Trường sinh kiếp là bởi vì tu vi đột phá, sau khi đến Đại thừa cảnh, vốn là muốn
chứng minh đạt được trường sinh, đương nhiên sẽ đưa đến Trường sinh kiếp,
làm suy tàn và cắn nuốt tuổi thọ với sức sống của người độ kiếp.
Thành công vượt qua, tự nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra, còn nếu không
vượt qua thành công, vật thì tuổi thọ và sức sống đều sẽ bị cắn nuốt, một thân tu
vi trở về với thiên địa.
Còn Thiên địa kiếp thì do người độ kiếp tu hành trong thiên địa, tăng cao tu vi,
để cho bản thân tiến hóa, siêu thoát thiên địa, bản thân chính là một hành vi
nghịch thiên, tiêu hao năng lượng của thiên địa thế giới, đương nhiên sẽ dẫn đến
Thiên địa kiếp.
Thiên địa kiếp sẽ bùng nổ thiên địa kiếp khí bất tận để ma diệt người độ kiếp.
Thiên địa kiếp có thể xưng là sự trả thù và báo ứng của thiên địa thế giới.
“Không tồi.”
Tề Minh vô cùng vừa lòng với biểu hiện của Hắc Viêm và Tiểu Tai: “Tám kiếp
nạn của Cửu cửu thiên kiếp đã vượt qua toàn bộ, cũng chỉ còn lại một kiếp cuối
cùng.”
Một kiếp cuối cùng.
Kiếp thứ chín: Nhân Quả kiếp.
Một kiếp này là muốn người độ kiếp phải hoàn trả toàn bộ nhân quả, chỉ cần
làm cho nhân quả viên mãn hoàn toàn, mới được coi là vượt qua kiếp thứ chín:
Nhân Quả kiếp.
Nhân quả lớn nhất của Hắc Viêm và Tiểu Tai chỉ có một, chính là nguồn gốc tu
vi và lực lượng của bọn họ đều đến từ phần mềm treo máy mới có thể trưởng
thành đến trình độ này.
Bọn họ cần hoàn trả lại nhân quả này.
Hắc Viêm và Tiểu Tai bị phần mềm treo máy quản chế, đồng thời Tề Minh là kí
chủ của phần mềm treo máy, cho nên Hắc Viêm và Tiểu Tai lấy thân phận là
linh sủng để cống hiến cho Tề Minh, điều này cũng đã là trả lại nhân quả rồi.
Bởi vậy.
Một kiếp cuối cùng của Cửu cửu thiên kiếp: Nhân Quả kiếp ngược lại trở thành
kiếp nạn vượt qua dễ dàng nhất, chỉ mất một ngày mà thôi, Hắc Viêm và Tiểu
Tai đã loại bỏ nhân quả trên người.
Cứ như vậy.
Hắc Viêm và Tiểu Tai đã hoàn toàn vượt qua Cửu cửu thiên kiếp, bản thân cũng
hoàn toàn viên mãn, đạt đến một loại trạng thái huyền diệu khó diễn tả.
Trong thiên địa
Năng lượng bất tận mãnh liệt kéo đến.
Hắc Viêm và Tiểu Tai tiến sâu vào trạng thái bế quan.
“Vượt qua rồi! Bọn họ vượt qua chín lần Chí Tôn kiếp rồi.”
“Đây…. Đây là....”
“Từ đầu đến cuối, bọn họ chỉ mất chưa đến bảy mươi ngày đã vượt qua toàn bộ
Chí Tôn kiếp.”
“Quá rung động.”
“Quá nhanh.”
“Lúc trước để vượt qua toàn bộ Chí Tôn kiếp, từ đầu đến cuối ta mất thời gian
gần trăm năm, mới hoàn thành độ kiếp hoàn toàn, đạt được Chí Tôn quả vị!”
“Bọn họ chỉ cần chưa đến bảy mươi ngày.”
“Ôi trời…”
Nhóm Chí Tôn của Thế giới Đại Hoang hít một hơi thật sâu.
Bọn họ bị chấn động quá mức.
Cùng lúc đó.
Bọn họ càng sợ hãi về thân phận và lai lịch của Tề Minh, dù sao Tề Minh có thể
thu phục được hai vị Chí Tôn như vậy thành người hầu, khó mà tưởng tượng ra,
Tề Minh chính là một sự tồn tại sâu không thể đo lường được.
Hiển nhiên.
Tại Thế giới Đại Hoang, Cửu cửu thiên kiếp được gọi là Chín lần Chí Tôn kiếp,
tuy cách gọi không giống nhau, nhưng hàm nghĩa của cả hai đều không có khác
biệt.
“Hắc Viêm, Tiểu Tai, hai ngươi tiến vào ô linh sủng treo máy đột phá đi.”
Tề Minh nói.
Tâm niệm vừa động.
Trên người Hắc Viêm và Tiểu Tai hiện lên ánh sáng, hai người bọn họ biến mất
trong hư không, tiến vào ô linh sủng, Tề Minh nạp linh thạch vào.
“Ting!”
“Tiên sủng thường: Chân Long Hư Không dưới trạng thái tăng tốc một tỷ lần,
đang trong trạng thái treo máy dần đột phá...”
....
“Ting!”
“Linh sủng Hi Hữu: Tai Thú Chi Chủ dưới trạng thái tăng tốc một tỷ lần, đang
trong trạng thái treo máy dần đột phá...”
....
Hai tin thông báo xuất hiện.
“Phi Thân Thác Tích.”
Tề Minh làm những việc này xong thì mang theo Hắc Liên thi triển thần thông,
thân ảnh biển mất không thấy, tiến vào hư không, rời khỏi nơi này.
“Các hạ, xin đợi một chút…”
“Các hạ...”
“....”
Hai mươi tám vị Chí Tôn sửng sốt, muốn gọi Tề Minh ở lại, nhưng Tề Minh đã
rời đi rồi, muốn đuổi theo cũng đã mất tung tích của hắn.
Sau đó.
Bọn họ thử suy tính một chút hành tung của Tề Minh, nhưng lại không tính
được chút gì, chỉ có thể nhìn thấy một mảng sương mù mông lung, cái gì cũng
không thể nhìn được.
“Chuyện này…”
“Cái gì cũng không suy tính được.”
“Rốt cuộc thân phận của hắn là gì? Lai lịch như nào?”
“Quả thực là một chút manh mối cũng không có.”
“Vì sao hắn lại nói mình chỉ là một vị khách qua đường của Thế giới Đại
Hoang?”
“....”
Trong lòng hai mươi tám vị Chí Tôn tràn đầy nghi hoặc.
Nửa ngày sau đó.
Dựa theo tốc độ của Tề Minh, hiện tại hắn cũng đã rời khỏi Cổ Hoang châu, đi
đến Thiên Huyền châu – một châu khác trong ba ngàn châu, đến Huyền Cơ cổ
quốc của Thiên Huyền châu, tiến vào một tòa cổ thành tên Lê thành, cũng tạm
thời dừng chân tại nơi này.
Tửu điếm Hành Hư.
Trong một gian phòng thượng hạng.
“Chủ nhân.”
Hắc Liên nói: “Chúng ta căn bản không cần phải trốn tránh bọn họ mà? Chẳng
qua chỉ là hai mươi tám vị Chí Tôn mà thôi, căn bản không có gì phải sợ bọn
họ.”
“Đúng là không phải sợ bọn họ.”
Tề Minh nói: “Chẳng qua là ta không muốn phải giao tiếp quá nhiều với bọn họ
mà thôi.”
“Còn có.”
Ánh mắt Tề Minh ngưng trọng, trầm giọng nói: “Thời gian còn lại của ta đã
không còn nhiều lắm.”
“Chủ nhân, là đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hắc Liên sửng sốt, nàng không thể hiểu được Tề Minh nói vậy là có ý gì.
“Bởi vì hai ngàn năm đã trôi qua.”
Tề Minh hít sâu một hơi.
Phải biết rằng.
Lúc trước khi Tề Minh vừa mới tiến vào Thiên Khải tiên sơn, hắn đã lấy được
rất nhiều tin tức mật về Huyền Giới ở trong Truyền Thừa điện của Thiên Khải
tiên sơn.
Tại thời điểm đó.
Tề Minh từng thôi diễn qua.
Hắn dựa theo tuyến thời gian để tiến hành thôi diễn, khoảng cách với lần Thiên
địa đại kiếp gần nhất sắp buông xuống là khoảng trong vòng hai ngàn năm, lúc
đó cảnh giới và tu vi của Tề Minh chính là đang ở Nguyên Anh sơ kỳ.
Hiện tại.
Tề Minh đã là Độ Kiếp cảnh nhất trọng thiên.
Cách thời điểm Tề Minh sử dụng Thời Không chí bảo: Cánh Cửa Thế Giới để
rời khỏi Huyền Giới, cũng đã qua một ngàn năm, hiện tại Tề Minh thông qua
Thời Không chí bảo: Cánh Cửa Thế Giới liên tục trải qua Thế giới quỷ dị và
Thế giới Tu chân, lại thêm một ngàn năm nữa trôi qua.