“Đương nhiên, đây cũng là một loại cạnh tranh tốt, cho nên tông môn chưa bao
giờ ngăn cản.”
“Phó Trần Tuyết quả thật là chọn một đối thủ không tệ, đệ tử chân truyền Tề
Minh của Thanh Vân Phong mới trở thành đệ tử chân truyền chẳng qua khoảng
một tháng mà thôi, mà Phó Trần Tuyết đã trở thành đệ tử chân truyền của Tàng
Kiếm Phong vào ba năm trước, đệ tử chân truyền của mười phong khác thì lại
càng không giống nhau, ít thì có sáu năm, lâu thì hơn mười hai mươi năm.”
“Phó Trần Tuyết này là muốn đánh Tề Minh tan tác, do đó đặt lòng tin của bản
thân, là muốn dùng Tề Minh làm đá kê chân!”
“Phó Trần Tuyết có loại suy nghĩ và hành vi này, cũng đã là một loại biểu hiện
không tự tin của hắn.”
“…”
Các trưởng lão của mười hai phong thảo luận.
“Tàng Kiếm Phong.”
Ánh mắt Lữ Thanh Nhan lạnh lùng, ánh mắt rét lạnh hướng về phía Pháp
Thuyền của Tàng Kiếm Phong.
Trưởng lão nội môn dẫn đầu Tàng Kiếm Phong là một lão giả tóc trắng cầm
phất trần trong tay, đối với ánh mắt của Lữ Thanh Nhan cũng không phản ứng
gì.
“Lữ trưởng lão.”
Trưởng lão nội môn Bạch Trung Quân của Tàng Kiếm Phong, cũng chính là lão
giả tóc trắng kia không phản ứng gì: “Chân truyền giao chiến chính là giao lưu
giữa tiểu bối, ngươi cần gì phải tức giận?”
“Hừ!”
Lữ Thanh Nhan hừ lạnh một tiếng: “Nếu như không phải sư đệ trở thành đệ tử
chân truyền quá muộn, đệ tử chân truyền của mười một phong các ngươi cộng
lại với nhau cũng không đánh lại sư đệ ta.”
“Ặc…”
Vẻ mặt Tề Minh hơi thay đổi, ánh mắt nghi ngờ nhìn Lữ Thanh Nhan, sư tỷ à sư
tỷ, lời nói cũng không phải nói như vậy, làm sao lại có cảm giác ngươi đây là
kéo thù hận cho ta vậy!
Cái gì gọi là đệ tử chân truyền của mười một phong các ngươi cộng lại với nhau
cũng không đánh lại ta.
Ngươi nghe một chút xem!
Đây đều là lời nói kiêu căng đến cực điểm gì hả.
Ta cũng không nói mà.
Không liên quan gì tới ta.
Các ngươi tìm sư tỷ ta đi!
Tìm sư tỷ ta đi!
Có nghe hay không!!!
Quả nhiên.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!!!
Lúc Lữ Thanh Nhan vừa mới nói xong, ánh mắt của mười đệ tử chân truyền
khác cũng không tự chủ được mà rơi lên người Tề Minh, làm cho áp lực Tề
Minh tăng gấp bội.
Lập tức Tề Minh đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Bất đắc dĩ.
Tề Minh rất bất đắc dĩ.
“Giọng điệu thật kiêu ngạo.”
Ánh mắt Phó Trần Tuyết trầm xuống, trầm giọng quát: “Tề Minh, vậy để cho ta
mở mang kiến thức đạo của ngươi đi.”
“Tàng Kiếm Chân Kinh!”
Lời vừa nói xong.
Phó Trần Tuyết vận chuyển Tàng Kiếm Chân Kinh, ở phía sau hắn hiện ra một
thanh pháp tướng Trúc Cơ màu đen kịt có vỏ kiếm, cũng có thể nói là dị tượng
Trúc Cơ, cũng có thể nói là hiện thực hóa đạo của Phó Trần Tuyết.
Tàng Kiếm Chân Kinh.
Công pháp chân truyền của Tàng Kiếm Phong, công pháp bí hiểm, chính là một
loại biểu hiện và diễn hóa của kiếm đạo, tu luyện Tàng Kiếm Chân Kinh phải có
căn cốt tiềm long.
Mà vừa khéo là.
Tư chất cấp thứ tư của Phó Trần Tuyết chính là căn cốt tiềm long, linh căn là
tam hành kim thổ hỏa, ngộ tính thiên tài, phúc duyên tam thái, thể chất Thiên
Kiếm đạo thể.
Hơn nữa.
Phó Trần Tuyết tu hành ba năm ở Tàng Kiếm Phong, tu vi của hắn đã đạt tới
Trúc Cơ sơ kỳ.
Diễn hóa đạo của Phó Trần Tuyết hóa thành cảm giác áp bách vô hình vô chất,
cuộn trào mãnh liệt về phía Tề Minh, loại tranh đấu đạo này nhìn như vô hình
nhưng cũng có dấu vết lần theo.
Trong đó.
Tề Minh cảm xúc sâu nhất.
Tề Minh hiện giờ đã đang chịu đựng đạo của Phó Trần Tuyết, đạo của hắn là
kiếm đạo, hơn nữa là Tàng Kiếm kiếm đạo, giấu một lưỡi pháp kiếm, xuất kiếm
tức là chém địch.
Có câu là: mười năm mài một kiếm, xuất kiếm nhất định chém địch.
“Dám tranh đấu kiếm đạo với ta.”
Tề Minh hít sâu một hơi, nhìn thẳng Phó Trần Tuyết, nếu đã đứng ở nơi đầu
sóng ngọn gió, Tề Minh cũng không sợ, kiếm tu tuyệt đối không thể dễ dàng cúi
đầu, con đường tu hành cũng không thể dễ dàng cúi đầu: “Chính là múa rìu qua
mắt thợ mà thôi.”
“Không biết tự lượng sức mình.”
Keng! Keng! Keng!!!
Lời nói vừa dứt.
Linh lực quanh thân Tề Minh chấn động, Hỗn Độn Thanh Liên đạo cơ trong cơ
thể lựa chọn đôi chút, đóa hoa đại biểu cho Ngũ Hành kiếm ý hơi hơi rung động
một chút.
Rồi sau đó.
Năm lưỡi pháp kiếm cũng phát ra âm thanh kiếm minh.
“Ngũ Hành Kiếm Đạo.”
Tề Minh khẽ quát một tiếng, từ phía sau hắn, trực tiếp xông ra ngũ sắc (đen,
trắng, xanh, đỏ, vàng) kiếm quang, uy năng của kiếm ý Ngũ Hành Kiếm Đạo
đều phóng ra.
Ầm ầm ầm!!!
Chỉ thấy.
Hai mắt Tề Minh và Phó Trần Tuyết đối nhau, ở không gian ngăn cách bọn họ
nhưng lại xuất hiện từng âm thanh khí nổ tung, kế đó một âm thanh thịch vang
lên.
Phụt!!!
Dị tượng Tàng Kiếm phía sau Phó Trần Tuyết biến mất tán loạn, miệng phun
máu tươi, bước chân lảo đảo lùi về phía sau, trên gương mặt tái nhợt hiện ra
chấn động khó có thể tin.
“Ngươi…”
Phó Trần Tuyết hoảng sợ.
“Cái gì?!”
“Đây là Ngũ Hành Kiếm Đạo.”
“Phó Trần Tuyết thế mà lại thua rồi.”
“Làm sao có thể?”
“Chuyện này…”
Xung quanh.
Tất cả các trưởng lão ở đây đều chấn kinh rồi, thật sự hoàn toàn không ngờ đến
chuyện lại phát triển hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của bọn họ, Phó Trần Tuyết
trở thành đệ tử chân truyền ba năm trước thế nhưng lại thua trước Tề Minh mới
trở thành đệ tử chân truyền chỉ có một tháng.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sợ là tất cả mọi người ở đây đều sẽ không tin
tưởng.
“Sư đệ!”
Lữ Thanh Nhan vừa mừng vừa sợ.
“Ngũ Hành Kiếm Đạo rất tốt.”
Ầm!
Đột nhiên.
Lại có âm thanh của một đệ tử chân truyền vang lên, chính là đến từ đệ tử chân
truyền của Cửu Cực Phong, hắn cầm pháp lệnh Thịnh hội Cửu Cực trong tay,
quát: “Đệ tử chân truyền Chu Khang Mân của Cửu Cực Phong.”
“Đến thử Ngũ Hành Kiếm Đạo của Tề sư đệ!”
Vù! Vù!
Pháp lệnh xé không, biến thành dị tượng Cửu Cực, biến đổi Cửu Trọng Thiên ở
giữa không trung.
Cửu Cực.
Cũng là chín ngày.
Răng rắc! Răng rắc!
Chu Khang Mân trực tiếp biến đổi ra đạo của hắn, đạo của hắn chính là Cửu
Trọng Thiên Đạo, đây là diến hóa ra không gian đạo, kế đó hình thành Cửu
Trọng Thiên.