Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 771: Liên minh Vạn Đạo, bế quan vạn năm, lại đột phá




“Tốt tốt tốt.”

Nguyên Thủy Chí Tôn liên tục gật đầu.

“Nguyên Thủy Chí Tôn vậy mà gọi Tề Minh là sư đệ...”

Kaeya giật mình, hắn nghe thấy lời Nguyên Thủy Chí Tôn nói: “Như vậy…,

chẳng lẽ Tề Minh đã là đệ tử ký danh được chủ Ma giới thu nhận sao?”

“Điều này…”

Vẻ mặt Kaeya rất nghiêm trọng: “Hiện tại chỉ hy vọng Slyon có thể giết Tề

Minh, nếu không đợi đến khi đại hội Ma giới lần này kết thúc thì sẽ rất khó giết

được Tề Minh.”

“Cũng không tệ.”

Thanh Ngọc cũng đang chú ý đến Tề Minh.

“Được đó.”

Văn Thánh nói: “Con Cửu Trảo Tổ Long này cũng là Pháp Tắc Thiên Tôn cửu

trọng thiên, Tề Minh hiểu rõ Thiên Địa Đại Đạo, đương nhiên có thể giết con

Cửu Trảo Tổ Long này.”

“Nói như vậy, tổng cộng có chín vị Đại Đạo tham gia đại hội Ma giới lần này.”

Lúc này.

Tô sư huynh mở miệng nói: “Ngoại trừ Tề Minh ra, còn có tám người, nhưng

mà Tề Minh là người có tu vi thấp nhất, tám người còn lại đều là Quy Tắc

Thiên Tôn.”

“Vậy mà còn có tám người nữa.”

Văn Thánh và Thanh Ngọc kinh ngạc, “Đã tổ chức đại hội Ma giới nhiều lần

như vậy, đại hội Ma giới lần này là lần có nhiều tu Đại Đạo nhất.”

“Xem ra sẽ rất náo nhiệt.”

Lúc này.

Trong Cửu Giới.

Tề Minh ở Luân Hồi Giới, tám vị tu Đại Đạo còn lại ở thế giới khác nhau, hoàn

toàn phân tán, bọn họ đều liên tiếp thể hiện sức mạnh vô cùng to lớn, nắm giữ

nhiều loại đạo pháp thần thông, bảo vệ Thiên Địa Đại Đạo, luôn gặp may mắn,

thuận buồm xuôi gió.

Thời gian nhoáng một cái.

Mười năm sau.

Ở cực đông của Luân Hồi Giới có một ngọn Thần Sơn, tên là: Vạn Nhẫn Sơn,

lấy Vạn Nhận Sơn làm trung tâm, phạm vi hàng tỷ dặm xung quanh đều là

phạm vi thống trị của liên minh Vạn Đạo.

Liên minh Vạn Đạo.

Chính là một trong chín đại thế lực của Luân Hồi Giới, đứng thứ ba, liên minh

được tạo thành từ đông đảo các chủng tộc và thế lực khác biệt, quả thực rất

mạnh.

Trong mười năm.

Tề Minh gia nhập liên minh Vạn Đạo, trở thành một thành viên của liên minh

Vạn Đạo, sau khi thể hiện thực lực đủ mạnh thì hoàn toàn được liên minh Vạn

Đạo tiếp nạp.

Đồng thời.

Tề Minh còn trở thành trưởng lão danh dự của liên minh Vạn Đạo, gia nhập

Trưởng Lão Viện.

Phải biết rằng.

Toàn bộ thành viên của Trưởng Lão Viện đều là Quy Tắc Thiên Tôn, số lượng

Quy Tắc Thiên Tôn cửu trọng thiên cũng không ít, mà minh chủ liên minh Vạn

Đạo đã đạt đến cảnh giới Chí Tôn Vĩnh Hằng.

Đương nhiên.

Tề Minh sở dĩ có thể trở thành trưởng lão danh dự, không những là vì sức mạnh

mạnh mẽ của bản thân hắn, còn là vì hai thuộc hạ là Quy Tắc Thiên Tôn cửu

trọng thiên của hắn.

Cũng chính là Tịch Diệt Ma Tôn và Nhân Quả Phật Tổ.

Cứ như vậy.

Địa vị của Tề Minh trong liên minh Vạn Đạo rất cao, ngoại trừ minh chủ liên

minh Vạn Đạo – Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi ra, địa vị của Tề

Minh cao hơn rất nhiều trưởng lão.

Đỉnh núi Vạn Nhận Sơn.

Nhìn kỹ hơn.

Có một tòa cung điện nguy nga, lộng lẫy, dựng lên một tòa đại trận Thiên Địa

Đại Đạo, bao phủ toàn bộ cung điện nguy nga.

Chắc chắn.

Đây chính là nơi Tề Minh ở.

Tên là: Tề Điện.

Ngoài ra.

Trận pháp bao phủ tòa cung điện này chính là Đại Chu Thiên Tinh Đấu Đại

Trận, dưới sự thôi diễn của hệ thống thôi diễn, nó đã đạt đến trình độ vô cùng

hoàn mỹ.

Hơn nữa.

Lại có sự trấn thủ của Tịch Diệt Ma Tôn và Nhân Quả Phật Tổ.

Trừ khi Chí Tôn Vĩnh Hằng đến.

Nếu không thì.

Tuyệt đối không thể phá được Đại Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận.

Trong điện.

Phòng bế quan.

“Phù...”

Tề Minh ngồi xếp bằng, điều chỉnh tốt trạng thái đạt đến đỉnh tiên cảnh: “Cũng

tương đối rồi, mọi việc cần làm đều đã làm xong, những việc của liên minh Vạn

Đạo cũng đã được xử lý.”

“Tiếp theo.”

“Chính là lúc bế quan tu luyện.”

“Vạn Trọng Sơn, Thích Không.”

Tề Minh ra lệnh nói: “Kể từ hôm nay trở đi ta sẽ bế quan, không có lệnh của ta

không cho phép bất kỳ sinh linh nào bước vào Đại Chu Thiên Tinh Đấu Đại

Trận.”

“Kẻ xông vào.”

“Giết chết bất luận tội.”

“Vâng.”

Tịch Diệt Ma Tôn nói: “Chủ thượng yên tâm.”

“Tuân lệnh.”

Nhân Quả Phật Tổ nói.

“Ừm.”

Tề Minh hài lòng gật đầu.

Có hai vị đạo sủng đạt tới Quy Tắc Thiên Tôn cửu trọng thiên hộ pháp, cùng

với sự bảo vệ của Đại Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận, Tề Minh tin tuyệt đối sẽ

không có bất kỳ sơ xuất gì, mình có thể an tâm bế quan tu luyện.

Hơn nữa.

Đây lại là Vạn Nhận Sơn của liên minh Vạn Đạo.

Vì vậy.

Tề Minh thực sự có thể yên tâm.

“Mở trận!”

Vù!

Hai tay Tề Minh siết chặt phong ấn đã kích hoạt Đại Chu Thiên Tinh Đấu Đại

Trận, vận chuyển trận pháp Thiên Địa Đại Đạo, bao phủ toàn bộ Đại Đạo Thiên

Cơ.

“Cái này…”

“Tề Minh…”

“Giao diện biến mất rồi.”

“Không thấy nữa.”

“...”

Bên ngoài Cửu giới.

Trong chín tòa cung điện.

Thật ra có rất nhiều Chí Tôn Vĩnh Hằng đang chú ý đến Tề Minh, nhưng theo

sự khởi động của Đại Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận, hình bóng Tề Minh đã

biến mất khỏi tầm mắt của họ.

Đã bị ẩn đi.

Nguyên Thủy Chí Tôn trầm ngâm nói: “Tiến vào Luân Hồi Giới mười một năm,

Tề Minh ngoại trừ năm đầu tiên thu được Ma Lệnh ra, mười năm còn lại cơ bản

đều ở trong liên minh Vạn Đạo.”

“Hiện tại lại bắt đầu bế quan tu luyện.”

“Thật không ngờ tới.”

“Bên cạnh Tề Minh vậy mà còn có hai vị thuộc hạ Quy Tắc Thiên Tôn cửu

trọng thiên, thật sự không thể tin được.”

“Tề Minh bế quan rồi.”

“Chuyện này…”

“...”

Các vị Chí Tôn Vĩnh Hằng đang nghị luận ầm ĩ.

Thật ra.

Đã có khá nhiều Chí Tôn Vĩnh Hằng có sức mạnh mạnh mẽ nhận ra được Tề

Minh là tu Đại Đạo, cũng phát hiện có mấy vị tu Đại Đạo Quy Tắc Thiên Tôn.

“Tề Minh đã bắt đầu bế quan.”

Thanh Ngọc nói: “Hắn muốn nâng cao sức mạnh của mình đến hết khả năng

sao? Điều này…, hắn lại có thể đột phá tới trình độ nào trong thời gian một

trăm nghìn năm?”

“Ha ha.”

Văn Thánh cười khẽ, trong giọng nói có chút khinh thường: “Xem ra là ta đã

đánh giá hắn quá thấp, trong Cửu Giới, ngoài Thiên Địa Huyền Hoàng Linh

Lung Trân Bảo Tháp ra còn có rất nhiều cơ hội, rất nhiều tạo hóa.”

“Chỉ cần có thể đạt được cơ hội và tạo hóa sẽ có thể nâng cao tu vi trong thời

gian ngắn nhất, hắn chỉ là Pháp Tắc Thiên Tôn cửu trọng thiên, không thể đọ

sức với tám vị tu Đại Đạo Quy Tắc Thiên Tôn, vì vậy hắn càng phải đi tranh

đoạt cơ hội, tranh đoạt tạo hóa, thay vì một mực bế quan khổ luyện.”