Ngu Tuyết Lan muốn chống lại, dị tượng thể chất xuất hiện, công pháp vận
chuyển, pháp lực mãnh liệt, ở mi tâm của nàng hiện ra một ấn ký Thiên Địa
Hồng Liên.
“Dừng tay!!!”
Vù!
Lúc này.
Ở xa xa truyền đến một âm thanh quát lớn, có một bóng dáng màu trắng nhanh
chóng lao đến, quanh thân có ngọn lửa màu trắng vờn quanh, chân đạp lên một
đóa sen trắng.
Đúng là một trong chín vị trưởng lão chân truyền của Thanh Vân Phong
Phượng Hi tiên tử.
Nàng đúng lúc đuổi tới.
“Phượng Hi tiên tử!”
“Vậy mà nàng lại đến đây.”
“Ngu Tuyết Lan chính là đệ tử chân truyền của Phượng Hi tiên tử, hiện giờ Tề
Minh muốn giết Ngu Tuyết Lan, hẳn là nàng nhận được tin tức nên chạy đến.”
“Tới cũng nhanh quá ha.”
“Nói như vậy Phượng Hi tiên tử thật sự là rất xem trọng Ngu Tuyết Lan.”
Nhóm người Vi Hoa Đông, và các đệ tử và trưởng lão Thiên Khải tông nhìn lại,
đã thấy được Phượng Hi tiên tử phá không bay đến.
“Sư tôn.”
Vẻ mặt Ngu Tuyết Lan mừng rỡ, nhanh chóng ngẩng đầu lên, pháp lực mãnh
liệt và ấn ký nơi mi tâm biến mất, nhìn về phía Phượng Hi tiên tử, lớn tiếng hô:
“Ta… ta ở chỗ này.”
“Tề Minh.”
Soạt!
Phượng Hi tiên tử nhanh chóng lao đến, mày liễu nhíu chặt, quát: “Mau dừng
tay.”
Ầm ầm!
Cùng lúc.
Tay ngọc của Phượng Hi tiên tử vung lên, chính là một đường Thuần Bạch
Phượng Viêm phá không bay đến, ở giữa không trung hiển hóa ra một Thuần
Bạch Hoả Phượng, xông về phía Tề Minh.
Uy lực của một chiêu này rất mạnh, không gian gần như đều bị đốt lên.
Rống!
Một tiếng rồng ngâm.
Hắc Viêm lao ra, biến thành hình rồng khổng lồ, trực tiếp phun ra một ngụm
long tức, giống như cột lửa biển lửa, đập nát Thuần Bạch Hỏa Phượng.
“Ta nói rồi.”
Ánh mắt Tề Minh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Ngu Tuyết Lan, giọng điệu
lạnh lùng, nói: “Ta muốn giết ngươi, ai cũng không ngăn được, đừng nói là sư
tôn Phượng Hi tiên tử của ngươi đến đây, cho dù là Tông chủ có đến, ta cũng
phải giết.”
“An tâm lên đường đi.”
Tề Minh nói: “Nhanh thôi, sư tôn của ngươi cũng sẽ qua đó với ngươi.”
“Tề… Tề Minh…, ngươi…”
Ngu Tuyết Lan trừng lớn đôi mắt đẹp, nàng nhìn vào hai mắt sâu thẳm mà còn
tối đen kia của Tề Minh, làm cho nàng không khỏi run rẩy toàn thân, thậm chí
bắt đầu trở nên sợ hãi.
Thì ra!
Thì ra cái gì Tề Minh cũng biết rồi.
Hắn vậy mà cái gì cũng biết hết.
Toàn thân Ngu Tuyết Lan lạnh run.
Cảm giác được một loại sợ hãi tột cùng và vô lực thật sâu.
“Diệt!”
Vù!
Một chưởng này của Tề Minh thật sự dừng ở trên đỉnh đầu của Ngu Tuyết Lan,
lực cắn nuốt khủng bố, trực tiếp dẫn ra nguyên dương trên toàn thân Ngu Tuyết
Lan.
Chỉ thấy.
Thân hình Ngu Tuyết Lan nhanh chóng kho héo bằng tốc độ mắt thường có thể
thấy được.
“Khi… Khi nào thì…”
Vẻ mặt Ngu Tuyết Lan cứng đờ, vẻ mặt khiếp sợ trước khi chết đều cứng lại ở
trên gương mặt giống như thây khô, hai mắt trừng lớn, cũng đã không còn tròng
mắt, chỉ còn hai lỗ thủng tối đen.
Vù!
Tề Minh há miệng hút một cái, nguyên dương toàn thân của Ngu Tuyết Lan đã
bị cắn nuốt sạch sẽ.
“Tề Minh!!!”
Ngay sau đó.
Ở phía sau Tề Minh.
Truyền đến tiếng quát lớn vô cùng phẫn nộ của Phượng Hi tiên tử.
Mọi người ở đây có chút yên tĩnh, không ai dám nói thêm cái gì, thủ đoạn
ngang ngược của Tề Minh, dưới tình huống không có chứng cứ, nói giết chết
Ngu Tuyết Lan thì giết chết Ngu Tuyết Lan.
Ba vị Phong chủ không ngăn được.
Tông quy của Thiên Khải tông không ngăn được.
Thậm chí.
Vào thời điểm cuối cùng.
Sư phụ của Ngu Tuyết Lan là Phượng Hi tiên tử đến giúp đỡ, muốn cứu Ngu
Tuyết Lan, nhưng Tề Minh vẫn ngăn trước mặt Phượng Hi tiên tử, để cho Hắc
Viêm ngăn cản Phượng Hi tiên tử, Tề Minh tự tay giết chết Ngu Tuyết Lan.
Nguyên thần tán loạn, linh hồn đều diệt, sức sống cắt đứt.
Thi thể cũng trở thành một cái thây khô.
Rơi xuống trên mặt đất.
Ngang ngược.
Thật sự là ngang ngược.
Thậm chí là không nói đạo lý.
Nói giết liền giết.
Làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
“Chuyện này…”
Vi Hoa Đông thở dài một hơi thật sâu, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tránh né đòn tấn
công của Tiểu Âm, sau đó nhanh chóng rút về phía sau, kéo ra khoảng cách,
không ra tay thêm nữa.
Tiểu Âm đương nhiên hiểu rõ là tình huống thế nào.
Cho nên.
Nàng cũng không ra tay.
Rồi sau đó.
Tống Tiên Tư và Vương Nhàn Vân cũng liên tục dừng tay.
Tự nhiên như vậy.
Tử Thần, Hoắc Trường Thanh, Tiểu Bức cũng không ra tay nữa, hai bên đều
tách ra một khoảng cách.
Chiến đấu chấm dứt.
“Haizz…”
Vương Nhàn Vân lắc lắc đầu: “Tề thân truyền, cần gì làm đến mức này?”
“Không nên làm đến nông nỗi này.”
Tống Tiên Tư cũng nói.
Rống!
Hắc Viêm rít gào, hắn hiện ra Long Khu Pháp Tướng, thân thể đã to lớn đạt tới
vạn thước, thật ra hắn còn có thể trở nên càng thêm to lớn, nhưng Hắc Viêm
cũng không làm như vậy, bởi vì không cần thiết.
Vù! Vù!
Phượng Hi tiên tử không tiếp tục đi về phía trước, mà là ngừng lại, ánh mắt
nàng sắc bén, vẻ mặt có chút kiêng dè nhìn thoáng qua Vô Giác Hắc Long Hắc
Viêm.
“Tề Minh.”
Phượng Hi tiên tử hít sâu một hơi, nàng để cho bản thân bình tĩnh lại, trong đôi
mắt xinh đẹp lộ ra lửa giận, giống như đã sắp áp chế không được.
Dù sao.
Tề Minh lại giết đệ tử chân truyền Ngu Tuyết Lan của nàng trước mặt nàng.
“Ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích.”
Phượng Hi tiên tử trầm giọng quát lớn nói: “Tuy rằng ngươi là đệ tử chân
truyền của Thiên Khải tiên sơn, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền của lão tổ tông
Thiên Khải tông Thiên Cơ lão tổ, nhưng ngươi cũng không thể hơn nữa cũng
không có tư cách vô duyên vô cớ giết đệ tử chân truyền Ngu Tuyết Lan của ta,
ngươi phải cho ta một cái công đạo, cũng nhất định phải bù đắp sai lầm này.”
“Dựa theo quy định của tông môn.”
“Người giết hại đồng môn, mặc kệ là thân phận gì, nhẹ thì xóa bỏ toàn bộ tu vi,
trục xuất khỏi Thiên Khải tông, nặng thì trực tiếp giết chết tại chỗ. Hiện giờ bao
nhiêu người nhìn thấy, chứng cứ vô cùng xác thực, nhân chứng vật chứng đều
đủ cả.”
“Tề Minh!”
“Ngươi còn có lời gì muốn nói?”
“Ngươi muốn để ta nói cái gì?”
Tề Minh rất bình tĩnh, hắn không có chút bối rối nào, nhìn Phượng Hi tiên tử:
“Phượng Hi tiên tử, hoặc có lẽ, hẳn ta nên gọi ngươi là Vô Sinh Lão Mẫu, người
đứng đầu Sinh Ma Đạo một trong mười ba Ma Đạo Thất Tình Lục Dục của Vạn
Ma Quật nhỉ?”
“!!!”
Trong lòng Phượng Hi tiên tử vô cùng kinh hãi, tâm tình giờ khắc này của nàng
gần như giống như đúc với Ngu Tuyết Lan lúc trước, hoàn toàn đã bị lời của Tề
Minh làm cho lờ mờ.
Thậm chí.