Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 570: Phó bản trò chơi Tiên cảnh hoàn toàn mới: Loạn Phật Môn (2)




“Chúc mừng kí chủ, bởi vì tư chất của ngài được tăng lên tương ứng, cho nên

mỗi lần tăng tốc gấp mười treo máy tu luyện và treo máy thôi diễn chỉ cần nạp

một viên Tiên tinh hạ phẩm.”

Thông báo xuất hiện.

Cứ như vậy.

Lượng tài nguyên tiêu hao cần thiết của Tề Minh lập tức giảm bớt gấp mười.

“Ừm.”

Tề Minh khẽ gật đầu, khẽ động tâm niệm, “Lập tức nạp một tỷ viên Tiên tinh

trung phẩm, treo máy tu luyện Hỗn độn Đại Đạo chân kinh: quyển Huyền Tiên

của phần Tiên cảnh.”

“Ting!”

“Nạp thành công.”

“Hỗn độn Đại Đạo chân kinh: quyển Huyền Tiên của phần Tiên cảnh treo máy

tu luyện với trạng thái tăng tốc một trăm nghìn tỷ lần…”

Thông báo xuất hiện.

“Được.”

Tề Minh lại nói: “Tiếp tục nạp Tiên tinh, treo máy lĩnh hội Hỗn độn sắc thiên

địa đại đạo phù văn, treo máy tu luyện Địa Sát bảy mươi hai thuật, treo máy thôi

diễn Hỗn độn Đại Đạo chân kinh.”

“Ting!”

“Hỗn độn sắc thiên địa đại đạo phù văn treo máy tham ngộ với trạng thái tăng

tốc một trăm nghìn tỷ lần…”

...

“Ting!”

“Địa Sát bảy mươi hai thuật ngay treo máy tu luyện với trạng thái tăng tốc một

trăm nghìn tỷ lần…”

...

“Ting!”

“Hỗn độn Đại Đạo chân kinh treo máy thôi diễn với trạng thái tăng tốc một trăm

nghìn tỷ lần…, bởi vì thiếu khuyết đại lượng công pháp Thượng Giới cấp bậc

Đại La Kim Tiên, cho nên tốc độ thôi diễn rất chậm, tiến độ rất thấp…”

...

Sau đó.

Lại là mấy thông báo liên tiếp xuất hiện.

“Ừm, tạm được.”

Tề Minh khẽ gật đầu, không nói thêm gì.

“Thu.”

Tề Minh vung tay phải lên, thu Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận vào, gỡ bỏ

đại trận này, không cần lại tiếp tục ẩn giấu thiên cơ nữa, bởi vì đã hoàn thành

đột phá.

“Được rồi.”

Tề Minh trầm ngâm, “Nạp một ngàn tỷ viên Tiên tinh thượng phẩm, mở ra phó

bản trò chơi Tiên cảnh hoàn toàn mới.”

“Ting!”

“Nạp thành công.”

“Thành công mở ra phó bản trò chơi Tiên cảnh Huyền Tiên sơ kỳ: Loạn Phật

Môn.”

“Có thể vào.”

Thông báo xuất hiện.

“Được.”

Tề Minh khẽ động tâm niệm, “Tiến vào phó bản trò chơi Tiên cảnh Huyền Tiên

sơ kỳ: Loạn Phật Môn.”

Vù!

Hình ảnh trước mắt Tề Minh thay đổi, nhảy ra giao diện trò chơi, tràng cảnh đập

vào mắt, chính là phật môn cổ tháp rộng rãi, nhưng phật môn cổ tháp này lại bị

vô số ma đầu vây công.

“A Di Đà Phật!”

“Phật nói: ta không xuống địa ngục, thì ai xuống địa ngục?”

“Dưới cây bồ đề chứng Phật Đà, độ người hữu duyên tận thế gian.”

“Nguyện thế gian này, ô uế lui tán, nhìn thấy quang minh.”

“...”

Tề Minh thấy rõ ràng, bên trong giao diện trò chơi, có từng vị Kim Thân Phật

Đà hiển hóa, Phật Đà pháp tướng trấn áp chư thiên, ẩn chứa uy năng vô tận,

Nhân Quả nguyện lực bộc phát, chấn động bầu trời bốn phía.

Nhưng mà.

Tại chính giữa chiến trường.

Vẫn có một nam tử khuôn mặt trắng nõn thanh tú mỹ lệ đứng đó, ngũ quan của

hắn mặc dù còn dịu dàng hơn nữ nhân, nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng lăng

lệ.

Hắn chính là Ma Phật: Hồng Trần.

“Phật tiền dập đầu ba ngàn năm, mới biết ngã phật không độ yêu, quay đầu bái

nhập Ma Đạo trước, vạn năm đã qua diệt phật môn.”

Ầm!

Ma Phật: Hồng Trần ngửa mặt lên trời thét dài, vô tận uy năng Ma Đạo khuếch

tán, diễn hóa ra rất nhiều Ma Phật pháp tướng khủng bố, trấn áp vô số Kim

Thân Phật Đà.

Ở thời điểm này.

Tề Minh thấy được từng hàng phụ đề xuất hiện, những chữ này là phần giới

thiệu bối cảnh của phó bản trò chơi Tiên cảnh Loạn Phật Môn này cho Tề Minh.

Hoá ra.

Tại một vạn ba ngàn năm trước.

Cổ Sát Phật Môn thu nhận một vị phật tử, ban tên: Hồng Trần, Hồng Trần có tư

chất thông minh, thiên phú trác tuyệt, tương lai chú định sẽ có thể lên tới vị trí

Cổ Sát Phật Tổ.

Nhưng mà.

Tại một vạn năm trước.

Hồng Trần tại Cổ Sát Phật Môn tu hành ba ngàn năm, đã chứng được Phật Đà

chi vị, cũng chính là cảnh giới Tiên Nhân, hắn nghe theo Phương trượng sư phụ

phân phó, xuống núi lịch lãm, kinh lịch nhân thế, kinh lịch thăng trầm, kinh lịch

hồng trần vạn trượng.

Phật nói: sắc tức thị không, không tức thị sắc.

Phật nói: buông xuống chấp niệm, hết thảy giai không.

Nhưng mà.

Chưa hề cầm lên, làm sao mà buông xuống?

Cho nên.

Hồng Trần cần phải đi kinh lịch.

Sau khi xuống núi năm thứ ba.

Hồng Trần đã gặp được Thánh nữ Yêu tộc: Anh Lạc, hai người gặp nhau ở

trong nhân thế, bọn họ cũng không biết thân phận của nhau, cũng không biết lai

lịch của nhau.

Bọn họ kinh lịch rất nhiều, vào sinh ra tử, xông xáo thiên hạ, trải qua bao trắc

trở, xông qua vô vàn hiểm địa, đoạt được vô số cơ duyên.

Cho nên.

Hồng Trần và Anh Lạc càng ngày càng thân mật, đồng thời ở trong mắt Hồng

Trần, Anh Lạc chính là cô nương xinh đẹp nhất thế gian này, không có bất kỳ từ

ngữ gì có thể hình dung sự mỹ lệ của Anh Lạc.

Một ngày này.

Chạng vạng tối.

Mặt trời vừa mới xuống núi, chút ráng chiều còn sót lại chiếu lên người Hồng

Trần và Anh Lạc, Anh Lạc đưa lưng về phía sánh sáng, mỹ lệ động lòng người,

mỉm cười hỏi Hồng Trần, “Tiểu hòa thượng, ngươi thích ta không?”

Hồng Trần không hiểu, cũng không biết nên trả lời như thế nào, hắn chỉ có thể

duy trì trầm mặc.

Nhưng mà.

Thật ra trong lòng Hồng Trần đã có câu trả lời, đó chính là thích!

Anh Lạc lại không có được đáp án nàng muốn.

Ngày hôm sau.

Cổ Sát Phật Môn và Thánh Địa Yêu tộc đồng thời tìm tới cửa, Hồng Trần và

Anh Lạc đồng thời cũng bại lộ thân phận, Hồng Trần rất kinh ngạc, hắn không

ngờ Anh Lạc lại là Thánh nữ Yêu tộc.

Nhưng mà.

Anh Lạc lại giống như trước đó đã biết, cũng không thể hiện thái độ rất kinh

ngạc.

“Trở về!”

Phương trượng Cổ Sát Phật Môn sắc mặt âm trầm, chỉ nói một câu.

“Sư phụ...”

Hồng Trần cúi đầu.

“Nghiệt chướng.”

Phương trượng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Anh Lạc, “Hay cho một yêu nữ yêu

tộc, dám cả gan mị hoặc phật tử phật môn, ngươi tội ác tày trời, nghiệp chướng

nặng nề, nhanh chóng chết đi!”

“Phật Môn Đại Thủ Ấn.”

Ầm!

Phương trượng đưa tay, đánh thẳng về phía Anh Lạc.

“Nực cười.”

Bành!

Đại trưởng lão Thánh Địa Yêu tộc đưa tay, cũng đánh ra một chưởng, đỡ được

Phật Môn Đại Thủ Ấn của Phương trượng, hừ lạnh nói: “Rõ ràng là phật tử phật

môn các ngươi phàm tâm chưa mẫn, liên quan gì tới Thánh nữ của chúng ta.”

“Đi!”

Vù! Vù!

Đại trưởng lão Thánh Địa Yêu tộc mang Anh Lạc đi.

Phương trượng Cổ Sát Phật Môn nhìn qua Hồng Trần đang cúi đầu, thở dài một

hơi, trong lòng vạn bất đắc dĩ, lại cũng không thể tránh được, chữ tình, chính là

cửa ải khó vượt quả nhất.