Sự thay đổi của Tô Khinh Âm không chỉ có bề ngoài và dáng người, còn có tính
cách của nàng, không còn câu nệ giống lúc trước, ngược lại là trở nên càng
thêm tự nhiên hào phóng, còn dám trêu chọc Tề Minh, “Sư huynh chẳng lẽ
không chào đón ta sao?”
“Có việc gì thì sư muội cứ nói đi.”
Tề Minh không cho nàng cơ hội trêu chọc.
Tô Khinh Âm khẽ hừ một tiếng, “Chẳng thú vị gì, sư huynh, ngươi cũng quá
thẳng thắng rồi đó, cẩn thận ngươi cả đời cũng tìm không thấy đạo lữ.”
“Nếu ngươi không có chuyện gì, thì cũng đưungf đến phiền ta, trở về tu luyện
đi.”
Tề Minh nói.
“Sư huynh.”
Tô Khinh Âm hơi trợn đôi mắt xinh đẹp nhìn Tề Minh, “Hàn Vân – đệ tử chân
truyền Luyện Thần nhất mạch Thiên Khải tiên sơn đã xuất quan, ngươi có biết
không?”
“Biết.”
Tề Minh nói: “Chuyện này đồn cũng rất ầm ỹ, ta cũng có nghe nói.”
“Hàn Vân bây giờ đã khiêu chiến rất nhiều đệ tử chân truyền tu vi đạt đến Hóa
Thần hậu kỳ của Luyện Thể nhất mạch, Ngự Thú nhất mạch, phù đạo nhất
mạch, Kiếm đạo nhất mạch.”
Tô Khinh Âm lại nói: “Đồng thời tất cả đều thắng.”
“Sau đó thì sao?”
Tề Minh hỏi.
“Cho nên ngươi phải cẩn thận.”
Tô Khinh Âm tiếp tục nói: “Ngươi chính là đệ tử chân truyền duy nhất của
Thiên Cơ lão tổ, lại thêm chiến tích trước kia của ngươi, khẳng định sẽ hấp dẫn
Hàn Vân chú ý, đến lúc đó, ta cảm thấy hắn khẳng định sẽ tới khiêu chiến
ngươi.”
“Thực lực của Hàn Vân cực mạnh, nếu không, hắn cũng không có khả năng
thắng nhiều đệ tử chân truyền Hóa Thần hậu kỳ như vậy.”
“Đa tạ sư muội nhắc nhở.”
Tề Minh nói: “Ta sẽ chú ý.”
“Đúng rồi, sư huynh.”
Tô Khinh Âm lại nói: “Ta lần này dự định đi Đông Vực bên kia, nghe nói Đông
Vực lại xuất hiện một cái động thiên thượng cổ, ta định đi xem một chút, ngươi
có hứng thú đi cùng không? Thuận tiện còn có thể tránh mặt Hàn Vân.”
“Không được.”
Tề Minh lắc đầu, “Ta không hề có hứng thú với những thứ đó.”
“Sư huynh, ngươi cũng quá trạch rồi đó.”
Tô Khinh Âm im lặng nói.
“Có lẽ vậy.”
Tề Minh nhún vai.
“Được rồi.”
Tô Khinh Âm đứng dậy, “Ngươi không đi thì thôi vậy, ta tìm những sư huynh
khác, ngươi cũng nhớ phải chú ý Hàn Vân kia một chút nhé, thực lực của hắn
thật sự rất mạnh, cẩn thận đến lúc đó ngươi sẽ thua rất khó coi.”
“Ta làm sao có thể thua được, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Tề Minh nói.
Đảo mắt.
Nửa tháng sau.
Một ngày này.
Xoát!
Có một thân ảnh phá không, từ đằng xa mà đến, sau đó hạ xuống ngoài cửa
Thiên Cơ phủ, đây là một vị thanh niên nam tử mặc trường sam, tóc dài phất
phới, khuôn mặt tuấn lãng, hình thể thon dài, có một đôi mày kiếm.
Hắn chính là Hàn Vân.
“Hàn Vân, đệ tử chân truyền Luyện Thần nhất mạch Thiên Khải tiên sơn.”
Hàn Vân tự giới thiệu mình một câu, “Tới bái phỏng.”
Chung quanh.
Xoát! Xoát! Xoát!
Có từng người đệ tử chân truyền của Thiên Khải tiên sơn xuất hiện, bọn họ
cũng không dám tới gần, mà là quan sát từ xa, lại còn nghị luận ầm ĩ.
“Quả nhiên, ta biết ngay mà, Hàn Vân sư huynh nhất định sẽ tới khiêu chiến Tề
chân truyền.”
“Ta cũng nghĩ thế.”
“Chiến tích trước kia của Tề chân truyền chúng ta đều là rõ như ban ngày, có
thể nói là truyền kỳ của Thiên Khải tiên sơn, sau khi Hàn Vân sư huynh xuất
quan, lần lượt khiêu chiến các đệ tử chân truyền mười hai mạch Thiên Khải
tông, đương nhiên sẽ không bỏ sót Tề chân truyền.”
“Thực lực của Hàn Vân sư huynh thật sự là quá mạnh, ta cũng hoài nghi Hàn
Vân sư huynh có phải đã đột phá rồi không, nhưng hiển nhiên không phải, Hàn
Vân sư huynh trước mắt vẫn chỉ là Hóa Thần hậu kỳ.”
“Hàn Vân sư huynh khiêu chiến đệ tử chân truyền mười hai mạch, thế nhưng là
toàn chiến toàn thắng!”
“Đúng đó.”
Mọi người trò chuyện với nhau.
“Chuyện gì?”
Tề Minh đương nhiên nghe được âm thanh của Hàn Vân ở bên ngoài Thiên Cơ
Phủ, ánh mắt nhìn lại, cũng thấy rõ ràng thân ảnh của Hàn Vân, khí thế cực
mạnh, giống như một thanh tuyệt thế lợi kiếm ra khỏi vỏ, phảng phất như muốn
xuyên phá thiên khung.
Rất mạnh.
Xác thực rất mạnh.
“Cũng không phải là đại sự gì.”
Hàn Vân nói thẳng: “Chủ yếu là muốn tìm Tề chân truyền luận bàn một chút,
nghiên cứu thảo luận tu hành chi đạo, nếu như có thể, hi vọng có thể luận đạo
đang trong quá trình luận bàn.”
“Thiếu chủ.”
Túc Kỳ Môn nói: “Người này đã đạt đến cực hạn của Hoá Thần cảnh, hắn đang
ngưng luyện đạo của chính mình, là muốn coi Thiếu chủ như bàn đạp.”
“Thiếu chủ, tu vi của ngài trước mắt chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, mà đối phương
cũng đã là cấp độ Hoá Thần cực hạn, không bằng dẫn hắn vào Thiên Cơ phủ,
mượn nhờ lực lượng của Thiên Cơ phủ để trấn áp hắn.”
“Không cần.”
Tề Minh lại khoát tay áo, “Hàn Vân này tới rất đúng lúc, ta đột phá tu vi, pháp
thuật và thần thông cảnh giới tăng nhiều, vừa vặn cần một cao thủ để thử một
chút thực lực bây giờ.”
“Hàn Vân này rất phù hợp.”
“Chuyện này…”
Túc Kỳ Môn lại có chút bận tâm.
Dù sao.
Tu vi của Tề Minh cũng thấp hơn Hàn Vân rất nhiều.
Mặc dù.
Túc Kỳ Môn cũng nghe nói về chiến tích của Tề Minh, nhưng dù sao cũng chỉ
là nghe nói, chứ chưa từng thấy tận mắt, hắn vẫn không dám hoàn toàn tin
tưởng.
Cứ xem như là thật.
Thì Hàn Vân này cũng quá khó đối phó.
“Được rồi.”
Tề Minh đứng dậy.
Xoát!
Thân ảnh lóe lên.
Giống như Súc Địa Thành Thốn.
Xuất hiện ngoài cửa Thiên Cơ phủ.
“Ra rồi, Tề chân truyền ra rồi kìa.”
“Hắn đây là muốn ứng chiến sao?”
“Thực lực của Tề chân truyền thật ra rất mạnh, hắn sẽ ứng chiến cũng là chuyện
hợp tình hợp lý.”
“Có điều tu vi cảnh giới giữa Tề chân truyền và Hàn Vân chênh lệch rất lớn,
trận chiến đấu này, Hàn Vân cho dù thắng, cũng thắng mà không vinh, nhưng
nếu như thua, mặt mũi Hàn Vân coi như mất hết, khí thế và danh vọng hắn kiến
tạo trong khoảng thời gian này sẽ như làm lợi cho Tề chân truyền.”
“Đúng vậy.”
Đám người còn đang bàn luận.
“Tề Minh.”
Hàn Vân nhìn qua người thanh niên đứng trước mắt mình, phong hoa tuyệt thế,
khuôn mặt tuấn tú, dáng người thon dài, khí chất tuyệt nhiên, tựa như trích tiên
hạ phàm, làm cho lòng người sinh ra cảm giác hổ thẹn, không dám cùng so
sánh.
“Hàn Vân sư huynh.”
Tề Minh đứng ở ngay cửa Thiên Cơ phủ, hắn và Hàn Vân cách nhau không đến
mười mét, chắp tay hành lễ, “Là ngươi muốn cùng ta luận bàn sao? Được, ta
đồng ý với yêu cầu của ngươi.”
“Được.”
Hàn Vân mắt sáng lên.
Phải biết.