“Cái… Cái gì?”
“Shh…”
“Không tin được! Quả thực không tin được!”
“Kỳ lão ở tầng thứ hai một quân cũng chưa hạ xuống mà đã nhận thua?”
“Đó... Đó...”
“Sao có thể như thế?”
“Quá kinh khủng!”
“Cuối cùng Tề Minh đã làm gì?”
“Nên biết, tại thế giới bên trong tầng thứ hai tòa tháp, đánh cờ không phải là
đánh cờ, mà là hai bên đánh với cờ với nhau về sự hiểu biết với trời đất, sự cảm
ngộ với đạo, hơn thế là đạo. Tề Minh hạ một quân, đó là hành động trình bày
đạo của hắn, mà sau khi Kỳ lão chứng kiến đạo của Tề Minh, vậy mà đến cả hạ
cờ cũng không có dũng khí sao?”
“...”
Thế giới nên ngoài.
Không ít Chí Tôn Vĩnh Hằng đều chú ý tới tình hình bên phía Tề Minh, sau khi
thấy chuyện như vậy xảy ra, bọn họ đã đoán ra nguyên nhân, lại bị Tề Minh làm
cho kinh ngạc.
“Nhường rồi.”
Tề Minh mỉm cười, tâm trạng khá tốt, lại chắp tay với Kỳ lão rồi đứng dậy:
“Nếu ta đã thắng, mong rằng các hạ mở có thể ra cánh cổng đi lên tầng thứ ba.”
Ánh mắt Kỳ lão vẫn đang rơi trên ván cờ, hắn như thể đã hóa thành một bức
tượng, thể xác và tinh thần chìm đắm trong Hồng Mông Đại Đạo của Tề Minh,
không thể tự thoát khỏi.
Giờ phút này.
Dường như Kỳ lão đã nhìn thấy đại đạo thực sự.
Rung động vô cùng.
Sự kinh ngạc tràn đầy trong lòng.
“Phù...”
Một lúc lâu sau.
Kỳ lão tỉnh táo lại thở ra một hơi, có được chút thu hoạch, hắn đứng dậy cúi đầu
hành lễ với Tề Minh: “Ta thua, thua tâm phục khẩu phục, so sánh với ngươi, Kỳ
Đạo của tại hạ chỉ như một con đom đóm.”
“Đại đạo như vậy ngoại trừ ngươi ra thì ta mới nhìn thấy nhìn thấy một lần,
trước đây rất lâu, lâu lắm rồi, thế nhưng vì thời gian đã quá lâu, trí nhớ của ta đã
mơ hồ.”
“Chỉ là...”
“Ta mơ hồ cảm giác được, so với ngươi đại đạo của người đó dường như kém
hơn một chút như vậy.”
“Ừ.”
Tề Minh nở nụ cười: “Cảm ơn đã có lời khen.”
“Vớ vẩn!”
Thế giới bên ngoài.
Ánh mắt trầm xuống, sắc mặt Văn Thánh có chút khó nhìn, hắn đã chứng kiến
những chuyện đã xảy ra bên phía Tề Minh, cũng đoán được ý của Kỳ lão:
“Đúng là vô cùng vớ vẩn!”
“Chỉ là một cơ thể tàn linh bị sư tôn giam cầm trong Thiên Địa Huyền Hoàng
Lung Linh Trân Bảo Tháp, sao có thể hiểu và thể ngộ được đại đạo mà sư
huynh mở ra.”
“Vậy mà dám bôi nhọ đại đạo của Đại sư huynh.”
“Khốn nạn!”
Giọng điệu của Văn Thánh lạnh lùng.
“Sư huynh.”
Thanh Ngọc lại nói: “Bình tĩnh một chút, như lời ngươi vừa nói, Kỳ lão này chỉ
là một thân thể tàn của linh hồn, sao ngươi phải chấp nhặt với hắn?”
“Lại nói.”
“Kỳ lão cũng chưa nói đó là Đại sư huynh mà!”
“Tề Minh hạ một quân cờ trắng xuống lại có thể khiến Kỳ lão không dám đánh
ra quân cờ đen, vì thế có thể thấy được, đạo của Tề Minh chắc hẳn phải kinh thế
hãi tục, lớn mạnh vô cùng.”
“Có lẽ trước mắt hắn không bằng được Đại sư huynh, nhưng tương lai thì không
chắc.”
“Hừ!”
Văn Thánh khịt mũi.
Thế giới bên trong tòa tháp.
Vù!
Cánh tay phải của Kỳ lão vung lên.
Một bàn cờ đen trắng hình hộp xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, bên trên đan
xem uy năng của Thiên Địa Đại Đạo. Chỉ là một bàn cờ, nhưng nó có thể diễn
biến ra vạn vật.
“Chúc mừng ngươi thông qua khảo nghiệm của tầng thứ hai, đương nhiên là có
thể bước vào tầng thứ ba, hơn thế nữa, ngươi còn có thể nhận được phần thưởng
tương ứng khi thông quan khảo nghiệm của tầng thứ hai.”
“Nhưng căn cứ theo phán đoán nông cạn của ta, có thể ngươi sẽ không coi trọng
phần thưởng này.”
Kỳ lão cung kính đưa cho Tề Minh: “Bàn Cờ Thiên Địa, là một món bảo vật
của Thiên Địa Đại Đạo vượt qua cả chí bảo của Hỗn Độn Thiên Đạo.”
“Nói chung là.”
“Bảo vật của Thiên Địa Đại Đạo, ngoại trừ tiên thiên của vạn giới trong trời đất
uẩn dưỡng sinh ra, chỉ có Chí Tôn Vĩnh Hằng mới có thể luyện chế ra. Hơn
nữa, phải thực sự cảm ngộ được Thiên Địa Đại Đạo, dùng đạo do bản thân sáng
tạo ra làm nền móng mới có thể luyện chế ra bảo vật của Thiên Địa Đại Đạo.”
“Nên đương nhiên sức mạnh của bảo vật của Thiên Địa Đại Đạo sẽ vượt trên
bảo vật của Hỗn Độn Thiên Đạo.”
“Ừ.”
Tề Minh nhận lấy Bàn Cờ Thiên Địa, hắn có thể cảm nhận được lực lượng
Thiên Địa Đại Đạo ẩn chứa bên trong, hắn ngưng tụ ra một trăm linh tám tấm
đại đạo chân phù, nhập vào bên trong bàn cờ.
Có điều.
Nền tảng của Bàn cờ thiên địa vẫn là Kỳ Đạo.
“Cũng được.”
Sau khi cảm nhận lực lượng bên trong Bàn Cờ Thiên Địa, hắn thu bàn cơ vào
kho vật phẩm: “Nhanh mở cửa vào tầng thứ ba đi.”
“Vâng.”
Kỳ lão đáp.
Vù!
Kỳ lão vung cánh tay phải, một cánh cổng hình vòng xoáy màu đen xuất hiện
trên bầu trời, toát ra khí cơ huyền diệu mà lại thần bí.
“Mời!”
Kỳ lão hành lễ.
“Ừ.”
Tề Minh gật đầu đáp lại.
Hắn đi về phía trước, nhóm người Vạn Trọng Sơn, Ma La theo sát phía sau, bọn
họ hóa thành năm luồng ánh sáng lao vào bên trong cánh cổng màu đen.
Soạt! Soạt!
Chớp mắt.
Nhóm người Tề Minh đã biến mất, rời khỏi thế giới bên trong tầng thứ hai tòa
tháp.
Vù!
Thời không xung quanh dao động.
Kỳ lão lại ngồi ở vị trí ban đầu, nhắm mắt lại như một bức tượng, lẳng lặng chờ
đợi người tiếp theo đi đến, dường như thời gian đã đứng yên.
Thế giới bên trong tầng thứ ba tòa tháp.
Tề Minh gặp phải mười con hung thú hỗn độn Quy Tắc Thiên Tôn cửu trọng
thiên, thực lực mạnh mẽ, hung hữ vô cùng, uy năng mênh mông, chúng đủ sức
để đánh vỡ thời không, xé rách bầu trời, nghiền nát thế giới.
“Tiền bối.”
Khâu Vạn Đạo bước ra đầu tiên: “Lần này để ta, không cần Ma La đại nhân ra
tay.”
“Được.”
Tề Minh gật đầu.
Ầm! Ầm! Ầm!
Khâu Vạn Đạo hành động, hẵn diễn hóa ra ánh sáng của vạn đạo, ánh sáng rực
rỡ đến đến cực điểm, thực lực lớn mạnh, hung thú hỗn độn Quy Tắc Thiên Tôn
cửu trọng thiên không chịu được một đòn trong tay Khâu Vạn Đạo.
Trước sau.
Chỉ tốn nửa phút.
Mười con hung thú hỗn độn Quy Tắc Thiên Tôn cửu trọng thiên đã bị Khâu
Vạn Đạo giết hết, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, hoàn toàn là trận chiến
nghiêng về một phía.
Vù!
“Nhận được phần thưởng: Nô Dịch Thiên Đạo Hoàn!”
Quả nhiên.
Tề Minh lại nhận được phần thưởng. Phần thưởng lần này là một chiếc Hỗn
Độn Thiên Đạo chí bảo đặc thù, nó có thể sai khiến bất cứ tồn tại nào dưới cảnh
giới Chí Tôn Vĩnh Hằng, năng lực rất mạnh, cũng không quá tệ.
Tuy nhiên.
Đối với Tề Minh, món đồ này chỉ là vô bổ mà thôi.
Vứt đi thì tiếc, mà ăn thì vô vị.
Thời gian trôi đi