Khương Thái Ngọc thuận tay ném đi, chiếc sừng trâu màu đỏ đen trong tay rơi
vào trong sông Mệnh. Nước sông Mệnh cuộn trào, bên trong sông Mệnh, có
những loại sinh vật tương tự cá đuôi bạc, chúng phân chia nhau nhấm nuối
chiếc sừng trâu màu đỏ đen đó.
“Tại kỷ nguyên trước, khi kỷ nguyên lượng kiếp nổ ra, cả Cửu Châu Cảnh rơi
vào hỗn loạn, vị đại nhân kia dùng sức mạnh to lớn trấn áp tất cả tồn tại của
Cửu Châu Cảnh, xây dựng nên Cửu Châu tiên triều, đặt lại trật tự.”
Khương Thái Ngọc nói: “Và lần này, kỷ nguyên lượng kiếp sắp đến, người tu
đạo lại xuất hiện.”
“Cũng không biết kết thúc của kỷ nguyên lượng kiếp lần này.”
“Là trật tự cũ bị phá vỡ và một trật tự mới được thiết lập lại, hay trật tự cũ sẽ
được tái sinh và tiếp tục vinh quang?”
“Ta rất mong chời.”
Tiếng nói vừa dứt.
Khương Thái Ngọc quay về trên chiếc thuyền nhỏ, hắn ngồi khoanh chân ở đầu
thuyền, lấy cần câu ra, lại buông cần trên sông Mệnh, chiếc thuyền trôi theo
dòng nước, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của tất cả các sinh linh.
Tại một bên khác.
Mạch chủ Thiên Ma dẫn Tề Minh xuyên qua không gian và thời gian, trốn khỏi
sông Mệnh, đi vào Nguyên Thủy Châu, đến khi Tề Minh phục hồi tinh thần,
hắn nhận ra bản thân lại trở về Nguyên Thủy Ma Tông lần nữa.
Hơn thế.
Bản thân hắn đang đứng ở khu vực trung tâm của Nguyên Thủy ma vực.
Phía trên đỉnh của Nguyên Thủy Thánh Sơn.
Xung quanh mơ hồ.
Mờ mờ ảo ảo.
“Khụ khụ...”
Mạch chủ Thiên Ma ho ra máu, hắn thả Tề Minh ra, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt
âm u, chiếc sừng trâu màu đỏ đen bên trái của hắn bị gọt tận gốc, vết thương
không quá nặng, nhưng thoạt nhìn vô cùng thảm hại.
“Ngươi bị thương.”
“...”
“Thực lực của Khương Thái Ngọc lại mạnh như vậy à?”
“Hắn là Thiên Khải?”
“Rất tốt!”
“Mang được hắn về là tốt rồi.”
Xung quanh.
Từng bóng dáng xuất hiện, ma khí dày đặc, từng luồng sát khí ẩn chứa khí tức
vô cùng khủng khiếp, tổng cộng có một trăm linh bảy hình bóng.
Tề Minh đã bình tĩnh lại, hắn quan sát xung quanh, đã có thể khẳng định nơi
mình đang đứng là ở đâu, và những bóng hình xung quanh, khí tức rất mạnh
mẽ, mỗi một người cũng không thua kém mạch chủ Thiên Ma.
Rõ ràng.
Bao gồm cả mạch chủ Thiên Ma.
Bọn họ là một trăm linh tám mạch chủ của Nguyên Thủy Ma Tông.
Vậy mà bọn họ lại tập trung ở đây.
“Phù...”
Tề Minh lại hít sâu, trầm tĩnh lại.
Có thể nói.
Nếu kẻ địch là một mình mạch chủ Thiên Ma, hoặc là Khương Thái Ngọc, thì
Tề Minh dùng hết thủ đoạn còn có thể giành được một cơ hội sống.
Nhưng bây giờ.
Một trăm linh tám mạch chủ của Nguyên Thủy Ma Tông tập trung tại đây, Tề
Minh không có may mắn để trốn thoát. Nhưng nghĩ đến chuyện mạch chủ Thiên
Ma không ngại cực khổ mang bản thân đến đây, còn cứu mình, nhất định không
phải để giết mình.
“Thần thông Túc Mệnh của Khương Thái Ngọc càng lúc càng khủng khiếp, bổn
tọa giao chiến mấy trăm chiêu với hắn, xác thực thua một chiêu, sau này nếu
các ngươi gặp phải, thì nên cẩn thận hơn.”
“Bổn tọa đi chữa thương trước.”
Vù!
Mạch chủ Thiên Ma bước lên một bước, hình dáng dần trở nên mơ hồ, tan biến
trong sương mù hỗn độn xung quanh, hắn ngồi khoanh chân, vận chuyển công
pháp, bắt đầu không phục vết thương.
“Thiên Khải?”
Hiện tại.
Một trăm linh bảy bóng dáng xuất hiện trước mặt Tề Minh, hầu hết đều bị
sương mù bao phủ, căn bản không thể thấy rõ, chỉ có thể thấy được một hình
bóng mơ hồ.
Chỉ có một bóng hình dần dần rõ ràng. Bóng dánh đó bước lên một bước, đứng
trước mặt Tề Minh, đó là một nữ tử với mái tóc dài màu xanh.
Tất nhiên.
Dù hình dáng của nàng là một nữ tử, nhưng tuổi thực thế của nàng, e rằng phải
dùng tỷ năm làm đơn vị, mỗi một vị mạch chủ ở đây, đều là đồ cổ chân chính.
“Ha ha.”
Nữ tử tóc xanh này nở nụ cười: “Thiên Khải không phải là tên thật của ngươi
đúng không? Hay cũng có thể nói, có lẽ bổn tọa nên gọi ngươi là Niệm Kiều
Kiều? Hay là nên gọi ngươi là Dương Thiên Hi?”
“Ngươi…”
Tề Minh cau mày, đồng tử hơi co lại, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại:
“Nếu đã biết thì cần gì phải hỏi lại?”
“Hì hì.”
Nữ tử tóc xanh cười khẽ, phong thái xuất sắc, khí chất của nàng cũng hào hoa
phong nhã, nàng nói thẳng: “Bổn tọa là mạch chủ mạch Khôi Lỗi, một trong
một trăm linh tám mạch của Nguyên Thủy Ma Tông.”
Trong lòng Tề Minh ngạc nhiên, nhưng cũng nằm trong sự suy đoán của hắn.
Thảo nào nàng biết được nhiều thông tin như vậy.
“Người tu đạo Thiên Khải, ngươi thực sự rất thần bí, chúng ta đã sử dụng rất
nhiều thủ đoạn, nhưng đều không thể thôi diễn ra tình hình thực tế của ngươi,
chỉ e Cửu Châu tiên triều cũng không thể thôi diễn được tình hình thực tế của
ngươi. Điều này hiển nhiên là vì ngươi có Thiên Đạo hộ thể, vì thế thiên cơ tự
làm mờ, hơn thế kỷ nguyên lượng kiếp sắp đến, tự nhiên sẽ khó có thể thôi diễn
ra tình hình của ngươi.”
“Tuy nhiên.”
“Dương Thiên Hi và Niệm Kiều Kiều đều là đệ tử ngoại một của Khôi Lỗi nhất
mạch, thông qua thôi diễn hình hình của Dương Thiên Hi và Niệm Kiều Kiều,
bổn tọa truy ngược lại lịch sử và xác nhận tình hình của ngươi.”
Nữ tử mặc áo xanh nói tiếp: “Ngươi là người phi thăng đến từ hạ giới, bởi vì bị
Niệm Kiều Kiều lừa, nên mới bị đưa đến Nguyên Thủy Ma Vực.”
“Thiên Khải không phải là tên thật của ngươi, Tề Minh mới đúng là tên thật của
ngươi.”
“Ngươi giết chết Niệm Kiều Kiều ngay lập tức, rồi đóng giả thân phận của
Niệm Kiều Kiều, tạm thời dừng chân ở Nguyên Thủy Ma Tông. Lại bởi vì
nguyên do với Dương Thiên Hi, ngươi lại giết chết Dương Thiên Hi rồi đóng
vai hắn, ẩn nấp ở Nguyên Thủy Ma Tông hơn một năm. Trong một lần chiến
tranh tiêu diệt Phong Vân Tông, ngươi trốn khỏi Nguyên Thủy Ma Vực.”
“Đáng tiếc…”
Nữ tử áo xanh lắc đầu: “Thế sự vô thường, dù ngươi là người tu đạo, nhưng tu
vi lại quá thấp, hơn nữa, lại bại lộ quá sớm, từ lâu đã bị Tiên Triều Cửu Trâu
theo dõi.”
“Nhưng mà.”
“Chúng ta cũng không ngờ rằng, bản lĩnh của ngươi thực sự không hề nhỏ, có
thể dọc đường phản giết khoảng mười một Tiên Vương Thượng Giới, trong đó
còn có chín Tiên Vương Thượng Giới tu pháp tắc.
“Thực sự là sức chiến đấu khủng khiếp.”
“Tu vi lúc này của ngươi là Huyền Tiên cảnh sơ kỳ đúng không?”
“Đáng sợ!”
“Đây là điểm đáng sợ thực sự của người tu đạo sao? Vượt qua ba cảnh giới Thái
Ất Huyền Tiên, Kim Tiên và Đại La Kim Tiên, giết Tiên Vương Thượng Giới.”
“...”
Tề Minh vẫn tiếp tục im lặng.
Nói thật.