Ứng Thiên Tôn hít sâu một hơi, trên mặt lại hiện ra vẻ kinh hãi: “Cho nên nói,
ngươi vậy mà thật sự là Tề Minh của Thiên Khải tông sao? Này cũng quá không
thể tin được rồi.”
“Bổn hoàng không cảm nhận được bất cứ sơ hở và không ổn gì từ trên người
ngươi, ở trong mắt bổn hoàng, ngươi bây giờ chính là một tên yêu tu chân
chính.”
“Đây là loại thuật thần thông biến hóa gì?”
“Chưa bao giờ thấy qua, cũng chưa bao giờ gặp phải, bổn hoàng thật sự không
ngờ, ngươi vậy mà thật sự là Tề Minh của Thiên Khải tông!”
“Không thể tin được!”
“Quả nhiên là không thể tin được!”
“Nếu không phải bổn hoàng không cảm nhận được khí cơ đồng nguyên huyền
diệu khó tả trên người ngươi, bổn hoàng thậm chí sẽ nghi ngờ ngươi là Nhân
tộc Chí Tôn chuyển thế.”
Hiển nhiên.
Ứng Thiên Tôn nói liên tiếp ba lần không thể tin được, đủ để chứng minh tâm
trạng khiếp sợ của hắn bây giờ, và tâm tình khó có thể tin, quả thật là chấn
động.
Vù!
Tề Minh vừa nghĩ trong lòng.
Ngay sau đó.
Hắn hủy bỏ môn thuật thần thông Thai Hóa Dịch Hình này.
Chỉ thấy.
Thân hình Tề Minh biến hóa.
Trong nháy mắt.
Hắn từ hình tượng Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn biến trở về bộ mặt của chính
mình.
“Ngươi còn có nghi ngờ gì không?”
Tề Minh nói.
“Đã không có.”
Ứng Thiên Tôn lại hít sâu một hơi, đến bình phục lại tâm tình lúc này, trong
khoảng thời gian ngắn như vậy, bị một người làm kinh hãi liên tục mấy lần,
Ứng Thiên Tôn vẫn là lần đầu tiên gặp được.
“Một khi đã như vậy.”
Tề Minh nói: “Chúng ta đây là có thể đạt đến bước đầu mục đích hợp tác rồi.”
“Có thể.”
Ứng Thiên Tôn gật đầu: “Tề Minh, ngươi có đủ tư cách để hợp tác với bổn tọa
rồi.”
“Được.”
Tề Minh nói: “Nói cho ta biết tất cả mọi chuyện về Tam Thanh đạo kinh.”
“Không thành vấn đề.”
Ứng Thiên Tôn đáp lại: “Bổn hoàng có thể nói tất cả mọi chuyện về Tam Thanh
đạo kinh cho ngươi, nhưng ngươi phải giao Long châu Ứng Long của Thiên Địa
Ứng Long kia cho bổn hoàng.”
“Đây là một cuộc giao dịch.”
“Cũng là lần đầu tiên hợp tác giữa ngươi và ta.”
“Ngươi muốn Long châu của Thiên Địa Ứng Long.”
Tề Minh nhíu mày.
“Đúng vậy.”
Ứng Thiên Tôn gật đầu: “Đây là điều kiện của bổn hoàng, ngươi có thể thử
mạnh mẽ ra tay vào lúc này, ép bổn hoàng nói ra chuyện Tam Thanh đạo kinh.”
“Nhưng mà.”
“Ngươi phải biết rằng.”
“Nơi này chính là Yêu Vực, ngoại trừ bổn hoàng, còn có Lão Tổ Yêu Tộc, Chủ
Yêu Đình, và Yêu Tổ ngủ say bên trong cấm địa.”
“Cho dù ngươi nắm giữ rất nhiều pháp thuật thần thông, có các loại bản lĩnh
khác nhau, thực lực mạnh mẽ, nhưng muốn rời khỏi Yêu Vực, chỉ sợ là không
dễ dàng như vậy.”
“Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Tề Minh nói.
Ứng Thiên Tôn lắc lắc đầu: “Bổn hoàng cũng không phải là đang uy hiếp
ngươi, chỉ là đang nói cho ngươi, nếu ngươi lựa chọn dùng thủ đoạn vũ lực, sẽ
gặp phải cái gì.”
“Nói thật.”
Tề Minh nói: “Ta quả thật muốn mở mang kiến thức về thủ đoạn của Yêu Đình,
nhưng cũng không phải là bây giờ.”
“Hắc Viêm.”
Tề Minh vung tay phải lên.
Soạt!
Ánh sáng trắng chợt lóe.
Hắc Viêm đã đi ra từ trong vị trí linh sủng thứ tư.
“Chủ nhân.”
Hắc Viêm hành lễ với Tề Minh.
“Linh sủng!!!”
Ứng Thiên Tôn phản ứng lại, trên mặt hắn hiện ra khiếp sợ, cùng với một tia
phẫn nộ: “Ngươi vậy mà lại đưa truyền thừa của bổn hoàng cho linh sủng tu
luyện.”
“Hơn nữa…”
“Ngươi lại đào tạo linh sủng tới loại cấp độ này, vượt qua Hóa Long kiếp cuối
cùng, được trời đất tẩy lễ, trở thành Thiên Địa Ứng Long, còn đạt tới cảnh giới
Độ Kiếp nhất trọng thiên.”
“Chủ nhân cẩn thận.”
Soạt!
Hắc Viêm che chở ở trước người Tề Minh, ánh mắt cực kỳ nghiêm trọng nhìn
chằm chằm Ứng Thiên Tôn, toàn thân buộc chặt, như lâm đại địch, hơn nữa
cảm nhận được một loại áp bách trên huyết mạch.
Hiển nhiên.
Huyết mạch chân long của Ứng Thiên Tôn cao hơn so với Hắc Viêm.
Dù sao.
Ứng Thiên tôn xem như là Yêu hoàng Thượng Cổ sống từ thời đại thượng cổ
đến nay, Càn Khôn Chí Tôn Hóa Long chân kinh mà Hắc Viêm tu luyện còn là
do Ứng Thiên Tôn truyền thừa lại.
Cho nên nói.
Hắc Viêm sẽ bị huyết mạch của Ứng Thiên Tôn áp bách là rất bình thường.
Cho dù Hắc Viêm ở ô linh sủng trưởng thành dưới trạng thái tăng phúc một
triệu lần treo máy thành mấy trăm năm, nhưng so ra vẫn kém vị Ứng Thiên Tôn
là Yêu hoàng Thượng Cổ chuyển thế này.
Dù sao.
Trạng thái tăng phúc chính là trạng thái tăng phúc, chính là một loại tăng phúc
đối với trưởng thành và tu luyện, cũng không phải là thật sự treo máy trưởng
thành mấy trăm triệu năm.
Thật ra.
Có lẽ lúc trước Tề Minh cũng đã nhận ra ý nghĩa thật sự của trạng thái tăng
phúc.
Vào lúc tu vi tương đối thấp.
Tề Minh vốn tưởng rằng ở trạng thái tăng phúc gấp mười lần treo máy tu luyện
thì tương đương với không ngủ không nghỉ mỗi ngày hai mươi bốn giờ tu luyện
mười ngày, ở trạng thái tăng phúc gấp trăm lần treo máy tu luyện một năm thì
tương đương với không ngủ không nghỉ mỗi ngày hai mươi bốn giờ tu luyện
một trăm năm.
Vào lúc cảnh giới thấp.
Còn nhìn không ra cái gì không thích hợp.
Tề Minh cũng có một lần nghĩ sự hiểu biết của mình là rất chính xác.
Trên thực tế.
Cũng không phải là như vậy.
Theo tu vi tăng lên.
Lúc đạt tới cảnh giới Kết Đan, cảnh giới Nguyên Anh, cảnh giới Xuất Khiếu.
Dưới trạng thái tăng phúc gấp vạn lần mà tu luyện vài thập niên, nếu dựa theo
sự hiểu biết trước đây, thì tương đương với tu luyện mấy chục vạn năm, nhưng
cũng chỉ là tăng lên một cảnh giới.
Thậm chí là mấy nghìn vạn năm, cũng chỉ là tăng lên một cảnh giới.
Cái này có vẻ rất không bình thường.
Lại đến cảnh giới Hóa Thần.
Dưới trạng thái tăng phúc một triệu lần tu luyện mấy trăm năm, nếu còn dựa
theo sự hiểu biết khi tu vi thấp, vậy đã có thể tương đương với không ngủ
không nghỉ tu luyện mấy trăm triệu năm.
Nhưng cũng chỉ là tăng lên một tiểu cảnh giới.
Cho nên.
Ý nghĩa của trạng thái tăng phúc cũng không tương đương với tu luyện bao
nhiêu năm, chủ yếu là tăng phúc tốc độ và trạng thái treo máy tu luyện, nâng
cao hiệu suất treo máy tu luyện.
Mỗi lần chân chính đột phá tu vi phải xem vẫn là treo máy tu luyện bao nhiêu
năm.
Mặc kệ là Tề Minh tăng lên tu vi, hay là tu luyện pháp thuật thần thông, cũng
hoặc là linh sủng ở ô linh sủng trưởng thành mà treo máy trưởng thành, tăng
cảnh giới lên, đều là giống nhau.
“Hắc Viêm.”
Tề Minh nói: “Đưa Long châu Ứng Long của ngươi cho ta.”
“Vâng.”
Hắc Viêm không hỏi nhiều một câu nào, trực tiếp nhả một viên Long châu màu
tối đen ra từ trong miệng, tản ra óng ánh trong suốt rực rỡ, ở trong Long châu,
còn có pháp tướng của Thiên Địa Ứng Long.