“Như vậy đi.”
“Đưa tất cả linh thạch và pháp bảo trên người ngươi ra, chúng ta có thể thả
ngươi đi, nếu không, ngươi sẽ phải giống với những đệ tử Linh Vân tông này,
đều phải chết ở chỗ này.”
“Thiên Huyết tông, Linh Vân tông.”
Tề Minh nhìn thêm vài lần, tâm niệm vừa động, bấm ngón tay tính toán, thần
thông vận chuyển, thiên cơ tại giữa ngón tay hắn lưu chuyển, trên mặt nổi lên
vẻ tươi cười, “Không tệ, không tệ.”
Linh Vân tông.
Tại Thiên Nguyệt giới chỉ là một cái tông môn tam lưu, không nổi danh, đồng
thời vị trí tông môn ngăn cách, dù sao cũng rất thích hợp làm chỗ cho Tề Minh
bế quan tu luyện.
Cho nên nói.
Linh Vân tông và Tề Minh hữu duyên.
Về phần Thiên Huyết tông.
Chỉ là một Ma Tông mới quật khởi trong ngàn năm của ở Thiên Nguyệt giới, có
thể xếp ngang hàng với ba đại tông môn Huyền Không Tự, Phiêu Miểu phái,
Hư Linh tông của Thiên Nguyệt giới.
Đúng là một cái Ma Tông không kém cạnh gì.
Nhưng mà.
Trong mắt Tề Minh thì vẫn chưa đủ nhìn.
“Tiểu tử! Ngươi muốn chết?!”
Lúc này.
Gã trung niên hán tử kia ra hiệu cho một thanh niên nam tử bên cạnh, gã thanh
niên nam tử này ngầm hiểu, lập tức quát mắng một tiếng, trực tiếp rút kiếm đâm
về phía Tề Minh.
Vù!
Nhưng mà.
Tề Minh ánh mắt lạnh lùng, hắn thậm chí không có bất kỳ động tác gì, chỉ là
trên người lan tràn ra một sợi kiếp khí vô hình, rơi vào trên người tên thanh niên
nam tử này.
Sau đó.
Có một trận gió nhẹ thổi tới.
Gã thanh niên này nam tử còn chưa tới gần phạm vi cách Tề Minh ba mét, đã
cảm giác như có một cỗ lực lượng vô hình, trực tiếp tiêu diệt hắn thành bụi bay
đầy trời, từ đầu tới đuôi, từ từ tiêu tán.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi…”
Gã trung niên hán tử kia, còn có đệ tử của Thiên Huyết tông chung quanh, bọn
họ bị dạng một màn này dọa cho tái mặt, hoảng sợ đến cực điểm, toàn thân run
rẩy.
“Tiền… Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng!!!”
Bịch! Bịch!
Đảo mắt.
Tất cả đệ tử của Thiên Huyết tông đều quỳ trên mặt đất, dập đầu xin Tề Minh
tha thứ, khúm núm, run rẩy, trên mặt không có chút huyết sắc nào, tái nhợt một
mảnh.
Hiển nhiên.
Bọn họ đã biết Tề Minh không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc.
Đáng tiếc.
Đã quá muộn rồi.
“Tha mạng?”
Tề Minh thần sắc đạm mạc cười cười, “Ta cảm thấy không cần thiết.”
Vù!!
Vừa mới nói xong.
Tề Minh vung tay phải lên, pháp lực vận chuyển, từ lòng bàn tay của hắn, đã
tuôn ra một mảnh kiếp khí vô hình, xòe ra như hình quạt, lan tràn ra bốn phía.
“Giết!!!”
“Ta liều mạng với ngươi!”
“Ma Huyết Phiên!”
“Thiên Quỷ Vạn Phệ Châm!”
“...”
Các đệ tử của Thiên Huyết tông lập tức trở mặt, tất cả bọn họ đều nổi giận gầm
lên một tiếng, đôi mắt đỏ kè, sát ý mãnh liệt, hai ba mươi đệ tử Ma giáo, từ bốn
phương tám hướng vây giết về phía Tề Minh.
Nhưng mà.
Bọn họ chỉ đang là thiêu thân lao đầu vào lửa mà thôi.
Chỉ thấy.
Khi kiếp khí vô hình lan tràn ra bốn phía theo hình quạt, những nơi đi qua, tẫn
diệt hết thảy, tất cả mọi người chung quanh tựa như bị nhấn nút tạm dừng vậy,
cứ như vậy đứng nguyên tại chỗ.
Vù!
Nương theo một trận gió nhẹ thổi tới.
Chung quanh.
Hết thảy đều biến thành bột mịn, tất cả đệ tử Ma giáo ở đây, đều bị Tề Minh
một chiêu tuỳ tiện tiêu diệt, có thể nói là hài cốt không còn, ngay cả cặn cũng
không còn sót lại một chút gì.
“Cái này… Cái này…”
Ở cách đó không xa.
Lại có ba người phi tốc mà đến, lúc ba người này chạy đến, vừa vặn thấy rõ
ràng cảnh Tề Minh một chiêu miểu sát tất cả đệ tử Ma giáo ở đây.
Bọn họ tất cả đều chấn kinh ngay tại chỗ.
“Chết… Chết hết rồi.”
“Một chiêu! Cũng chỉ dùng một chiêu! Toàn bộ đã biến thành tro bụi, hài cốt
cũng không còn!”
“Quá... Quá mạnh…”
Ba người bọn họ vô cùng chấn kinh, giọng nói cũng run rẩy.
“Các ngươi là đệ tử Linh Vân tông?”
Tề Minh chắp hai tay sau lưng, xoay người lại, cũng đã sử dụng Thai hóa dịch
hình để thay đôi ngoại hình.
Hắn nhìn qua ba người trước mặt, hai nam một nữ.
Nữ tử có gương mặt trái xoan, miệng anh đào nhỏ nhắn, mắt phượng, ngũ quan
tinh xảo, da thịt trắng hơn tuyết, dáng người cao gầy, đúng là một đại mỹ nhân.
Hai nam tử còn lại cũng có chút tuấn lãng.
Có thể nói.
Tu chân giả trên cơ bản đều là tuấn nam mỹ nữ.
“Tiền… Tiền bối…”
Ba người cúi chào Tề Minh, cũng nhanh chóng hồi đáp: “Vãn bối chính là đệ tử
Linh Vân tông.”
“Vãn bối Lăng Thanh Trúc.”
Nữ tử kia hồi đáp: “Đại sư tỷ Linh Vân tông, hai người này là sư đệ của ta,
Trương Man và Dương Lập Đắc.”
“Đa tạ tiền bối xuất thủ, diệt sát những đệ tử Ma giáo này.”
Trương Man và Dương Lập Đắc nói.
“Ừm.”
Tề Minh khẽ gật đầu, “Tiện tay thôi, việc nhỏ không đáng nói.”
“Nếu các ngươi là đệ tử Linh Vân tông, bản tọa sẽ nói cho các ngươi biết, bản
tọa chính là sư đệ của Linh Tu Vân Tông chủ Linh Vân tông tiền nhiệm của các
ngươi, dựa theo bối phận, các ngươi hẳn là nên gọi bản tọa là Sư thúc tổ.”
Tề Minh nói.
“Cái này…”
“Tiền bối, ngài là Sư thúc tổ của chúng ta sao?”
“...”
Mấy người Lăng Thanh Trúc cũng rất sửng sốt.
“Đúng vậy.”
Tề Minh mỉm cười, “Bản tọa ra ngoài du ngoạn, bây giờ đã qua ngàn năm, đắc
đạo trở về, muốn về tông tĩnh tu, không ngờ, trên nửa đường trở về lại gặp
những đệ tử Ma giáo này, đáng tiếc, bản tọa vẫn là tới chậm một bước, khiến
cho những đệ tử này đều bị hại.”
“Đệ tử bái kiến sư thúc tổ.”
Trầm ngâm trong chốc lát.
Mấy người Lăng Thanh Trúc liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi cúi chào Tề Minh.
Bởi vì.
Trong mắt mấy người Lăng Thanh Trúc, bọn họ mặc dù chưa từng được nhìn
thấy chân dung của Sư thúc tổ, nhưng đúng là có nghe nói qua, Tông chủ tiền
nhiệm Linh Tu Vân có một vị sư đệ, vào ngàn năm trước đã ra ngoài du ngoạn,
tìm kiếm cơ duyên.
Mà Tề Minh có thể chớp nhoáng giết chết nhiều đệ tử Ma giáo như vậy, thực
lực đương nhiên là cực kỳ cường đại, tu vi nhất định vô cùng cao thâm, nên
cũng không có lí do gì mà phải giả mạo làm sư thúc tổ của bọn họ.
“Rất tốt.”
Tề Minh hài lòng gật đầu, “Đi thôi, theo bản tọa cùng nhau trở về tông môn.”
“Vâng.”
“Tuân mệnh.”
Mấy người Lăng Thanh Trúc đồng thanh đáp lại.
Xoát! Xoát!
Mấy người Tề Minh thân ảnh phá không, di chuyển về hướng Linh Vân tông,
tốc độ rất nhanh, trên đường đến Linh Vân tông, Tề Minh cũng không nói thêm
gì.
Đại khái khoảng một tiếng sau.
Mấy người Tề Minh đã đi tới trước sơn môn Linh Vân tông.
“Sư thúc tổ.”
Lăng Thanh Trúc nói: “Chúng ta đã đến rồi.”
“Ừm.”