Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 295: Đền tội (2)




Thế nên.

Năng lực chiến đấu của Tiếu Vô Cực gần như chạm tới ngưỡng Độ Kiếp.

Bùm! Bùm! Bùm!

Trên bầu trời nơi chiến trường.

Tề Minh và Tiếu Vô Cực giao chiến không ngừng, đôi bên thi triển đủ loại thần

thông pháp thuật, đánh đến mức khó tách nhau ra. Mỗi khi pháp thuật và thần

thông đối chọi với nhau là lại sinh ra những vụ nổ dữ dội, tạo thành dư âm cuồn

cuộn khuếch tán tứ phương.

Ầm!

Tề Minh phun ra Tam Muội Chân Hỏa, tay trái phất lên, Thần Kiếm Ngự Lôi

Chân quyết chém qua, sấm sét và lửa cùng tuôn trào, tạo thành một cảnh tượng

khủng khiếp, trùm về phía Tiếu Vô Cực.

Ầm ầm!!

Những tiếng nổ vang lên không ngớt.

“Huyết Ma đại pháp, Không Ma đại pháp, Xà Ma đại pháp.”

Đùng! Đùng! Đùng!

Chỉ thấy.

Tiếu Vô Cực thi triển đủ loại thần thông pháp thuật. Thực lực của hắn rất mạnh,

lại nắm vững huyền pháp thần thông của ba tên Thái thượng trưởng lão Xích

Huyết Ma tông, cũng chính là huyền pháp thần thông của Bạch Phát ma đầu, ma

đầu Huyết Ma, Ma Không trưởng lão

Rõ ràng.

Pháp môn và thủ đoạn của ba tên Thái thượng trưởng lão Xích Huyết Ma tông

đều do Tiếu Vô Cực truyền thụ cho họ. Vậy nên Tiếu Vô Cực biết hết pháp

thuật và thần thông của họ.

Hơn nữa.

Tiếu Vô Cực còn nắm rõ hơn, uy lực càng khủng khiếp hơn.

Với lại.

Tiếu Vô Cực có thể kết hợp thần thông và pháp thuật của họ chung với nhau,

bộc phát một sức mạnh lớn hơn nữa, ngăn chặn được Tam Muội Chân Hỏa và

Thần Kiếm Ngự Lôi Chân quyết của Tề Minh.

“Nhất Khí Hoá Tam Thanh.”

Đùng!

Pháp lực cuồn cuộn trong cơ thể Tề Minh tuôn ra, từ bầu trời trên đỉnh đầu hắn,

một luồng khí màu xanh tuôn ra. Luồng khí xanh này lại hoá thành ba, lần lượt

là ba pháp thân Ngọc Thanh, Thượng Thanh, Thái Thanh.

Hơn nữa.

Mỗi một pháp thân đều có sức mạnh ngang ngửa Tề Minh.

“Hoá Thân thuật.”

Tiếu Vô Cực liếc mắt nhìn: “Chút tài mọn mà thôi.”

“Vô Cực Ma Đạo.”

Bùm!

Tiếu Vô Cực thét lên một tràng dài, bộc thủ đoạn và thần thông mạnh nhất của

hắn. thân thể hắn đón gió mà căng ra, lập tức biến ra một pho tượng pháp tướng

Ma Đạo ba đầu sáu tay, vô cùng hung tợn, hình thể khổng lồ, cao đến chục

nghìn mét.

“Tam Muội Chân Hỏa!”

Bùm! Bùm! Bùm!

Tề Minh, Ngọc Thanh pháp thân, Thượng Thanh pháp thân, Thái Thanh pháp

thân chia ra đứng ở bốn phía khác nhau xung quanh Tiếu Vô Cực, vận hành

“Tam Muội Chân Hỏa thần thông thuật”.

Trong phút chốc.

Miệng Tề Minh và ba pháp thân phun ra Tam Muội Chân Hỏa, ngọn lửa đỏ

ngầu một khoảng, mãnh liệt cuồn cuộn, biến thành biển lửa ngút trời, bao phủ

bốn phương.

Vào giờ khắc này.

Vô Cực Ma Đạo pháp tướng mà Tiếu Vô Cực hóa thân ra bị Tam Muội Chân

Hỏa nuốt chửng, ngọn lửa thần thông đáng sợ thiêu đốt hết thảy, hàng yêu trừ

ma.

“A!!!!”

Tiếu Vô Cực phát ra tiếng vô cùng thống thiết.

“Không! Không! Không!!!”

Hắn thi triển đủ kiểu thủ đoạn, ném ra hết ma bảo này đến pháp bảo khác, lại

mở ba thế giới động thiên lớn để gia tăng sức mạnh.

Song.

Đều vô dụng.

Hắn không tài nào dập tắt Tam Muội Chân Hỏa xung quanh.

“A!!!”

Cuối cùng.

Giữa cái nhìn chằm chặp của mọi người, Tiếu Vô Cực bị thiêu sống ra tro,

không còn lấy một chút xương cốt, đến cả pháp bảo bản mệnh cũng bị thiêu

hủy, chỉ còn nhẫn trữ vật được Tề Minh cố tình giữ lại.

“Thu.”

Tề Minh hấp vào một hơi.

Bùm!

Thế là.

Biển lửa Tam Muội Chân Hỏa bốc ngút trời chợt hóa thành một luồng lửa, bị Tề

Minh hút trọn vào bụng, biến mất toàn bộ.

Soạt! Soạt! Soạt!

Sau đó.

Ba pháp thân tu hành biến thành ba luồng ánh sáng, lại tụ thành một thể, dung

hợp vào một luồng ánh sáng xanh, chui qua đỉnh đầu Tề Minh, trở về cơ thể

hắn.

“Tông chủ Xích Huyết Ma tông Tiếu Vô Cực đã phải đền tội.”

Tề Minh đứng giữa không trung phía trên chiến trường, chắp tay sau lưng, đôi

mắt bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng, ánh nhìn phóng ra bốn phương: “Dư nghiệt

Xích Huyết Ma tông còn không bó tay chịu trói, chờ đợi phán quyết. Nếu không

nghe theo, chắc chắn sẽ khiến đám dư nghiệt bọn ngươi thân tử đạo tiêu, hồn

phi phách tán.”

“Tông… Tông chủ chết rồi…”

“Chết… Chết rồi…”

“Xích Huyết Ma tông tiêu rồi, đi đời thật rồi…”

“A không!!!!”

“Bọn ta xin chịu đầu hàng, chịu đầu hàng, bằng lòng hối cải để làm con người

mới!”

“Tha mạng! Tha mạng!”

Vậy nên.

Tất cả tàn dư yêu nghiệt của Xích Huyết Ma tông đồng loạt quỳ rạp trên đất, cúi

đầu, không dám phản kháng, dù chúng có muốn chạy trốn cũng sẽ bị tiêu diệt

bằng sạch.

Nhóm người Vi Hoa Đông nhìn thấy Tiêu Vô Cực đã hoàn toàn đền tội, không

chỉ hài cốt không còn, hơn nữa còn hồn phi phách tán, tuy rằng chấn động bởi

thực lực mạnh mẽ như vậy của Tề Minh, nhưng trong lòng cũng hơi hơi thở dài

nhẹ nhõm một hơi, toàn bộ tinh thần đều trở nên thoải mái.

Trên thực tế.

Thực lực của ba vị Phong chủ thật ra rất mạnh, chẳng qua là sự nổi bật bị Tề

Minh che giấu mất rồi.

Trận đại chiến tông môn này Thiên Khải tông giành được thắng lợi, từ lúc bắt

đầu đến giờ từ Tông chủ đến đệ tử của Xích Huyết Ma tông về cơ bản đều đã

chết gần hết.

Cho dù còn có người còn sống cũng toàn bộ quỳ xuống đầu hàng.

Xích Huyết Ma tông bị diệt.

“Tề thân truyền thiên phú yêu nghiệt, chiến lực có một không hai, giết chết Tiêu

Vô Cực, pháp lực hơn người!”

“Ha ha ha…”

“Trận chiến tông môn này cuối cùng đã kết thúc rồi.”

“Thật tốt quá.”

Xung quanh.

Trên mặt của đệ tử và các trưởng lão của Thiên Khải tông hiện ra nụ cười, hoan

hô nhảy nhót, tâm tình nhẹ nhàng, lại có không ít đệ tử và trưởng lão đang hô

lên tên của Tề Minh, cực kỳ sùng kính.

“Tề thân truyền.”

Nhóm người Vi Hoa Đông bước đến.

“Ba vị Phong chủ.”

Tề Minh nói: “Các người phái người dọn dẹp chiến trường một chút đi.”

“Được.”

Vi Hoa Đông gật đầu.

“Yên tâm, loại chuyện này chúng ta sẽ xử lý tốt.”

Vương Nhàn Vân nói.

“Tề thân truyền, vậy ngươi chuẩn bị quay về tông sao?”

Tống Tiên Tư hỏi.

“Không.”

Tề Minh lắc đầu, ánh mắt của hắn nhìn về phía nơi tụ tập đông đảo đệ tử và các

trưởng lão của Thiên Khải tông.

“Trước khi trở về, ta còn có một chuyện rất quan trọng muốn đi làm.”

Tề Minh nói.

“Chuyện này chính là diệt gian tế Ma Tông ẩn nấp ở Thiên Khải tông.”

“Đây…”

Ba vị Phong chủ sửng sốt.

Vù!

Tiếng nói vừa dứt.

Tề Minh đã bước ra từng bước, phóng lên, hoàn toàn chính là di chuyển trong

nháy mắt, chỉ trong một cái nháy mắt mà thôi thì đã đứng ở trước mặt Ngu

Tuyết Lan.

“Tề… Tề thân truyền…”