Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 609: Chủ nhân của Bắc Câu Lô Châu




Phượng Minh Tiên Tử hét lên thê thảm, miệng nàng nôn ra máu tươi, thân thể

bay ngược về phía sau, thương tích của nàng vốn đã không nhẹ, đối mặt với một

đòn toàn lực của Tề Minh, đương nhiên là không ngăn cản được.

“Phượng Minh Tiên Vương!”

Sắc mặt Thôn Phệ Tiên Vương hoảng sợ gào lên.

“Hồng Trần Luyện Ngục!”

Tất nhiên là Hồng Trần không nhẹ tay, hắn nhấc tay phải lên, lực lượng quy tắc

bùng nổ, dường như có một thế giới luyện ngục đã được diễn biến trong lòng

bàn tay hắn.

“Không!”

Thôn Phệ Tiên Vương sợ hãi đến cùng cực, hắn dùng toàn bộ sức mạnh, Thôn

Phệ Chân Viêm mãnh liệt lao đến, nhưng không thể đánh tan Hồng Trần Luyện

Ngục, cả cơ thể hắn bị Hồng Trần Luyện Ngục thôn tính.

“A!”

Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng.

Mặc dù thực lực của Thôn Phệ Tiên Vương không yếu, hắn nắm giữ hai loại

Đại thần thông thuật, nhưng đối mặt với Hồng Trần tu quy tắc thì tất nhiên hắn

không phải là đối thủ, đã bị ngăn chặn triệt để.

Không lâu sau.

Hồng Trần Nghiệp Hỏa đốt cháy cơ thể hắn, thuận tiện thiêu luôn linh hồn, đến

cả ý thức của hắn cũng bị Hồng Trần Nghiệp Hỏa thiêu rụi.

Thôn Phệ Chân Viêm của hắn không thể ngăn cản Hồng Trần Ngiệp Hỏa.

Như vậy.

Thôn Phệ Tiên Vương đã hoàn toàn chết đi trong tay Hồng Trần.

Cùng lúc đó.

“Giết!”

Ánh mắt Tề Minh lạnh lùng, hắn nhanh chóng tấn công Phượng Minh Tiên

Vương. Tề Minh vận chuyển pháp lực mạnh mẽ của bản thân, Phượng Minh

Tiên Vương với cơ thể vốn đã bị thương nặng hiển nhiên không phải là đối thủ

của Tề Minh.

Bịch bịch bịch!

Tề Minh thừa thắng xông lên, một nhát búa đánh tan vạn pháp, hắn sử dụng

Vạn Pháp Quy Nhất thần thông thuật, hóa giải toàn bộ thủ đoạn thần thông của

Phượng Minh Tiên Vương.

Phượng Minh Tiên Vương hoàn toàn bị áp chế.

Trên thực tế.

Nếu Phượng Minh Tiên Vương còn ở thời kỳ đỉnh cao, nếu cơ thể nàng không

bị thương nặng, nếu nàng không tự khiến tiên bảo bản mạng nổ tung trước đó,

sẽ rất khó khăn nếu Tề Minh muốn giết Phượng Minh Tiên Vương, thậm chí

hắn còn sẽ thua trận.

Nhưng lúc này.

Bản thân Phượng Minh Tiên Vương bị thương nặng, trước đó vì để thoát khỏi

vòng vây, đến cả tiên bảo bản mạng nàng cũng đã khiến nó phát nổ, thực lực

sớm đã giảm mạnh, tự nhiên không phải là đối thủ của Tề Minh.

Bang!

Một đầu búa của Tề Minh đánh xuống, đánh vỡ tất cả phòng ngự của Phượng

Minh Tiên Tử, mặt búa hỗn độn vô cùng đáng sợ, ngay cả không gian cũng có

thể bị đánh vỡ.

“A!”

Phượng Minh Tiên Vương kêu gào thảm thiết, nàng bị Tề Minh chặt ngang eo,

máu tươi vẩy đầy trời, cực kỳ đau đớn, sức mạnh mang tính hủy diệt xông vào

cơ thể, hủy diệt sinh cơ của nàng.

“Trảm Đạo Thuật!”

Soạt!

Ánh mắt Tề Minh lạnh nhạt, hai tay cầm Hỗn Độn Cự Phủ, hắn nhanh chóng ra

đòn tấn công Phượng Minh Tiên Vương lần nữa, mặt búa hỗn độn kia quét

ngang bầu trời, vô cùng dễ dàng lột bỏ ba đóa hoa trên đỉnh đầu Phượng Minh

Tiên Vương, hắn phá hủy tu vi và đạo hạnh của Phượng Minh Tiên Vương.

“Không!”

Phượng Minh Tiên Vương vô cùng hoảng sợ, nàng rõ ràng cảm giác được tu vi

của mình đang nhanh chóng xói mòn, đạo hạnh của bản thân đang tan biến,

hàng vạn năm khổ tu bị hủy trong giây lát.

“Vô Thượng Nhân Quả Thuật.”

Vù!

Sát ý của Tề Minh rất nặng, hắn tức tốc đánh ra hai nhát búa nữa, đánh nát phúc

vận và công đức của Phượng Minh Tiên Vương, lại dùng Đại Tai Nạn Thuật,

đưa thiên nhân ngũ suy đến.

“A!”

Phượng Minh Tiên Vương gào thét, tóc bạc đầu đầu, trong chốc lát, nàng đã vô

cùng già nua, trông như một bà lão sắp xuống mồ, nàng gào lên giận dữ với vẻ

mặt không cam tâm, rồi biến thành tro bụi, tiêu tán giữa trời đất.

Giờ phút này.

Cuộc chiến đấu diễn ra bên bờ sông Mệnh, Tề Minh bị chín Tiên Vương

Thượng Giới tu pháp tắc truy đuổi, nổ ra một trận chiến vô cùng thảm khốc,

động tĩnh lớn vô cùng.

Xung quanh.

Nó đã thu hút sự chú ý của đa số Tiên Nhân trong tiên thành gần sông Mệnh.

Bọn họ nhốn nháo quan sát từ xa.

Song.

Kết quả của trận chiến lại nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Quả thực không thể ngờ được.

Tề Minh lại mạnh đến như vậy, hắn cũng nhận được sự bảo vệ của Tiên Vương

Thượng Giới tu quy tắc, trong quãng thời gian ngắn ngủi đã liên tục tiêu diệt

chín Tiên Vương Thượng Giới tu pháp tắc.

Chiến tích như vậy.

Tin tức như vậy.

Đã đủ để làm chấn động cả Cửu Châu Cảnh.

“Đi!”

Tề Minh hít sâu, mặc dù tiêu diệt chín Tiên Vương Thượng Giới tu pháp tắc,

nhưng hắn vẫn không cảm thấy nguy hiểm đã qua, trái lại nguy hiểm càng trở

nên ghê gớm hơn nữa.

Trong bóng tối.

Dường như có tai ương ngập đầu sắp buông xuống.

“Vâng!”

Hồng Trần gật đầu đáp lại, hắn cũng cho rằng có phần không đúng. Hồng Trần

là Tiên Vương Thượng Giới tu quy tắc, đương nhiên hắn sẽ có cảm ứng với

nguy hiểm và kiếp nạn của bản thân.

Soạt! Soạt!

Không lưỡng lự thêm nữa.

Tề Minh và Hồng Trần phát huy độn thuật, cơ thể hóa thành hai luồng ánh sáng,

trốn vào giữa không gian, bay về hướng sông Mệnh, nọn họ muốn qua sông, rời

khỏi Bắc Câu Lô Châu.

Vù!

Chớp mắt.

Tề Minh và Hồng Trần đã đến khoảng không bên trên sông Mệnh, hai người

thực sự cảm nhận được một sức mạnh vô cùng huyền ảo trào ra từ sông Mệnh,

tác động lên cơ thể bọn họ.

Tuy nhiên.

Đạo hạnh của Tề Minh và Hồng Trần đều cao thâm. Tề Minh vận chuyển Vạn

Pháp Quy Nhất thần thông thuật hóa giải lực lượng của sông Mệnh. Còn Hồng

Trần thì dùng uy năng của Hồng Trần Tam Thiên Giới để hộ thể.

Ảnh hưởng của sông Mệnh không tác động đến bọn họ.

“Hai vị.”

Tiếp đó.

Tề Minh và Hồng Trần đều nghe thấy âm thanh từ trên mặt sống truyền đến, hai

người cúi đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, đập vào mắt bọn họ là một chiếc

thuyền nhỏ có phần hơi cũ nát, nó bập bềnh trên mặt nước, trôi theo dòng sông.

Con thuyền có thể nổi trên mặt nước sông Mệnh chỉ có thể là con thuyền được

chế tạo từ Mệnh Hà Chi Thụ.

Trên đầu con thuyền nhỏ cũ nát.

Một bóng dáng trên đầu đội nón tre, đang ngồi khoanh chân. Vì hắn đưa lưng về

phía Tề Minh và Hồng Trần nên hai người không thấy rõ diện mạo của hắn, chỉ

có thể thấy được hình bóng.

Loại cảm giác này.

Như có một làn sương mù mờ ảo, với hình ảnh mưa phùn rơi lất phất.

Có chút xuất trần.

Quan sát tỉ mỉ.

Như thể cả người và thuyền nhỏ đều đã hòa vào trời đất, như thể hình thành một

bức tranh cuộn tròn như mộng như ảo.

“Nếu đã đến đây, tại sao phải vội vàng rời đi?”

Tiếng nói vừa dứt