắt Bão nên mới cùng nhau hàng động thôi, mong
tiền bối có thể buông tha cho bọn ta.”
“Mong tiền bối bỏ qua cho bọn ta.”
“...”
Hai Thiên Tôn vượt ải khác quỳ xuống làm lễ, giọng điệu vô cùng kính trọng.
“Giết đi.”
Ánh mắt Tề Minh lạnh nhạt lướt qua nhóm người Slyon, trong đó chỉ có lạnh
lùng vô tình, không có chút thương hại: “Không tha cho kẻ nào, đã chơi đùa đủ
rồi, không cần phải lãng phí thời gian nữa.”
“Vâng.”
“Tuân lệnh!”
“...”
Nhóm người Khâu Vạn Đạo và Ma La đáp.
“Giết!”
Ầm! Ầm!
Thả thần thông ra, Ma La đánh ra một chưởng, đó là một Hỗn Độn Đại Thủ Ấn
từ trên trời giáng xuống. Khâu Vạn Đạo vung hai tay, ánh sáng lập lòe của vạn
đạo vô tận mãnh liệt lao đến.
Thích Không và Vạn Trọng Sơn cũng đồng thời phát huy Đại Đạo Thần Thông
Thuật.
“Không!”
“Ta liều mạng với ngươi!”
“A!”
“...”
Ầm ầm ầm!
Nhóm người Slyon gào thét, bùng nổ trong sự tuyệt vọng, phát huy toàn bộ sức
mạnh, tạo nên quả cầu ánh sáng khổng lồ đầy màu sắc chói lọi.
Tuy vậy.
Sự phản kháng của bọn họ không có tác dụng gì, không thể đỡ nổi một đòn.
Bang!
Cùng với âm thanh tiếng nổ lớn.
Quả cầu ánh sáng màu khổng lồ nổ tung và vỡ tan thành những chấm sáng khắp
bầu trời, trong những tiếng hét tuyệt vọng liên tiếp, nhóm người Slyon lần lượt
chết đi.
Chết hoàn toàn, hóa thành tro bụi, ngay cả căn nguyên của Hỗn Độn Ma Thần
cũng bị tiêu diệt.
Cuộc chiến trở nên yên ả.
Bão tuyết thiên đạo xung quanh hình như cũng tạm ngừng lại, một hố sâu vô
cùng khổng lồ hình thành quanh đây, đi kèm với sự phủ xuống của Bão tuyết
thiên đạo, hố sâu dần dần bị nhấn chìm.
“Đi thôi.”
Sắc mặt của Tề Minh không hề có một chút thay đổi nào, như việc xóa sổ nhóm
người Slyon chẳng khác nào giẫm chết mấy con kiến: “Đi đến Mắt Bão.”
Trên thực tế.
Tề Minh còn thôi diễn được, người thực sự đứng phía sau tấm màn đen không
phải là Slyon, Slyon chỉ thực hiện theo mệnh lệnh của sư tôn hắn thôi.
Các loại dấu hiệu và manh mối.
Tất cả đều chỉ về phía Ma Thần Điện của Đệ Nhất Thượng Giới.
Đó là lý do.
Trong lòng Tề Minh đã có quyết định, ngay khi Đại hội Ma giới sau khi kết
thúc, chắc chắn hắn sẽ đến Ma Thần Điện để hiểu thấu đáo đoạn ân oán và nhân
quả này.
Trước đây.
Tề Minh biết thực lực của mình không đủ cho nên không thể tùy ý khiêu khích
kẻ địch mạnh, hành vi và hành động của hắn tương đối khiêm nhường và bớt
phóng túng, nhưng lúc này, thực lực của bản thân cũng đủ, không cần tiếp tục
che giấu nữa.
Chỉ cần là kẻ địch.
Vậy thì giết hết.
Không chút kiêng dè.
Nửa ngày sau.
Tề Minh đã đi đến Mắt Bão, đập vào mắt hắn là băng nguyên khổng lồ gió yên
sóng lặng, mặt băng mênh mông vô bờ có màu xanh lam, lại không hề có sự
xuất hiện của gió tuyết, dường như nơi này là vùng cấm của Bão tuyết thiên
đạo.
Quan sát xung quanh.
Rất nhanh Tề Minh đã nhận ra kết tinh của Bão tuyết thiên đạo, ngay phía xa
trước mặt, có một núi băng to lớn, cao chót vót trong tầng mây, khó mà ước
lượng, quá vĩ đại.
Và ngay trên đỉnh núi, có một kết tinh màu xanh da trời giống như một tấm bia
đá, bao hàm sự huyền ảo và dao động khủng bố, đó đúng là kết tinh của giông
tố thiên đạo.
“Đi!”
Soạt!
Tề Minh lướt qua bầu trời, đi về hướng đỉnh núi, hắn muốn nhanh chóng lấy
được kết tinh của giông tố thiên đạo này.
Hiển nhiên tốc độ của Tề Minh rất nhanh, thoáng cái đã đi đến khoảng cách
tương đối xa xôi, đưa tay đã cầm được kết tinh của bão tuyết thiên đạo, nhưng
ngay khoảnh khắc đó đã xảy ra chuyện bất ngờ.
Rắc!
Bỗng nhiên.
Là tia chớp màu xanh lam như băng, nhưng đây không phải là tia chớp mà là vô
số thiên đạo chân phù ngưng tụ với nhau, tạo thành hình dạng như tia chớp, lại
bao hàm sức phá hoại không gì sánh kịp, xé rách không gian và thời gian, tập
trung vào Tề Minh, bổ vào đầu Tề Minh.
“Chủ nhân!”
“Cẩn thận!”
Thích Không và Vạn Trọng Sơn đồng thời gào lên.
“Hồng Mông Bất Chu Sơn.”
Vù!
Suy nghĩ của Tề Minh khẽ động, và ngay lập tức hắn đã lấy Hồng Mông Bất
Chu Sơn ra, Hồng Mông Đại Đạo cộng thêm sương mù Hồng Mông màu tím vô
tận đang lưu chuyển.
Thực ra.
Nếu quan sát cẩn thận sương mù màu tím bao phủ Hồng Mông Bất Chu Sơn sẽ
nhận ra những hạt cực nhỏ trong sương mù màu tím, đó là những Hồng Mông
Đại Đạo chân phù nhỏ bé đến mức khó có thể thấy rõ.
Vì thế.
Đây là Hồng Mông Tử Vụ không thể ước tính được do Hồng Mông Đại Đạo
chân phù tập trung tạo thành.
Bang!
Hồng Mông Bất Chu Sơn lướt qua không trung, chặn trước mặt Tề Minh. Tia
sét màu xanh lam như băng đã đánh thẳng vào Hồng Mông Bất Chu Sơn, sau
khi hai bên va chạm đã gây nên những tiếng nổ đùng đùng, hai phía đối đầu với
nhau.
Cuối cùng.
Tia chớp màu băng lam tan biến, nhưng Hồng Mông Bất Chu Sơn của Tề Minh
cũng bị đẩy lùi. Tề Minh bị ngăn lại, không thể lấy đi kết tinh của bão tuyết
thiên đạo.
Gào! Gào! Gào!
Ngay sau đó.