Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 369: Tiên Vương động thiên Chi Linh?




Viết: cung điện Tiên tổ.

Ầm ầm ầm!!!

Cung điện Tiên tổ hơi rung lắc nhẹ, cửa điện cao hai mét liền từ từ mở ra, trước

mặt có một uy áp vô hình từ trong cung điện phô diện ra.

“Đây…”

Tề Minh hít một hơi thật sâu, Tam Thanh Nguyên Anh trong người hắn càng

thêm rục rịch kịch liệt hơn; Đại đạo cộng minh phát ra càng thêm rõ ràng hơn,

khiến cho Tề Minh sinh ra một loại kích động hận không thể lập tức vọt vào.

Nhưng hắn đã kiềm chế lại.

“Cung điện Tiên tổ.”

Thanh Phong Vũ ngược lại càng kích động hơn Tề Minh. Ánh mắt hắn cứ nhìn

chằm chằm vào cánh cửa điện đã mở, hô hấp đều trở nên dồn dập hơn, “Nếu ai

đó có thể bước vào cung điện Tiên tổ, thì người đó sẽ có cơ hội lấy được Tiên

Tổ truyền thừa.”

Rõ ràng, đối với cả Tiên tộc mà nói, sự tồn tại của Tiên tộc Tiên Tổ chính là

một loại vô thượng chí cao, tràn đầy các loại thần bí cùng các loại truyền thuyết,

ở trong Tiên tộc của Tiên tộc tiên tổ giống như một loại thần thoại toàn năng.

Nếu như bây giờ Thanh Phong Vũ bước vào cung điện Tiên tổ, thì hắn có khả

năng sẽ lấy được tiên tổ truyền thừa. Đối với hắn việc thân là người của Tiên

tộc mà nói, thì hắn tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác kích động cùng chờ mong, thấp

thỏm cùng hưng phấn.

Hắn thật khó có thể nào bình tĩnh được.

Ầm Ầm!

Cửa điện đã hoàn toàn mở ra.

Có thể nhìn thấy.

Trước mắt Tề Minh và Thanh Phong Vũ chính là một cái đại điện rộng lớn, với

lối đi tràn đầy màu sắc. Bởi vì đồ vật rất nhiều không thể nhìn thấy được hết

nên bắt buộc phải đi vào mới có thể nhìn thấy.

“Nhân sư đệ, đệ vào trước hay là ta vào trước đây?”

Thanh Phong Vũ hỏi.

“Sư huynh cứ vào trước đi.”

Tề Minh đáp.

“Được.”

Thanh Phong Vũ gật đầu, “Vậy thì ta đây cũng không khách khí nữa.”

Lời vừa dứt.

Thanh Phong Vũ liền đi vào. Ánh mắt Tề Minh chợt lóe sáng, rồi hắn cũng đi

theo sau Thanh Phong Vũ, bước vào cung điện Tiên tổ.

Hai người bọn họ vừa mới bước vào bên trong.

Ầm Ầm!

Cửa điện của cung điện Tiên tổ bỗng đóng lại.

“Đây…”

Tề Minh và Thanh Phong Vũ đều quay đầu lại nhìn. Sau đó, bọn họ liền liếc

nhìn nhau một cái. Hai người họ đều thấy được trong mắt đối phương hiện lên

vẻ cảnh giác cùng thận trọng, còn có cả phòng bị.

Tề Minh và Thanh Phong Vũ lúc này mới cẩn thận quan sát cùng đánh giá tình

hình trong cung điện.

Nhưng mà, cảnh tượng đập vào trước mắt họ lúc này lại có chút nằm ngoài dự

đoán.

Toàn bộ đại điện trống không, ngay cả một đồ vật cũng không có, chỉ thấy chín

cây cột đang chống đỡ cung điện. Hơn nữa, trên chín cây cột không có đồ vật gì

cả, một chút điêu khắc cũng đều không có, sạch sẽ gọn gàng, nhưng mang lại

cảm giác cổ kính.

“Tiên tổ truyền thừa sẽ ở nơi nào đây chứ?”

Thanh Phong Vũ hít một hơi thật sâu, hắn bây giờ đã dần bình tĩnh lại. Hắn đi

đi lại lại trong đại điện, đánh giá cùng quan sát, tự dùng thần thức để cảm nhận.

Nhưng hắn lại không thu hoạch được gì.

Hình như trong cung điện Tiên tổ này chả có thứ gì cả. Nó căn bản không tồn

tại Tiên Tổ truyền thừa. Nó cũng chỉ là một cung điện vỏ rỗng mà thôi.

“Tam Thanh Đạo Kinh.”

Tề Minh không hề đi xung quanh, hắn chỉ đứng tại chỗ, hít nhẹ một hơi thật

sâu, rồi nhắm hai mắt lại, trong cơ thể dần dần dịch chuyển Tam Thanh Đạo

Kinh.

Tam Thanh Nguyên Anh liền giống như đang đọc Đạo Kinh Kinh Văn. Trong

thế giới huyền bí bỗng sinh ra cảnh tượng của Đại đạo cộng minh, sinh ra mối

liên hệ với tồn tại hoặc sự vật nào đó trong cung điện Tiên tổ.

Phảng phất trong không gian.

Trước mắt Tề Minh hiện ra một loại sự vật huyền diệu…

Bao phủ một tầng sương mù dày đặc.

“Ta thấy được rồi…”

Tề Minh đột nhiên mở mắt. Trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng.

Vù!

Đột nhiên, một khắc sau, dị biến đã xảy ra.

Có một chùm ánh sáng chói chang từ trên trời chiếu xuống, hiện ra một màu

vàng tím cực kỳ tôn quý. Chùm ánh sáng đó lập tức dừng lại ở vị trí trung tâm

đại điện của cung điện Tiên tổ.

Tề Minh bị sức mạnh này làm cho bật ra, toàn bộ hình ảnh trước mắt đều bị tan

biến.

Sắc mặt của hắn lập tức trở nên u ám.

Vù! Vù!

Hào quang hội tụ.

Dần dần hình thành một người đàn ông trẻ có mái tóc dài bồng bềnh.

Trên mình hắn mặc một thân trường bào màu xám cổ xưa.

Đứng ở nơi đó.

Mặc dù hắn không có làm bất cứ hành động nào, nhưng chính cái uy áp đáng sợ

trên người hắn lúc toả ra đã khiến cho Tề Minh cảm thấy áp lực. Trên trán

Thanh Phong Vũ lúc này cũng đều đã đổ mồ hôi lạnh.

“Thời gian cách biệt lâu như thế.”

Người đàn ông trẻ mặc trường bào màu xám ngáp một hơi, tựa như chẳng mấy

hứng thú. Hắn đánh giá Tề Minh và Thanh Phong Vũ một lượt, “Xem ra hậu

bối của Tiên tộc cũng đến được nơi này đấy chứ.”

“Tiền bối này, ngài là?”

Thanh Phong Vũ hít một hơi thật sâu, để bản thân bình tĩnh lại. Hắn cung kính

hành lễ với người đàn ông trẻ mặc trường bào màu xám, rồi dò hỏi.

“Ta ư?”

Người đàn ông mặc trường bào màu xám nhún vai, “Thời gian ta tồn tại quá lâu

rồi, lâu đến mức ta thậm chí đã quên luôn khái niệm của thời gian rồi.”

“Ngươi muốn biết ta là ai sao?”

“Vâng.”

“Ta chính là Tiên Vương động thiên Chi Linh.”

Người đàn ông trẻ mặc trường bào màu xám suy nghĩ một lúc, “Còn về phần

xưng hô như thế nào, ôi chao, lần này ta thật sự đã ngủ say quá lâu rồi. Lần

trước ta tự lấy tên gì ấy, ta cũng quên mất tiêu rồi.”

“Thôi bỏ đi.”

“Để ta lấy tên mới vậy.”

“Các ngươi có thể gọi ta là: Nguyên.”

“Nguyên… Nguyên tiền bối!”

Thanh Phong Vũ bị một phen chấn động, tâm tình của hắn khó mà có thể bình

tĩnh lại được. Hắn làm sao cũng không ngờ đến, chính mình thế mà lại có thể

gặp được Tiên Vương động thiên Chi Linh trong truyền thuyết.

Tiên Vương động thiên Chi Linh!

Trong truyền thuyết của Tiên tộc đã từng ghi chép cái tên này.

Hắn chính là giống như cường giả trên Hợp Đạo Cảnh sáng lập ra Động Thiên

Phúc Địa có thể sinh ra Động Thiên Chi Linh vậy. Tiên Vương động thiên cũng

đang tồn tại Động Thiên Chi Linh.

Chẳng qua là, Tiên Vương động thiên Chi Linh hầu như rất ít khi hiện thân.

Trong ghi chép của Tiên tộc có ghi, Tiên Vương động thiên Chi Linh chỉ xuất

hiện đúng ba lần. Mỗi một lần hắn xuất hiện, toàn bộ Huyền Giới đều sẽ phát

sinh ra một trận kịch biến.