Tề Minh đã hoàn toàn thuần thục được mười hai môn kiếm thuật này.
Chậm rãi thu công.
“Có thể bắt đầu rồi.”
Tâm niệm Tề Minh vừa động, “Nạp một vạn viên linh thạch hạ phẩm, treo máy
tu luyện Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh.”
“Ting!”
“Mười hai môn tiền trí pháp thuật đã tu luyện viên mãn, treo máy tu luyện thành
công, Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh đang treo máy tu luyện trong trạng thái
tăng cường biên độ một nghìn lần, dự tính mười ngày sau luyện thành.”
Nhắc nhở xuất hiện.
“Thành công rồi.”
Thần sắc Tề Minh vui mừng, nhưng rất nhanh đã cau mày lại, “Ở trạng thái tăng
cường biên độ cũng cần phải mười ngày.”
“Cái độ khó này quả thật quá khoa trương rồi.”
“Rõ ràng là ba vạn linh thạch hạ phẩm không đủ.”
Bên kia.
Bối cảnh chuyển một cái.
Thanh Vân Phong.
Đỉnh núi.
Động phủ của Phong chủ.
Miêu Hoành Kiếm, còn có chư vị trưởng lão chân truyền của Thanh Vân Phong,
đều có mặt trong động phủ, bọn họ đang thảo luận về Thịnh hội Thiên Khải sắp
được tổ chức.
Chỉ còn thời gian nửa tháng nữa.
Là Thịnh hội Thiên Khải bắt đầu rồi.
“Trong khoảng thời gian này, Thiên Khải tông xảy ra hai chuyện đại sự, chuyện
thứ nhất là dọn dẹp gian tế Ma Tông, chuyện thứ hai lại càng lớn hơn, ngay cả
tông chủ cũng bị kinh động.”
Miêu Hoành Kiếm nói: “Bây giờ thời gian còn lại chưa tới nửa tháng, Thịnh hội
Thiên Khải phải chuẩn bị thật tốt mới được.”
“Dựa theo quy củ.”
“Đệ tử chân truyền trấn giữ mà lần này Thanh Vân Phong phái ra hẳn là Tề
Minh phải không.”
Ánh mắt Miêu Hoành Kiếm rơi vào trên người Phùng lão.
“Khụ khụ.”
Phùng lão ho nhẹ một tiếng, “Tề Minh vẫn chưa Trúc Cơ, sợ là không thể gánh
vác được trách nhiệm nặng nề này.”
“Phùng lão.”
Một vị trưởng lão chân truyền khác của Thanh Vân Phong Đổng Kỷ Thanh cười
một tiếng, nói: “Đây là quy củ của Thiên Khải tông, mỗi lần Thịnh hội Thiên
Khải đều là đệ tử chân truyền trấn giữ, lại thêm ba vị trưởng lão nội môn, mười
hai vị trưởng lão ngoại môn của mỗi một phong.”
“Những đệ tử chân truyền khác cũng đều đã trấn giữ rồi, cũng chỉ có mình Tề
Minh là chưa đi.”
“Đúng vậy.”
Mấy vị trưởng lão chân truyền khác gật gật đầu, “Không thể bởi vì Tề Minh mà
phá vỡ quy củ của Thiên Khải tông.”
“Thôi được rồi.”
Phùng lão nói: “Vậy cứ làm như thế đi, đến lúc đó ta sẽ phái người đến giúp Tề
Minh một tay.”
“Ừm.”
Miêu Hoành Kiếm gật đầu một cái.
Ngay sau đó.
Bọn họ lại thương lượng một chút chi tiết cụ thể liên quan tới Thịnh hội Thiên
Khải, rồi rối rít rời đi, trong đại điện cũng chỉ còn lại Miêu Hoành Kiếm và
Phùng lão.
“Tính toán thời gian, Tề Minh tu luyện Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh đã gần
nửa tháng rồi.”
Miêu Hoành Kiếm nói: “Ngươi cũng nên đi xem xem tiến độ như thế nào, độ
khó của việc tu luyện Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh ngươi và ta cũng đều
biết, nếu quả thực không được, thì mau chóng vạch rõ, để cho tu luyện của Tề
Minh bước vào nề nếp đi.”
“Phong chủ nói phải.”
Phùng lão gật đầu nói: “Bây giờ ta đi xem một chút.”
“Đoán chừng là tên tiểu tử Tề Minh kia đang nhức đầu đây.”
Phùng lão nghĩ tới đây, không nhịn được cười một tiếng, tâm tình đột nhiên trở
nên tốt hơn nhiều.
Thật ra thì.
Ở trong Thiên Khải tông.
Mỗi một đệ tử chân truyền của mười hai Phong.
Sau khi trở thành đệ tử chân truyền, cũng đều sẽ bị sư tôn của mỗi người bọn họ
đề nghị tu luyện Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh, nhưng trên căn bản đều
không thể nào luyện thành được, phải chịu đả kích lớn.
Tại sao phải làm như vậy.
Nguyên nhân có rất nhiều.
Nguyên nhân thứ nhất.
Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh rất cường đại, nếu như có thể tu luyện thành
công, con đường tu luyện từ nay về sau sẽ vô cùng bằng phẳng.
Nguyên nhân thứ hai.
Có thể trở thành đệ tử chân truyền, vậy đều có thiên phú cực cao, khí vận hộ
thân, tự nhiên trong lòng sẽ có kiêu ngạo và ngạo cốt, để cho bọn họ trải qua
một chút thất bại này, hiểu được đạo lý núi sẽ có núi cao hơn, thiên ngoại hữu
thiên.
Nguyên nhân thứ ba.
Để cho tất cả đệ tử chân truyền biết được nội tình của Thiên Khải tông, tăng
cường cảm giác thuộc về Thiên Khải tông của bọn họ.
“Vừa hay.”
Miêu Hoành Kiếm cũng cười đi theo, nói: “Ta cũng không có chuyện gì, nên đi
cùng ngươi một chuyến.”
Soạt! Soạt!
Lời vừa nói xong.
Cả Miêu Hoành Kiếm và Phùng lão đã hóa thành hai đạo lưu quang, rời khỏi
động phủ của Phong chủ, biến mất về phía Lạc Vân Phong cách đây mười dặm,
lấy tốc độ của bọn họ.
Trong nháy mắt.
Đã tới được Lạc Vân Phong.
“Tề Minh.”
Phùng lão ngự không hạ xuống, đứng ở cửa động phủ Lạc Vân, truyền âm vào
tai, thanh âm phảng phất như vang lên ở bên tai Tề Minh, “Vi sư tới đây kiểm
tra một chút xem tiến độ tu luyện của ngươi mấy ngày nay.”
“Sư tôn.”
Tề Minh treo máy tu luyện ở bên trong động phủ Lạc Vân, sau khi nghe được
Phùng lão truyền âm, thần sắc sững sốt một chút, nhanh chóng đứng lên, đi ra
nghêng đón ở trước động phủ chắp tay hành lễ nói: “Ngài tới rồi.”
“Bái kiến Phong chủ.”
Tề Minh nhìn thấy Miêu Hoành Kiếm đứng ở bên cạnh Phùng lão, nên lai hành
lễ một cái nữa.
“Ừm.”
Miêu Hoành Kiếm gật đầu một cái.
“Tề Minh này.”
Phùng lão ho nhẹ một tiếng, nói: “Đã qua hơn nửa tháng rồi, mười hai môn tiền
trí pháp thuật của Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh, ngươi đã nắm giữ bao
nhiêu?”
“Hồi bẩm sư tôn, đệ tử ngu độn, cũng chưa nắm giữ được bao nhiêu.”
Tề Minh cũng không nói thật, còn lộ ra biểu tình khổ não và khốn đốn, “ Hỗn
Độn Thanh Liên Kiếm Kinh không hổ là một trong những công pháp khó luyện
thành nhất của Thiên Khải tông, độ khó thật sự rất lớn.”
“Vi sư hiểu được khó khăn của ngươi.”
Phùng lão chịu đựng không cười ra tiếng, ngược lại lộ ra một vẻ mặt tiếc hận,
“Thiên Khải tông từ trước tới nay, có thể luyện thành Hỗn Độn Thanh Liên
Kiếm Kinh cũng chỉ có ba vị.”
“Cho nên Tề Minh này.”
“Ngươi cũng không cần phải nản chí như vậy.”
“Lần này vi sư tới đây, chủ yếu là muốn nói cho ngươi biết, không thể luyện
thành Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh cũng không sao hết, ở đây vi sư còn có
công pháp truyền thừa thích hợp với ngươi hơn, cũng không nhất thiết phải
sống chết với Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh.”
“Ngoài ra, Thịnh hội Thiên Khải nửa tháng sau, ngươi là chân truyền của Thanh
Vân Phong, đại diện cho mặt mũi của Thanh Vân Phong, cần ngươi đi trấn giữ.”
“Cái này…”