Nên hiểu rằng.
Thiên Địa Huyền Hoàng Lung Linh Trân Bảo Tháp có tổng cộng mười hai vạn
chín nghìn sáu trăm tầng, mỗi một tầng có một loại thử thách khác nhau. Hơn
nữa, các loại thử thách đó vô cùng kỳ quái, chứa đựng các loại đạo lý và sự thần
bí của các thế giới, chỉ có thực sự hiểu được sự huyền bí của Thiên Địa Đại Đạo
thì ngươi mới có thể thông quan, leo lên đỉnh tòa tháp.
Đến lúc đó.
Mới có thể lấy được Thiên Đạo Bổn Nguyên.
“Đi!”
Tề Minh hít sâu, bước chân đi vào bên trong tầng đầu tiên của tòa tháp, bóng
dáng dần biến mất giữa bóng tối, bốn người Thích Không, Vạn Trọng Sơn,
Khâu Vạn Đạo, Ma La nhanh chóng nối gót.
Ầm ầm ầm!
Lại có chấn động rất nhỏ vang lên.
Cánh cổng tầng đầu tiên của Thiên Địa Huyền Hoàng Lung Linh Trân Bảo
Tháp từ từ khép lại.
“Phù...”
“Cuối cùng vị đại lão này cũng đi rồi.”
“Không thể hiểu được, tại sao đại lão này lại đến chỗ này muộn một nghìn
năm?”
“Chao ôi…”
“Chúng ta vẫn nên xếp hàng một cách thành thật đi.”
“Thế thì lúc nào mới đến lượt ta? Ta đã đợi hơn một nghìn năm rồi.”
“Cứ từ từ đợi thôi.”
“...”
Các Thiên Tôn liên tục cảm thán.
Chuyển cảnh.
Bên trong tầng đầu tiên của tòa tháp.
“Ở đây là?”
Tề Minh đi vào, thời điểm bước vào bên trong giống như là vượt qua thời gian
và không gian của thế giới, đi đến nơi này, hắn quan sát tình cảnh xung quanh.
Đập vào ánh mắt Tề Minh là một căn phòng trống rỗng rộng khoảng chín mét
vuông riêng biệt. Bên trong căn phòng này không có lấy một món đồ gì, chỉ có
một ô cửa sổ. Xuyên qua khung cửa này hắn có thể nhìn thấy bầu trời xanh lam
bên ngoài.
Khá tốt.
Thích Không, Vạn Trọng Sơn, Khâu Vạn Đạo, Ma La.
Bốn người bọn họ đều đi bên cạnh Tề Minh.
“Chào mừng đến với thế giới bên trong tòa tháp tầng đầu tiên của Thiên Địa
Huyền Hoàng Lung Linh Trân Bảo Tháp.”
“Thoát khỏi mật thất!”
Vù!
Bất ngờ.
Có một luồng ánh sáng hội tụ ngay trước mắt Tề Minh, hợp thành một loại màn
hình giả tưởng lơ lửng trong không trung, hiển thị những thông tin liên quan.
“Hử?”
Tề Minh có chút sững sờ: “Cái gì? Thoát khỏi mật thất!”
Thực sự Tề Minh có chút bất ngờ, hắn không ngờ rằng đi vào bên trong tầng
đầu tiên của Thiên Địa Huyền Hoàng Lung Linh Trân Bảo Tháp mà lại được
trải nghiệm một lần thoát khỏi mật thất?
“Vì thế, nơi ta đang đứng bây giờ là mật thất đúng không?”
Tề Minh hỏi.
“Quy tắc của trò chơi chạy trốn như sau:”
Màn hình giả tưởng trước mắt không hề trả lời vấn đề của Tề Minh mà là làm
mới thông tin, quy tắc của trò chơi thoát khỏi mật thất bí ẩn nhanh chóng lần
lượt hiện lên.
“Thời gian chơi: Một năm.”
“Số lượng người chơi: Năm người.”
“Mục đích của trò chơi: Trong thời gian quy định tìm thấy lối thoát, rời khỏi
mật thất.”
“Chú ý riêng: Trong quá trình chơi sẽ xuất hiện các loại cạm bẫy khác nhau,
như thợ săn, đồ tể, cũng như những tồn tại kinh khủng và quỷ dị. Người tham
gia trò chơi có thể sử dụng mọi loại thủ đoạn, chỉ cần có thể rời khỏi mật thất thì
coi như là thành công. Nếu trong thời gian quy định không thể rời khỏi thì thất
bại trong thử thách, sẽ bị đưa thẳng ra khỏi Thiên Địa Huyền Hoàng Lung Linh
Trân Bảo Tháp. Sau khi thành công thông quan, ngươi có thể bước vào tầng thứ
hai và nhận được phần thưởng nhất định.”
“...”
Sau đó.
Tề Minh lại đọc những quy tắc khác, về cơ bản đã hiểu rõ quy tắc của trò chơi
trốn khỏi mật thất.
“Trò chơi bắt đầu.”
“Đếm ngược: Mười, chín, tám, bảy,...”
“...”
Ầm ầm ầm…
Tiếp theo.
Tề Minh cảm nhận được sự dao động, bốn cánh cửa khác nhau từ từ xuất hiện
trên vách tường bốn bên, chia thành bốn hướng đông, tây, nam và bắc.
Tiếp đó.
Tề Minh phải lựa chọn một hướng đi đúng từ bốn cánh cửa này, và bước vào.
“Các ngươi thử nói xem, có cách nào không?”
Tề Minh hỏi.
“Đây…”
Thích Không và Vạn Trọng Sơn có phần im lặng, trầm ngâm một chút rồi nói:
“Chủ nhân, chúng ta có thể sử dụng thần thông và đạo pháp để tiến hành thôi
diễn, từ đó tính ra được con đường chính xác.”
“Đó cũng là một cách.”
Khâu Vạn Đạo gật đầu: “Khuyết điểm duy nhất là tốn quá nhiều thời gian.”
“Cách này đúng là rất rắc rối.”
Tề Minh cân nhắc một chút rồi ra lệnh: “Ma La, ngươi ra tay đi, kiểm tra cường
độ của mật thất này, đập nó nát luôn, như thế thì không cần phải tìm con đường
đúng gì nữa.”
“Chuyện này…”
Khâu Vạn Đạo không khỏi sững sờ trong chốc lát: “Đại nhân, làm như thế có ổn
không? Nếu chúng ta tiếp phá hủy toàn bộ mật thất thì có phạm quy hay không?
Đến lúc đó, nếu thua thì sẽ bị đuổi ra khỏi Thiên Địa Huyền Hoàng Lung Linh
Trân Bảo Tháp.”
“Không đâu.”
Tề Minh điềm tĩnh nói: “Ngươi không nhìn thấy à? Người tham gia trò chơi có
thể sử dụng mọi loại thủ đoạn, chỉ cần có thể rời khỏi mật thất thì coi như là
thành công.”
“Vì thế nên.”
“Quy tắc trò chơi không nói rằng không thể phá hủy toàn bộ mật thất.”
“Đây…”
Khâu Vạn Đạo ngạc nhiên: “Có... Có lý..., nhưng… Căn phòng này có thể bị
phá hủy không?”
“Thử thì sẽ biết thôi.”
Tề Minh nói: “Ma La, hàng động đi.”
“Vâng.”
Ma La gật đầu: “Tuân lệnh.”
“Hỗn Độn Thiên Đạo.”
Ầm! Ầm! Ầm!
Ma La bay lên không trung, vận chuyển đạo pháp chân kinh, lực lượng thiên
đạo vô tận hội tụ, cuồn cuộn xông vào trong cơ thể Ma La. Hơn thế nữa, Ma La
còn tiếp dẫn thêm sức mạnh của Thiên Địa Đại Đạo có mặt ở khắp mọi nơi.
Đồng thời.
Vô số luồng ánh sáng chói lòa bộc phát ra khỏi cơ thể Ma La, tất cả uy nặng
hợp thành một thể, đã phát triển thành Hỗn Độn Thiên Đạo vô cùng lớn mạnh,
không gian xung quanh Ma La cũng biến thành hỗn độn hư không.
“Mạnh thật!”
“Hỗn Độn Thiên Đạo!”
“...”
Biểu cảm của Thích Không và Vạn Trọng Sơn ngạc nhiên.
“Đó...”
Khâu Vạn Đạo cũng cảm nhận được sự lớn mạnh của Ma La, nghĩ thôi cũng
rùng mình: “Trước mắt ta mới chỉ là Chí Tôn Vĩnh Hằng tam trọng thiên, nhưng
chắc chắn tu vi và cảnh giới của hắn vượt qua ta.”
“Đại Đạo Thần Thông Thuật!”
Ầm!
Ma La ra tay.
“Hỗn Độn!”
Ầm ầm ầm!
Ma La nhấc hai cánh tay lên, thế giới hỗn độn hiện ra giống như từng quả cầu
ánh sáng hỗn độn vô cùng khủng bố, va chạm dữ dội, phá hủy mọi thứ, lau đi
tất cả.
Đòn đánh này.
Thế giới Hỗn độn giống như quả cầu ánh sáng hỗn độn khổng lồ dưới sự kiểm
soát của Ma La, nó trực tiếp xông về phía bầu trời mật thất, dùng sức mạnh tối
cao đánh tan không gian của nơi này.
Rắc! Rắc!
Chỉ thấy.
Không gian bốn hướng xung quanh mật thất giống như đồ gốm, thật sự không
thể chịu nổi sức mạnh quá lớn này, bắt đầu nứt vỡ dần dần, cuối cùng sụp đổ
hoàn toàn.
Ầm ầm ầm!