Con đường Tề Minh đi chính là tu Đại Đạo, hắn hiểu rõ Thiên Địa Đại Đạo,
lĩnh hội Thiên Địa Đại Đạo, sẽ có thể đột phá cảnh giới, thực lực cao thâm khó
lường, tuỳ tiện đã có thể nghiền ép kẻ địch cảnh giới cao hơn.
Có thể gọi là không đâu địch nổi.
“Khi xưa khi ta ở Huyền Giới đột phá đến cảnh giới Đại Thừa, đã dẫn phát
thiên địa dị tượng bao la, mặc dù không biết hiện tại ta ở Đệ Nhất Thượng Giới,
khi đột phá đến cảnh giới Tiên Nhân liệu có dẫn phát thiên địa dị tượng không,
nhưng vì để cẩn thận, ta vẫn là không thể đột phá ở trong Cổ Tiên thành.”
Tề Minh trầm ngâm, trong lòng suy nghĩ nói: “Nếu như khi đột phá, dẫn đến
thiên địa dị tượng, quá mức rộng lớn, chắc chắn sẽ dẫn đến cường giả trong Cổ
Tiên thành, sợ là sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức xuất hiện.”
“Cho nên.”
“Ta nhất định phải rời khỏi Cổ Tiên thành, tìm một nơi vắng lặng ở bên ngoài
đột phá, còn cần phải sắp xếp tầng tầng đại trận, lại lấy thần thông che lấp thiên
cơ, che giấu thiên địa dị tượng cực có khả năng xuất hiện.”
Đã có quyết định.
Tề Minh nhanh chóng bắt đầu hành động.
Đẩy cửa phòng ra.
Hắn bước nhanh đi ra khỏi trong phòng bế quan.
“Chủ nhân.”
“Cung nghênh chủ nhân xuất quan.”
“...”
Trong toà biệt viện này.
Khi Tề Minh đang bế quan tu luyện, để những nô bộc của phó bản trò chơi Tiên
cảnh này chăm sóc biệt viện, cùng với làm hộ pháp của mình vân vân.
Ngoài ra.
Thời gian trăm năm qua đi.
Tu vi của toàn bộ đám người Hắc Viêm, Hoắc Trường Thanh đều đã đạt đến
cảnh giới Tiên Nhân hậu kỳ, nhưng bởi vì đã chịu hạn chế của tư chất linh sủng,
chỉ có thể phát triển đến cảnh giới Tiên Nhân hậu kỳ.
Nếu như Tề Minh còn muốn để bọn họ tiếp tục đột phá và phát triển, thì nhất
định phải để đám người Hoắc Trường Thanh lại tiến giai lần nữa, đề cao sự phát
triển và tiềm lực, mới có thể tiếp tục tăng cấp.
“Ta chuẩn bị rời khỏi một khoảng thời gian.”
Tề Minh dặn dò nói: “Trong khoảng thời gian rời khỏi này, các ngươi cứ ở lại
nơi này chăm sóc tốt biệt viện, không cho phép bất kì sinh linh nào bước vào.”
“Vâng.”
“Tuân mệnh.”
“...”
Chúng nô bộc trả lời.
“Ừm.”
Tề Minh hài lòng gật đầu.
Chuyển mắt.
Ba ngày sau.
Ngoài Cổ Tiên thành.
Tề Minh đã tốn không ít tâm tư, dùng thời gian ba ngày, nhờ thần thông tiến
hành thôi diễn, tiêu phí không ít đại giá, có thể coi như là đã tìm được nơi bế
quan đột phá.
Nơi sâu trong sơn mạch Kỳ Liên.
Soạt!
Tề Minh bay trên không trung đi đến, hắn chắp hai tay ở sau lưng, lại từ không
trung hạ xuống, dừng ở phía trên đỉnh núi của một ngọn núi, hoàn cảnh xung
quanh là rừng cây rậm rạp, cây cối xanh tươi, bên trong rừng rậm và sơn mạch,
có không ít tiên thú dừng chân.
Tiên thú.
Đây là một loại sinh linh đặc trưng của Thượng Giới, chủng loại của tiên thú có
không ít, nhưng mặc dù tiên thú có thực lực cảnh giới Tiên Nhân, thậm chí là
vượt qua cảnh giới Tiên Nhân, nhưng tiên thú lại không có linh trí thật sự,
ngược lại giống như là dã thú bình thường, chỉ có linh tính và bản năng tương
ứng.
Ngoại trừ tiên thú ra.
Còn có một loại sinh linh.
Tên là: Hung thú.
Hung thú cũng đều là không có linh trí thật sự, thậm chí ngay cả linh tính và
bản năng cũng không có, hung thú chỉ biết tàn sát và huỷ diệt, sẽ phá huỷ bất kì
sinh linh nào.
“Dựa theo quẻ tượng thôi diễn hiển thị, nơi bế quan đột phá tuyệt nhất chính là
nơi này rồi.”
Tề Minh trầm ngâm, tay phải chợt vung, lấy ra một toà pháp bảo động phủ từ
trong kho vật phẩm, bỗng dưng hiển hoá, xuất hiện một toà động phủ toàn thân
màu xanh lam, toạ lạc ở đỉnh núi.
Pháp bảo động phủ này tên là: Động phủ Thiên Tiên.
“Bắt đầu bố trận.”
Soạt! Soạt! Soạt!
Tề Minh tâm niệm chợt động, lấy ra rất nhiều vật liệu và đạo cụ từ trong kho vật
phẩm, ngồi xếp bằng, bắt đầu luyện chế trận cơ và trận nhãn tương ứng.
Lại là thời gian ba ngày qua đi.
Tề Minh đã dùng thời gian ba ngày, luyện chế ra mười hai vạn chín nghìn sáu
trăm phó trận cơ, ba nghìn chủ trận cơ, một trăm linh tám phó trận nhãn, chín
chủ trận nhãn, cùng với một trận đồ hạch tâm duy nhất.
“Hoàn thành rồi.”
Tề Minh thở phào một hơi.
“Khởi trận!”
Vù!
Tề Minh vận chuyển pháp lực, ở xung quanh hắn, có từng chùm ánh sáng lơ
lửng sáng lên, mỗi một chùm sáng đều hiện ra vầng sáng giống Hỗn độn, sương
mù dày đặc, hỗn độn.
“Di Tinh Hoán Đẩu đại trận!”
Ầm!
Tay phải Tề Minh cầm trận đồ hạch tâm, vô số chùm sáng lơ lửng, giống như
bầu trời sao mênh mông, lơ lửng ở xung quanh Tề Minh, lại dần dần dung nhập
vào không gian xung quanh.
“Mở!”
Vù!
Tề Minh quát khẽ một tiếng, tay phải hắn chợt vung, trân đồ hạch tâm bay vọt
lên, lại nhanh chóng biến mất không thấy, đã ẩn tàng đi.
Trong cùng một lúc.
Tất cả chùm sáng cũng đều đã biến mất.
Di Tinh Hoán Đẩu đại trận bố trí thành công.
Hiển nhiên.
Di Tinh Hoán Đẩu đại trận là trận pháp Tề Minh thôi diễn ra từ Đại Thần Thông
Thuật của Di Tinh Hoán Đẩu, cùng với Thiên Cơ đại trận thông qua hệ thống
thôi diễn.
Sau khi trận pháp này bố trí thành công, có thể che lấp tất cả thiên cơ dị tượng,
hoàn toàn ẩn tàng đi.
“Được rồi.”
Tề Minh thở phào một hơi, tiến vào bên trong động phủ Thiên Tiên, tốn một
chút thời gian khôi phục và điều chỉnh, đã đạt đến trạng thái đỉnh phong nhất,
hắn ngồi xếp bằng, “Bắt đầu đột phá thôi.”
Ầm!
Trong nháy mắt.
Tề Minh tâm thần chợt động, đã hoàn toàn buông ra tâm thần, cảm ngộ liên
quan đến Hỗn Độn Đại Đạo Chân Kinh, cùng với cảm ngộ với Thiên Địa Đại
Đạo nhanh chóng vọt lên đầu.
Vù! Vù! Vù!
Quanh người Tề Minh, đã bắt đầu hiện ra từng đoá từng đoá Hoa Đại Đạo…
Cảm ngộ đối với Thiên Địa Đại Đạo của Tề Minh đã đạt đến cấp độ Thiên Tiên,
đủ để khiến Tề Minh đột phá rồi, nhưng đột phá lại có một quá trình.
Lúc này.
Chân Ý của Thiên Địa Đại Đạo vô hình vô chất, huyền ảo mơ hồ, nhưng lại tồn
tại chân thực đang chảy, có từng đoá Hoa Đại Đạo sinh ra từ trong hư không.
Lại quan sát cẩn thận.
Hoa Đại Đạo hiện ra vẻ hỗn độn, sương mù dày đặc, và có hai mươi bốn phẩm
cánh hoa, trên mỗi một mảnh cánh hoa, đều có từng đạo vằn Đại Đạo.
Không bao lâu.
Đã có mười hai vạn chín nghìn sáu trăm đoá Hoa Đại Đạo đều sinh ra, vây
quanh Tề Minh xoay tròn bay múa, từng trận tiên nhạc, đạo âm không dứt, bao
hàm đủ loại huyền ảo.
“Tinh Khí Thần Tam Hoa! Ngưng!”
Vù!