Đám người Hoắc Trường Thanh hướng về phía biệt viện rồi cúi chào, “Chín
Thái Ất Huyền Tiên, tất cả đều đã bị giết, do thuộc hạ sơ suất, dẫn đến việc Thái
Ất Huyền Tiên của Ngân Sí Dạ Xoa tộc quấy nhiễu chủ nhân, xin hãy trách
phạt!”
“Chuyện nhỏ ấy mà.”
Tề Minh nói: “Không cần phạt.”
Ở ngoài chiến trường.
“Phù...”
Ba vị Thái Ất Huyền Tiên của Cổ Tiên Tông liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đã lấy
lại tinh thần, hít sâu một hơi, định hiện thân, tự mình đi gặp tiền bối đại lão thần
bí.
Nhưng mà.
Vào lúc bọn họ chuẩn bị hiện thân, thì cả người giật mình, cảm nhận được một
luồng khí tức vô cùng khủng bố, nhanh chóng đến gần nơi này.
Hơn nữa.
Khí tức đáng sợ này chứa đầy sự mục nát và bóng tối, giống như đi đến cuối
con đường, sắp kiệt quệ và mục nát hoàn toàn.
“Đây là…”
Ba Thái Ất Huyền Tiên của Cổ Tiên Tông kinh hãi tột độ, họ nhanh chóng nhìn
sang, thì nhìn thấy một đám mây đen tối đen như mực, nhanh chóng tới gần.
Đám mây đen kịt ấy dừng lại trên vùng trời của biệt viện.
“Khà khà khà…”
Những tràng cười ảm đạm vang lên từ trong những đám mây đen tối đen như
mực.
“Hắn…Hắn là…”
“Cổ Ma Kim Tiên! Hắn là Cổ Ma Kim Tiên!!”
“Hóa ra là hắn!”
“Chuyện này…Chuyện này…”
Mặc dù ba người Thái Ất Huyền Tiên của Cổ Tiên Tông chỉ nhìn thấy mây đen
tối đen như mực và không thấy bóng người trong mây đen, nhưng chỉ cần khí
tức tàn khốc và u ám là đã nhận ra rồi.
Vù!
Lúc này.
Bên cạnh ba vị Thái Ất Huyền Tiên của Cổ Tiên Tông, lại xuất hiện một ông lão
tóc trắng, trên người ông lão tóc trắng ấy mặc đạo bào màu xanh, tay cầm phất
trần.
“Thanh Y lão tổ.”
“Bái kiến Thanh Y lão tổ.”
“…”
Ba người Thái Ất Huyền Tiên của Cổ Tiên Tông bị kích động, nhanh chóng
hoàn hồn trở lại, phản ứng xong mới cúi đầu chào ông lão tóc trắng.
Thanh Y lão tổ.
Là Kim Tiên trưởng lão của Cổ Tiên Tông.
“Ừ.”
Thanh Y lão tổ gật đầu, “Không cần đa lễ, bản lão tổ đuổi theo Cổ Ma Kim Tiên
tới đây, vận phúc của Cổ Ma Kim Tiên này đã sắp hết, Thiên Nhân Ngũ Suy của
hắn sắp tới, nếu như không phải thực lực của hắn đủ mạnh, thì trong trận chiến
Huyền Minh Hải Vực đã bỏ mạng lại rồi.”
“Có điều.”
“Cổ Ma Kim Tiên đã lấy được cánh hoa Công Đức Khí Vận Kim Liên thập nhị
phẩm, cùng với tám hạt sen Công Đức Khí Vận Kim Liên, ta cứ tưởng rằng hắn
sẽ giấu đi và hấp thụ những thứ này, không ngờ rằng, hắn lại tới đây.”
“Cái này…”
Ba người Thái Ất Huyền Tiên của Cổ Tiên Tông vừa hãi vừa sợ.
“Là… Là Kim… Kim Tiên…”
Hai mắt Cổ Minh Vân trừng lớn, nhìn chằm chằm lên đám mây đen kịt ở trên
kia, chấn động vô cùng, hắn hoàn toàn choáng váng.
Trong biệt viện.
Tất nhiên là Tề Minh có chú ý tới Cổ Ma Kim Tiên đến, khẽ ngẩng đầu, ánh
mắt xuyên qua những trở ngại trùng điệp, nhìn thấy rõ Cổ Ma Kim Tiên trong
mây đen.
Đây là một vị nam tử trung niên mặc áo đen, tóc trắng. Nhìn từ vẻ bề ngoài thì
Cổ Ma Kim Tiên cực kỳ giống với một đại ma đầu, toàn thân trên dưới tràn
ngập khí thế âm trầm đáng sợ.
Khói đen bao phủ, giống như đại mà đầu tại thế.
“Kim Tiên.”
Tề Minh trầm ngâm nói.
Ngược lại hắn rất trấn định.
“Khặc khặc khặc…”
Ngay sau đó.
Tiếng cười âm trầm truyền ra từ trong đám mây đen kịt, khí tức mục nát cùng
với suy kiệt phun trào, sinh cơ bốn phía giống như là bị nuốt hết tất cả.
“Hạt sen Công Đức Khí Vận Kim Liên thứ chín.”
Cổ Ma Kim Tiên để mắt tới hạt sen trong tay Cổ Minh Vân, hắn có tham gia
vào một trận chiến trong Huyền Minh hải vực. Trong trận chiến kia, thực lực
của Cổ Ma Kim Tiên rất mạnh mẽ, đã đạt đến Kim Tiên đỉnh phong, Tiên Nhân
chết trong tay hắn rất nhiều. Hắn dùng thực lực cường đại chấn nhiếp toàn trận.
Không chỉ như thế.
Trong tay Cổ Ma Kim Tiên vẫn còn bốn thế lực, cứ thế mà cướp đi một cánh
hoa của Công Đức Khí Vận Kim Liên, còn cướp cả tám hạt sen Công Đức Khí
Vận Kim Liên.
Chỉ có điều.
Cổ Ma Kim Tiên muốn giải quyết triệt để Thiên Nhân Ngũ Suy của mình, còn
thiếu một hạt sen Công Đức Khí Vận Kim Liên. Hắn cần một cánh hoa của
Công Đức Khí Vận Kim Liên chín hạt sen Công Đức Khí Vận Kim Liên để
luyện chế Công Đức Khí Vận Kim Đan cửu phẩm.
Bây giờ.
Cổ Ma Kim Tiên còn thiếu một hạt.
Cho nên.
Cổ Ma Kim Tiên mới có thể để mắt tới Cổ Minh Vân, dưới sự dẫn dắt của thiên
cơ, Cổ Ma Kim Tiên đã đến nơi này.
“Nhanh! Rút lui về sau!”
“Người này… Người này…”
“Dĩ nhiên là Cổ Ma Kim Tiên.”
“…”
“Nhất định không được đến gần, Cổ Ma Kim Tiên đã gần đến Thiên Nhân Ngũ
Suy, nếu một cuộc chiến nổ ra thì chỉ cần vẻn vẹn một luồng khí thế tràn ra sợ
rằng cũng đã đủ để làm chúng ta biến mất.”
“Nhanh tản ra…”
Bốn phía.
Rất nhiều sinh linh lộ ra vẻ kinh hãi, bọn hắn sợ Cổ Ma Kim Tiên cường đại,
đồng thời sợ hãi sự đáng sợ của Thiên Nhân Ngũ Suy. Thiên Nhân Ngũ Suy
giống như là thanh kiếm treo lơ lửng trên đỉnh đầu Tiên Nhân. Thanh kiếm này
có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, chém chết những Tiên Nhân dưới thân kiếm.
Cho nên mới nói.
Trên Thương Giới.
Tuy thọ nguyên của Tiên Nhân là vô tận, thọ cùng thiên địa, nhật nguyệt đồng
huy, nhưng lại bị khí vận cùng với công đức hạn chế, phúc vận không đủ thì sẽ
phải nghênh đón Thiên Nhân Ngũ Suy. Đến lúc đó, không cần biết ngươi thần
thông thế nào, pháp lực thông thiên ra sao, cuối cùng ngươi vẫn sẽ phải hóa
thành tro bụi đầy trời dưới Thiên Nhân Ngũ Suy.
“Cổ Ma Đại Thủ Ấn.”
Ong!
Cổ Ma Đại Kim Tiên trực tiếp ra tay, không có bất kỳ lời chào hỏi nào, khóa
chặt Cổ Minh Vân, đưa tay ra tìm kiếm, khói đen dày đặc hiện ra, biến thành
một bàn tay to che trời, vô cùng khí thế, chộp lấy toàn bộ biệt viện.
Hiển nhiên.
Cổ Ma Kim Tiên không chỉ muốn bắt Cổ Minh Vân mà còn muốn hủy diệt luôn
toàn bộ biệt viện.
Vô cùng bá đạo.
Trong mắt Cổ Ma Kim Tiên.
Thực lực chính là tất cả.
Thực lực của hắn đủ mạnh mẽ, cho nên hắn có thể muốn làm gì thì làm, không
sợ hãi, nghĩ đến muốn cái gì thì phải có cái đó, trực tiếp đi chém giết, đi tranh
giành, đi đoạt lấy…
Đây chính là cường giả vi tôn.
Phải biết rằng.
Ban đầu, Cổ Ma Kim Tiến vốn là theo Thiên Ma đại lục phi thăng lên Đệ Nhất
Thượng Giới, trải qua vô số kiếp nạn, làm các loại việc thiên hạ căm ghét, làm
đủ mọi loại nghiệp chướng, nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai.
Hắn đã sớm bị nghiệp chướng quấn thân.
Nhưng mà.