Đệ Nhất Tiên Vương tìm được Dương Lệ, đồng thời mang đến pháp chỉ của
Tiên tổ tiên tộc, Dương Lệ chỉ có thể chấp nhận kết quả này, về làm Tiên tộc
Chí Tôn.
Hơn nữa.
Dương Lệ chỉ có thể nói ra Chí Tôn của tứ đại chủng tộc Thần tộc, Ma tộc, Yêu
tộc, Quỷ tộc cũng khôi phục toàn bộ chân linh, giữa năm tộc mặc dù bề ngoài
không ngừng xung đột, nhưng trên thực tế, chỉ là đang ngụy trang cho Tiên tộc
xem, dùng để mê hoặc Tiên tộc.
Trên thực tế.
Năm tộc đã âm thầm liên hợp với nhau rồi.
Cho nên mười năm trước.
Tiên tộc mới có thể chính thức gây rối, mở ra tứ đại thiên môn, chính thức phái
ra đại quân Tiên tộc, trực tiếp triển khai chiến tranh dai dẳng với năm tộc.
Ngoài ra.
Về Một phần mười Thần Sơn Chi Nguyên cuối cùng của Nam Vực Thần Sơn
thực ra chính là Tô Khinh Âm, hoặc là nói, Một phần mười Thần Sơn Chi
Nguyên cuối cùng của Nam Vực Thần Sơn là Kiến Mộc Thần Thụ.
Tô Khinh Âm là sinh mệnh chuyển thế của linh hồn Kiến Mộc.
Cho nên.
Tô Khinh Âm chính là Kiến Mộc Thần Thụ, Kiến Mộc Thần Thụ là Một phần
mười Thần Sơn Chi Nguyên cuối cùng của Nam Vực Thần Sơn.
Toàn bộ Tiên tộc cũng không ngờ tới được, Một phần mười Thần Sơn Chi
Nguyên cuối cùng của Nam Vực Thần Sơn lại sẽ biến đổi ra linh trí, tiến tới
chuyển thế thành người, chuyện này vượt qua dự đoán của tất cả sinh linh.
Ba ngày trước.
Tiên tộc hạ quyết tâm, đặt ra kế hoạch tương ứng, phái ra từng nhánh đại quân
Tiên tộc, chặn đường viện binh chi viện Thiên Khải tông, muốn tiêu diệt Thiên
Khải tông.
Chỉ là.
Dương Lệ không ra tay, từ đầu đến cuối, hắn chỉ quan sát trận chiến mà thôi,
hắn mới đứng ở trong tầng Hư Vô, nhìn chiến trường Thiên Khải tông.
Hắn chỉ có thể lựa chọn không giúp một ai.
Cho dù nói như thế nào, Tô Khinh Âm cũng là đệ tử thân truyền của Dương Lệ.
Trước khi Dương Lệ chưa có khôi phục chân linh, quả thật hắn đã coi Tô Khinh
Âm là đệ tử thân truyền của mình mà bồi dưỡng, trước đó hắn cũng không biết
Tô Khinh Âm lại là một phần mười Thần Sơn Chi Nguyên cuối cùng của Nam
Vực Thần Sơn.
Tất cả những chuyện này đều là một sự trùng hợp.
Càng giống như trong Minh Minh đã sớm chú định vậy.
Sau khi Dương Lệ khôi phục chân linh, mới nhìn ra bản chất của Tô Khinh Âm,
cho nên, Dương Lệ mới mang Tô Khinh Âm đi, để tạo ra Tiên giới, Tô Khinh
Âm nhất định phải trở thành tế phẩm.
Dương Lệ nói cho Tô Khinh Âm tất cả.
Sau khi Tô Khinh Âm biết được chân tướng sự việc, mới có gương mặt tuyệt
vọng như vậy, đả kích và trùng kích nàng nhận được quả thực quá lớn, trong lúc
nhất thời căn bản nàng không chấp nhận nổi.
Sư tôn nàng luôn kính ngưỡng, lại là Tiên tộc Chí Tôn, lại là kẻ thù, mà nàng sẽ
là một tế phẩm, bị sư tôn mà nàng luôn kính ngưỡng hiến tế.
Chuyện này thực sự quá thảm thương!!!
“Sư....sư huynh….”
Gương mặt Tô Khinh Âm lộ ra vẻ tuyệt vọng, nàng nhìn Tề Minh: “Ngươi mau
chạy đi! Mau chạy đi! Sư tôn là Tiên tộc Chí Tôn, ngươi không thể đánh lại
hắn! Mau chạy đi!!!”
“Sư tôn!”
Tô Khinh Âm lại nói: “Ngươi buông tha cho sư huynh đi, đệ tử bằng lòng đi với
ngươi, bằng lòng trở thành tế phẩm, cầu xin ngươi, buông tha sư huynh đi.”
“Ha ha.”
Dương Lệ lại cười, hắn vung tay phải lên, Pha Giới kiếm xuất hiện trong tay
hắn, trường kiếm màu xanh, thân kiếm thon dài, hiên ra màu xanh: “Ngươi quá
xem thường vị sư huynh này của ngươi rồi, thực lực của hắn, đã sớm vượt qua
tưởng tượng của ngươi, vị sư huynh này của ngươi, trước đây trà trộn vào thánh
địa Vạn Tiên Sơn của Tiên tộc, trở thành vị Tiên Vương tiên tộc thứ một trăm
linh chín của Tiên tộc.”
“Được xưng: Hỗn Độn Tiên Vương.”
“Nếu như không phải hắn đánh cắp chí bảo của Tiên tổ tiên tộc, dẫn đến chấn
động Tiên tổ tiên tộc, chỉ sợ trên dưới toàn bộ Tiên tộc, đều sẽ bị hắn lừa gạt
đến bây giờ.”
“Cái gì!!!Chuyện này…. Chuyện này….......”
Đôi mắt Tô Khinh Âm trợn to, khuôn mặt đều là vẻ khó có thể tin, trợn mắt há
mồm nhìn Tề Minh, nàng dù thế nào cũng không ngờ tới, Tề Minh lại làm ra
chuyện bất khả tư nghị kiểu này.
“Rất ngạc nhiên đúng không.”
Dương Lệ nói: “Không sai, ta cũng rất kinh ngạc, ban đầu Tề Minh chỉ có tu vi
Hóa Thần đỉnh phong, lại thật sự giấu diếm và lừa gạt tất cả Tiên Vương của
Tiên tộc.”
“Đây là năng lực bực nào.”
“Hơn nữa.”
Tề Minh còn chạy trốn từ trong tay Tiên tổ tiên tộc, xuyên qua thế giới khác, mà
bây giờ hắn lại dám quay về, đã đủ nói rõ, thực lực của hắn tăng vọt, có đủ tự
tin đối kháng Tiên tổ tiên tộc.”
“Bản tọa nói đúng chứ?”
Ánh mắt Dương Lệ nhìn thẳng vào Tề Minh.
“Ngươi nói rất đúng.”
Tề Minh nhún vai: “Cho nên, ngươi còn muốn đánh với ta sao?”
“Đương nhiên.”
Ánh mắt Dương Lệ lóe lên, trong mắt có chiến ý mãnh liệt: “Nói thật, bản tọa
rất hoài nghi ngươi chính là Nhân tộc Chí Tôn, nhưng, bản tọa không cảm nhận
được khí tức đồng loại ở trên người ngươi, cho nên, ngươi không phải Nhân tộc
Chí Tôn.”
“Mà ngươi lại có thể làm được những chuyện bất khả tử nghị kia.”
“Bản tọa thực sự rất là tò mò.”
“Thực lực của ngươi có thể mạnh bao nhiêu!”
“Đánh đi!”
Keng!
Chiến ý Dương Lệ dâng cao, hắn muốn đấu một trận với Tề Minh, Phá Giới
kiếm trong tay chém về phía trước, uy năng của Phá Giới kiếm bùng ra, chém ra
một đạo kiếm khí sáng chói.
Keng!
Trước người Tề Minh cũng xông ra một đạo kiếm quang màu xanh, cùng là Phá
Giới kiếm ẩn trong không trung xông ra, giống như du long màu xanh, chặn lại
một kiếm khí này của Dương Lệ.
“Kiếm này của ngươi cũng là Phá Giới kiếm.”
Dương Lệ nói.
“Đúng vậy.”
Tề Minh trả lời.
Keng! Keng! Keng!!!
Tiếng kiếm phát ra vang vọng bốn phương.
Dương Lệ cầm trong tay Phá Giới kiếm, tấn công thẳng về phía Tề Minh, kiếm
khí chém xuống, ẩn chứa uy lực vô cùng cường đại, kiếm đạo gần như đã biến
đổi đến cực hạn của Hạ giới.
Kiếm khi vô cùng vô tận lan ra, tựa như kiếm giới.
Rất mạnh!
Vô cùng mạnh!
“Hỗn độn Thanh Liên Kiếm phôi, Kiếm sơn, Phá Giới kiếm.”
Ong!
Tề Minh vung tay phải lên, ba kiện pháp bảo bản mệnh xuất hiện toàn bộ, Kiếm
Kinh vận chuyển, uy năng của Thanh Liên Đạo bùng nổ, áp chế về phía Dương
Lệ, mà Dương Lệ cũng thi triển ra Thanh Liên Đạo, uy năng thần thông pháp
thuật của đôi bên triệt tiêu lẫn nhau.
Phanh phanh phanh!!!
Ba kiện pháp bảo bản mệnh của Tề Minh đối kháng với Phá Giới kiếm đạo của
Dương Lệ.
Đôi bên giao chiến.
Trong chốc lát, vậy mà giao chiến lại khó phân thắng bại.
Đương nhiên.