Bởi vì đại hội Ma giới phát ra động tĩnh rất lớn, hơn nữa còn là đại hội lớn chưa
từng có do chủ Ma giới chủ trì, thu hút đông đảo thế lực từ cửu đại Thượng
Giới đến tham dự.
Vì vậy chủ thượng giới của bát đại thượng giới khác đương nhiên cũng dồn sự
chú ý đến.
“Đại hội Ma giới, cứ sau hai trăm nghìn kỷ nguyên thì chủ Ma giới lại bắt đầu
tổ chức đại hội Ma giới, nếu ta không nhớ lầm, đại hội Ma giới lần trước có
không ít rắc rối.”
“Đúng, đúng.”
“Không biết đại hội Ma giới lần này sẽ lại phát sinh ra chuyện gì?”
“Thú vị, thú vị.”
“... “
Thế là.
Chủ thượng giới của bát đại thượng giới đều tách ra một tia tâm trí, đưa mắt
nhìn, chú ý đến đại hội Ma giới lần này, chủ Ma giới đương nhiên cũng đã nhận
ra.
“Tám lão cổ hủ kia.”
Chủ Ma giới hững hờ nói.
“Tề sư thúc.”
Huyền Hoàng Thiên Tôn nhìn qua từng bóng người đi vào thông đạo, chắp tay
nói với Tề Minh: “Chúng ta cũng nên xuất phát thôi.”
“Được.”
Tề Minh gật đầu: “Cùng nhau đi.”
“Vâng.”
“...”
Soạt! Soạt! Soạt!!!
Tề Minh cùng bọn người Huyền Hoàng Thiên Tôn bay lên không trung, hóa
thành lưu quang, biến mất tại chỗ, vào thông đạo tiến vào trong Cửu Giới.
Trước khi Tề Minh bước vào đã nhìn thấy rõ ánh mắt của đám người Thanh
Ngọc.
“Là hắn.”
Văn Thánh khẽ liếc qua: “Đệ tử ký danh mới của sư tôn.”
“Tu vi của hắn…”
Thanh Ngọc cảm nhận được khí tức chấn động của Tề Minh, trên gương mặt
thanh tú xinh đẹp không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: “Pháp Tắc Thiên Tôn cửu
trọng thiên? Chuyện này…, ta hẳn là không nhớ lầm, ba năm trước khi ta gặp
hắn, hắn vẫn chỉ là cảnh giới Pháp Tắc Thiên Tôn tứ trọng thiên.”
“Hiện tại…”
“Hắn vậy mà đã đạt đến Pháp Tắc Thiên Tôn cửu trọng thiên!!!”
“Trong ba năm, từ Pháp Tắc Thiên Tôn tứ trọng thiên đột phá đến Pháp Tắc
Thiên Tôn cửu trọng thiên?”
“Làm sao có thể?”
Quá kinh ngạc!
Thanh Ngọc không thể tin được!
“Làm sao vậy?”
Văn Thánh nhận thấy được sắc mặt kỳ lạ của Thanh Ngọc, bèn hỏi một câu.
“Là bởi vì đệ tử ký danh mới kia được sư tôn thu nhận.”
Thanh Ngọc nói ra: “Vào ba năm trước khi ta gặp hắn, hắn vẫn chỉ là Pháp Tắc
Thiên Tôn tứ trọng thiên, vậy mà bây giờ, hắn đã là Pháp Tắc Thiên Tôn cửu
trọng thiên.”
“Ba năm! Trong vòng ba năm đột phá năm cảnh giới trọng thiên!”
Trên mặt Văn Thánh cũng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ngươi chắc chắn chứ?”
“Ừm.”
Thanh Ngọc gật đầu.
“Cái này…”
Văn Thánh hoàn hồn: “Vậy thật đúng là đã đánh giá thấp hắn, hắn tên là gì
nhỉ?”
“Tề Minh!”
Thanh Ngọc nói.
“Ồ.”
Văn Thánh gật nhẹ đầu: “Ta nhớ kỹ rồi.”
Cuối cùng người thanh niên với trường kiếm màu đen nói: “Không phải ba năm,
mà chính là ba trăm triệu năm, ta có thể cảm nhận được khí tức ba trăm triệu
năm trên người hắn.”
“Ba trăm triệu năm!”
Văn Thánh và Thanh Ngọc liếc nhau một cái, trong lòng đã hiểu rõ: “Hóa ra là
như vậy, Tô sư huynh đã nói như vậy, vậy có nghĩa là trên người Tề Minh hẳn
là có đạo bảo đẩy nhanh tốc độ thời gian.”
“Ba trăm triệu năm.”
“Có thể tăng năm cảnh giới trọng thiên, vậy cũng xem như không tệ.”
Lúc đám người Thanh Ngọc và Văn Thánh nói chuyện.
Tề Minh đã sớm vào trong thông đạo, đi vào Cửu Giới, nhưng sau khi Tề Minh
vào thông đạo thì đã lạc mất đám người Huyền Hoàng Thiên Tôn.
Có thể thấy.
Thông đạo của Cửu Giới hợp thành một cửa ra vào, sau khi bước vào cánh cửa
này sẽ ngẫu nhiên bị phần tán vào các thông đạo, tiến vào thế giới khác nhau.
“Nơi này là...”
Tề Minh bay vọt thông đạo, tầm nhìn xung quanh trở lại bình thường, cảm giác
về thời gian và không gian đan xen trong dịch chuyển đã biến mất, hắn đứng ở
trong hư không, dưới chân là một cánh rừng nguyên thủy rộng lớn vô tận.
Gầm!
Đột nhiên.
Có một con Hắc Hổ hung dữ từ rừng rậm tươi tốt ở dưới chân Tề Minh lao ra,
nhảy vọt lên không trung, toàn thân con Hắc Hổ này đen nhánh, sau lưng mọc
hai cánh, khí thế mãnh liệt, há miệng to đầy máu, trong miệng dường như có
một thế giới Thâm Uyên đã phát triển, lao đến giết Tề Minh.
Phù!
Tề Minh không có bất kỳ động tác nào, chỉ là có một luồng khí cơ từ trên cơ thể
hắn bộc phát ra, biến thành mưa kiếm không dứt xuyên thủng Hắc Hổ thành cái
sàng.
Thình thịch!
Sau đó.
Xác Hắc Hổ cũng tan thành máu đầy trời, cái xác không hồn, biến thành tro bụi.
“!!!”
“Hắc Hổ Thiên Tôn thế mà lại bị giết trong vài giây…”
“Chuyện này… Chuyện này…”
“Quá kinh khủng.”
“Không thể trêu chọc, không thể trêu chọc…”
Thực tế.
Trong khu rừng rậm nguyên thủy rộng lớn vô tận này, đương nhiên tồn tại
không ít cường giả có cảnh giới cao, hầu hết đều là sinh linh cư trú tại thế giới
này.
Ở nơi bí mật.
Bọn họ đã bị sốc khi nhìn thấy Hắc Hổ Thiên Tôn lại bị giết dễ dàng như vậy
trong nháy mắt, tất cả nhất thời đều bị chấn động, toàn bộ các cường giả Thiên
Tôn trong cánh rừng nguyên thủy rộng lớn này đều co đầu rút cổ.
“Trước tiên ta sẽ làm rõ đây là nơi nào trong Cửu Giới.”
Tề Minh nói.
Vù! Vù!
Tề Minh giết Hắc Hổ Thiên Tôn tựa như là giết chết một con kiến ven đường,
hắn vốn không hề để tâm chút nào, bắt đầu vận chuyển đạo pháp thần thông,
tiến hành thôi diễn.
Ở bên người Tề Minh xuất hiện sự đan xen của từng đạo Nhân Quả, vận mệnh
khí cơ lưu chuyển, đạo ý ngưng tụ phù văn.
Rất nhanh.
Tề Minh đã có được đáp án.
“Không phải là Lang Gia Giới.”
Tề Minh nói: “Nơi này là Luân Hồi Giới.”
“Ừm.”
Tề Minh trầm ngâm: “Hiện tại ta đã là Pháp Tắc Thiên Tôn cửu trọng thiên, hơn
nữa, Hỗn Độn Đại Đạo Chân Kinh phần Đạo Thiên cũng đã thôi diễn.”
“Quan trọng nhất chính là.”
“Đại hội Ma giới lần này sẽ được tổ chức trong một trăm nghìn năm.”
“Vì vậy.”
“Ta hoàn toàn có đầy đủ thời gian tiếp tục thăng cấp tu vi, về phần thu thập đủ
Ma Lệnh, việc này không cần gấp, đợi đến khi có đủ thực lực là có thể đoạt
được.”
Tề Minh nói: “Cứ làm như vậy đi, tìm một nơi an toàn và yên tĩnh hơn để tiếp
tục bế quan tu luyện, có Nhân Quả Phật Tổ và Tịch Diệt Ma Tôn hộ pháp, đủ để
đảm bảo an toàn cho việc tu luyện.”
Soạt!
Tề Minh độn không rời đi, bóng dáng đã biến mất.
“Cuối cùng cũng đi rồi.”
“Phù...”
“Quá tốt rồi.”
“Hắc Hổ Thiên Tôn chết cũng quá thảm rồi, đường đường là Pháp Tắc Thiên
Tôn, mộttrong chín vị chúa tể của rừng xanh, lại bị đối phương giết trong nháy
mắt.”
“Đó là bởi vì đối phương quá mạnh.”
“...”
Các vị cường giả Thiên Tôn đang thảo luận sôi nổi trong rừng nguyên thủy rộng
lớn vô tận, trong lòng cũng thở dài một hơi, không ngừng cảm thán.
Ở một nơi khác.
Trong chín cung điện lớn.