Hắc Viêm bỗng biến mất, hoá thành lưu quang màu xanh, tiến vào linh sủng
trưởng thành vị, nhưng cái gọi là linh sủng trưởng thành vị tồn tại giữa hư và
thực, một trạng thái khó diễn tả bằng lời.
Bảy ngày sau.
Tề Minh rời khỏi Nam vực, đi về Trung Ương Giới, và đã đến biên cảnh của
Nam vực và Trung Ương Giới, cả Trung Ương Giới hoàn toàn tách biệt với
Nam vực.
Trên thực tế.
Không chỉ có Nam vực.
Trung Ương Giới cũng ngăn cách với bốn khu vực Đông Nam Tây Bắc.
Rất kho tưởng tượng.
Nơi này sức mạnh to lớn thế nào mà lại ngăn cách cả Trung Ương Giới với tứ
vực, tạo thành một Trung Ương Giới thực sự, và lập ra bốn toà Thiên Môn.
Phân thành: Đông Thiên Môn, Nam Thiên Môn, Tây Thiên Môn và Bắc Thiên
Môn.
Sau đó.
Mỗi toà Thiên Môn đều có Tiên tộc canh giữ.
Người nào cũng có thể sánh với Hợp Đạo.
Không được sự cho phép và thông hành của Tiên tộc, sinh linh tứ vực không
thêt vào Trung Ương Giới, thậm chí chỉ là đến gần bốn toà Thiên Môn cũng sẽ
bị hộ vệ của bốn toà này giết chết.
Kể cả người hầu cũng không được lại gần.
Người đến gần phải chết!
Đủ để thấy sự bá đạo của Tiên tộc.
Vù!
Lúc này.
Tề Minh vượt qua hư không, đến trước Nam Thiên Môn.
Như đã thấy.
Ở tầng Cương Khí.
Nam Thiên Môn cao chót vót, đủ cao vạn mét, không khí khoáng đạt, điêu khắc
nhiều loại hoa văn, đứng bên cạnh Nam Thiên Môn rộng lớn là hai vị Tiên tộc
Hợp Đạo đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhìn kỹ.
Từ trên Nam Thiên Môn buông xuống một lớp ánh sáng bảy màu trong suốt.
“Hử?”
Vị Hợp Đạo Tiên tộc phía bên phải mở mắt ra, quan sát Tề Minh từ trên xuống
dưới, do dự nói: “Nhân Bảo Kỳ, năm người các ngươi ra ngoài làm việc, sao chỉ
còn mình ngươi quay về? Bốn người kia đâu?”
“…..”
Tề Minh vẫn trầm lặng, sắc mặt hơi kém, dường như không muốn tới chuyện
này.
“À.”
Vị Hợp Đạo Tiên tộc phía bên trái cũng mở mắt nhìn, rõ ràng có chút hứng thú,
nhìn Tề Minh cười nhạo, “Xem ra xảy ra chuyện rồi.”
“Đủ rồi.”
Tề Minh trầm giọng nói: “Mở Nam Thiên Môn ra, ta phải vào trong phục lệnh.”
“Xin hãy trình chân truyền lệnh của Tiên Vương.”
Vị Hợp Đạo Tiên tộc bên phải nhún vai.
“Lẽ nào các ngươi không quen biết ta sao? Còn cần đưa chân truyền lệnh của
Tiên Vương à?”
Tề Minh thét.
“Đây là quy định.”
Vị Hợp Đạo Tiên tộc bên phải bất lực nói: “Bọn ta chỉ là dựa theo quy định làm
việc mà thôi.”
“Ngươi…”
Sắc mặt Tề Minh u ám.
“Nhân Bảo Kỳ chân truyền.”
Vị Hợp Đạo Tiên tộc bên trái nói: “Bản thân ngươi làm việc không tận sức thì
đừng trút giận lên người hai bọn ta, mau lấy chân truyền lệnh của Tiên Vương
ra đây, chúng ta đều bớt phiền phức.”
“Hừ!”
Tề Minh tức giận, vừa suy nghĩ, liền lấy ra lệnh bài hình thoi khắc bốn chữ Linh
Lung chân truyền từ trong nhẫn trữ vật của Nhân Bảo Kỳ ra.
“Lệnh bài chuẩn nhé.”
Hai vị Hợp Đạo Tiên tộc nhìn nhau, rồi trả chân truyền lệnh của Linh Lung Tiên
Vương mà họ đang cầm cho Tề Minh, và cười: “Người nhận cho.”
“Mau mở Nam Thiên Môn ra.”
Tề Minh quát.
“Mở.”
Hai vị Hợp Đạo Tiên tộc cầm hai thanh giáo dài trông như chìa khoá bắt chéo
chúng rồi đặt ở trung tâm của Nam Thiên Môn, sau đó từ từ kéo sang hai bên.
Thế là.
Từ trên Nam Thiên Môn buông xuống một lớp ánh sáng chín màu, giống như
chiếc rèm, rồi dần dần mở ra, để lộ cửa ra vào không to không nhỏ.
Vừa đủ cho Tề Minh vào trong.
“Nhân Bảo Kỳ chân truyền, mời.”
Hai vị Hợp Đạo Tiên tộc nói.
“...”
Tề Minh đi vào với vẻ mặt vô cảm.
Bước qua Nam Thiên Môn.
Tề Minh tiến vào Trung Ương Giới, nồng độ linh khí bên trong rất khác với
thiên địa tứ vực, là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
“Linh khí thiên địa dồi dào vậy.”
Tề Minh thầm kinh ngạc, “Không hồ danh là Trung Ương Giới, chẳng trách
Tiên tộc lại ngăn cách triệt để Trung Ương Giới với tứ vực.”
“Nếu không làm thế, linh khí dồi dào như vậy chắc chắn sẽ di chuyển sang tứ
vực, với Tiên tộc mà nói là thiệt thòi vô cùng lớn.”
“Còn bốn năm tháng nữa là Tiên Vương động thiên mở.”
Tề Minh suy nghĩ: “Giờ thân phận của ta là Nhân Bảo Kỳ – đệ tử chân truyền
của Linh Lung Tiên Vương, tiếp theo, ta phải kế thừa mọi thứ của Nhân Bảo
Kỳ, còn phải bắt chước và ngụy trang tính cách của hắn cho đến khi Tiên
Vương động thiên mở.”
“Trước thời điểm đó.”
“Còn phải cố gắng hạn chế gặp mặt Linh Lung Tiên Vương.”
Nghĩ tới đây.
Tề Minh muốn trốn đi ngay, dựa theo tin tức mà hắn tìm ra được, trước khi vào
động phủ của Nhân Bảo Kỳ, bóng dáng hắn đã biến mất ở một nơi xa.
Trên thực tế.
Ngoài trừ việc tiến vào Trung Ương Giới thông qua bốn toà Thiên Môn, thì còn
có thể lẻn vào, ban đầu đệ tử và trưởng lão của Thiên Khải tông cũng lén lút vào
Trung Ương Giới, dò la tin tức của Tiên tộc.
Chỉ đáng tiếc.
Đệ tử và trưởng lão Thiên Khải tông lẻn vào từ lâu đã bị Tiên tộc giăng lưới
tóm gọn nhiều lần.
Căn bản không có tác dụng.
“Nếu ta nhớ không nhầm, lần này có năm vị Tiên Vương chân truyền ra ngoài
làm việc, kết quả chỉ còn mình Nhân Bảo Kỳ quay về, bốn người kia e là lành ít
dữ nhiều.”
Vị Hợp Đạo Tiên tộc bên phải nói.
“Mấy vị Tiên Vương chân truyền này, mặc dù tư chất vô cùng cao, nhưng rõ
ràng không đủ sức chiến đấu, đã quen với cuộc sống nhung lụa ở Vạn Tiên Sơn,
căn bản không làm việc được.
Vị Hợp Đạo Tiên tộc bên trái gật đầu, nói: “Năm vị Tiên Vương chân truyền thì
chết mất bốn vị, bọn họ thật sự tưởng rằng tứ vực là bùn sao? Là nơi bọn họ
thích nặn thế nào thì nặn à?”
“Mấy vị Tiên Vương chân truyền này đúng là quá kiêu ngạo.”
Rõ ràng.
Hai vị Hợp Đạo Tiên tộc không hề thích Tiên Vương chân truyền sống ở Vạn
Tien Sơn.
Trong ngưỡng mộ kèm theo sự chán ghét.
Đây cũng là chuyện rất bình thường.
Lúc này.
Trên đường đến Vạn Tiên Sơn, hắn cứ một đường mà phi đi, đi qua không ít nơi
của Trung Ương Giới, thấy được rất nhiều chuyện ở đây.
Trên thực tế.
Số lượng Tiên tộc không nhiều.
Bởi vì.
Tiên tộc là tinh linh được trời đất tạo ra.
Chính vì thế.
ở Trung Ương Giới.
Hầu hết những gì Tề Minh thấy là các loại yêu tộc, như Nhân tộc, bán yêu, thậm
chí có cả Thần tộc, Ma tộc, Quỷ tộc, nhưng ở Trung Ương Giới, Tiên tộc hoàn
toàn làm chủ, bốn tộc khác đều là hạ đẳng.
Tiên tộc là thượng đẳng, năm tộc khác là hạ đẳng.
Cấp bậc rõ ràng.
Ngoài ra.
Việc kết hôn trong Tiên tộc, cũng có thể sinh ra Tiên tộc.
Thuộc về Tiên tộc đời thứ hai