Nhóm người Hoắc Trường Thanh nhận được mệnh lệnh của Tề Minh, đi ra Lạc
Vân động phủ, canh giữ ở bên ngoài, không cho phép bất kỳ tồn tại nào đến gần
và làm phiền đến Tề Minh.
“Ting!”
“Linh sủng: Ám Hắc Long Vương treo máy liên tục trưởng thành với tốc độ
nhanh gấp mười vạn lần, hoàn toàn hấp thu Long châu không trọn vẹn của Xích
Giao, dung hợp với huyết mạch của Xích Giao, sinh trưởng thành linh sủng
Tinh Anh: Hắc Viêm Giao Long. Thu được pháp thuật thần thông hơi thở Hắc
Viêm Long, khi trưởng thành đến cơ thể hoàn chỉnh, tu vi có thể đạt đến Xuất
Khiếu hậu kỳ.”
Thông báo xuất hiện.
Tề Minh kiểm tra thông báo nhận được lúc trước.
Thực tế.
Sau khi Ám Hắc long vương thôn phệ Long châu không trọn vẹn của Xích
Giao, trường thành với tốc độ nhanh gấp mười vạn lần, sáng hôm nay đã hấp
thu hoàn toàn, xuất hiện thông báo.
Chẳng qua Tề Minh vẫn luôn không có thời gian kiểm tra tình hình một cách cụ
thể.
“Đi ra đi.”
Vù!
Hắc Viêm Giao Long xuất hiện.
Hình thể của hắn đã đặc biệt thu nhỏ lại, chỉ dài khoảng một thước, toàn bộ cơ
thể màu đen, long lân rải rác, trên phần lưng có một đường long văn màu đỏ
chạy từ đầu đến đuôi.
Đồng thời.
Sau khi hấp thu Long châu không trọn vẹn của Xích Giao, hình thể cũng xảy ra
biến hóa, trở nên dài mảnh nhỏ gầy, không còn giống như trước kia, chẳng khác
gì thằn lằn được phóng đại nhiều lần.
Càng có long uy.
Linh sủng: Hắc Viêm Giao Long.
Giới thiệu: Vốn là linh sủng Tinh Anh nhận được từ đảo Cự Long, có sẵn lực
lượng huyết mạch của Ám Hắc long tộc, có thể phát triển thành Ám Hắc Long
Vương. Nhưng vì hấp thu Long châu không trọn vẹn của Xích Giao, huyết
mạch của Ám Hắc long tộc dung hợp hoàn mỹ với huyết mạch của Xích Giao
Long tộc, tiến hóa thành huyết mạch Hắc Viêm Giao Long, trở thành linh sủng
Tinh Anh mạnh mẽ hơn, có khả năng phát triển đến Xuất Khiếu hậu kỳ, có tiềm
lực phát triển.
“Mặc dù cùng là linh sủng Tinh Anh, nhưng Hắc Viêm Giao Long sau khi tiến
hóa, rõ ràng sự phát triển cao hơn Hàn Tinh Nữ và Hoắc Trường Thanh một
đoạn.”
Tề Minh nói.
“Chủ... chủ nhân.”
Bất ngờ, trong đầu Tề Minh vang lên giọng nói ngây thơ, chịu sự ảnh hưởng
của âm thanh này, trong lòng sẽ không tự chủ được xuất hiện hình ảnh của một
đứa nhóc.
Có điều.
Đây không phải là đứa nhóc.
Mà là giọng nói truyền âm của Hắc Viêm Giao Long.
Sau lần tiến hóa này.
Hắc Viêm Giao Long trưởng thành rất nhiều, đã có tinh trí trọn vẹn, có thể giao
tiếp, vả lại trí tuệ không hề thua kém người bình thường.
Chẳng qua.
Phần lớn thời gian Hắc Viêm Giao Long đều ở trong ô ling sủng trưởng thành,
rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, dù trí tuệ không thấp, nhưng cũng cần tích
lũy từ từ.
Tề Minh dùng ý niệm trả lời Hắc Viêm Giao Long: “Ngươi đã có linh trí trọn
vẹn, còn có trí tuệ như người bình thường, vậy thì ta sẽ đặt cho ngươi một cái
tên.”
“Gọi là Hắc Viêm đi.”
Hiển nhiên.
Tề Minh cũng không biết lấy tên thế nào cho hợp.
“Tạ ơn… Tạ ơn chủ nhân…”
Hắc Viêm Giao Long vui vẻ đáp lại.
Theo lý mà nói.
Hắc Viêm mang huyết mạch của Ám Hắc long tộc, trong huyết mạch truyền
thừa nhận được truyền thừa tương ứng, còn có thực danh truyền thừa. Nhưng rõ
ràng Hắc Viêm không có những thứ này, không có thực danh truyền thừa.
Bởi vì hắn không sinh ra một cách bình thường trên đảo Cự Long, cho nên Hắc
Viêm chỉ có được lực lượng của huyết mạch truyền thừa, trong đó cũng không
có tri thức truyền thừa tương ứng.
Hắc Viêm vì nhận được một cái tên mà rất vui vẻ, ở giữa đại điện của Lạc Vân
động phủ bay lượng vòng quanh Tề Minh, như là một đứa trẻ.
Đúng là.
Thực sự có thể nói hắn là một đứa trẻ.
Soạt! Soạt!
Tiếp đó.
Trong lòng Tề Minh khẽ động, lấy ra Càn Khôn Chí Tôn Hóa Long Chân Kinh
và Ứng Long cửu biến, hai cuốn ngọc giản dừng nằm trong tay hắn, tản ra ánh
sáng loáng lấp loáng.
“Hắc viêm.”
Tề Minh dặn dò: “Nhiệm vụ tiếp theo của ngươi là học Càn Khôn Chí Tôn Hóa
Long Chân Kinh và Ứng Long cửu biến, chuyển sang tu luyện hai môn Chân
Kinh và pháp thuật thần thông này, đã biết chưa?”
“Vâng, chủ nhân.”
Hắc Viêm trả lời.
“Cầm lấy đi.”
Bà tay phải của Tề Minh ném chúng ra. Hai cuốn ngọc giản trong tay bay về
phía Hắc Viêm. Hắc Viêm nhanh chóng đưa móng vuốt rồng ra cẩn thận đón lấy
ngọc giản.
Vù! Vù!
Sau đó.
Hắc Viêm rót yêu lực của bản thần vào trong ngọc giản.
Hai cuốn ngọc giản phát ra ánh sáng.
Khởi động phù văn.
Từng luồng pháp môn Chân Kinh xuất hiện.
Soạt! Soạt!
Hóa thành từng luồng ánh sáng, lao vào ấn đường của Hắc Viêm, tan vào trong
đầu óc Hắc Viêm, Càn Khôn Chí Tôn Hóa Long Chân Kinh và Ứng Long cửu
biến đã được ghi lại.
Nửa giờ sau.
Răng rắc! Răng rắc!
Hai cuốn ngọc giản nổ tung, hóa thành những miếng đá vụn, rơi từ trên móng
vuốt vuốt của Hắc Viêm xuống đất, Chân Kinh công pháp và pháp thuật thần
thông được ghi lại bên trong đã thành công pháp của Hắc Viêm.
“Chủ nhân, ta đã ghi nhớ Càn Khôn Chí Tôn Hóa Long Chân Kinh và Ứng
Long cửu biến rồi.”
Hắc Viêm nói tuyên bố: “Chẳng qua những công pháp này quá khó hiểu, muốn
tu luyện thành công thì khó khăn vô cùng, cần thời gian lâu dài.”
“Việc này không quan trọng.”
Tề Minh cười: “Ngươi có thể tu luyện được là được.”
“Treo máy trưởng thành đi.”
Soạt!
Tề Minh nghĩ, nạp một trăm vạn linh thạch hạ phẩm, để Hắc Viêm treo máy
trưởng thành ở ô linh sủng thứ tư, tu luyện Càn Khôn Chí Tôn Hóa Long Chân
Kinh và Ứng Long cửu biến.
“Ting!”
“Linh sủng: Hắc Viêm Giao Long treo máy trưởng thành với tốc độ nhanh gấp
mười vạn lần…”
Xuất hiện thông báo.
Tiếp sau đó.
Tề Minh lấy ra Vạn Linh Sơn Hà Chân Long đỉnh, quan sát một lát, pháp lực
dâng trào, truyền vào trong đỉnh, lại không thể kích phát uy năng của cỗ Chân
Long đỉnh này.
Nên biết.
Thứ này vốn là pháp bảo bản mệnh của Ứng Long, là bảo vật của Yêu tộc, hơn
nữa linh tính đã mất hoàn toàn. Dù có thể gọi là một món bảo vật, nhưng lại
không có nhiều hiệu quả với Tề Minh.
Vì thế.
Tề Minh cũng không định luyện hóa nó.
Mà là để sau khi Hắc Viêm luyện thành Càn Khôn Chí Tôn Hóa Long Chân
Kinh, thì bảo Hắc Viêm luyện hóa nó, để Vạn Linh Sơn Hà Chân Long đỉnh này
biến thành pháp bảo bản mệnh của Hắc Long.
“Tiếp đến chính là Tam Thanh đạo kinh.”
Tề Minh nói.
Lấy ra ngọc giản thứ ba.
Đây là thu hoạch lớn nhất của Tề Minh, Tam Thanh đạo kinh ghi lại các loại
huyền diệu và pháp môn, tối nghĩa khó hiểu vô cùng, khó mà lĩnh hội được. Tề
Minh đã thử lĩnh hội, lại khó mà hiểu thấu chân ý trong đó.