Tề Minh đi đến cuối đường hầm, cũng xem xong toàn bộ bức tranh, nhìn thấy
cảnh tượng Yêu Đình Thượng Cổ sụp đổ, khắp nơi đều là thi thể: “Vị Yêu
hoàng Ứng Long đó đã rơi đài rồi.”
“Lấy thân thể Ứng Long của chính mình để đắp lại lỗ hỏng của trời đất.”
“Trái lại là thật lòng quan tâm đến chúng sinh.”
Tề Minh cảm khái nhẹ một câu: “Hay là còn có mưu tính gì khác?”
“Đều đã rơi đài rồi, còn có thể mưu tính gì chứ?”
Nếu như nói.
Mọi thứ được ghi chép trong bức tranh đều là thật.
Nếu như ban đầu, lúc sau cùng Yêu Hoàng Thượng Cổ Ứng Long không dùng
thân thể của mình để đắp lại lỗ hỏng của trời đất, kết quả cuối cùng sẽ là trời
loang đất lỗ, cả Huyền giới sẽ trở lại một lần nữa.
Thậm chỉ sẽ hoàn toàn bị huỷ diệt.
Nhưng mà.
Điều mỉa mai là.
Sau khi Yêu hoàng Ứng Long rơi đài, Yêu Đình Thượng Cổ mà hắn xây dựng
đã bị ngũ tộc liên thủ lại huỷ diệt rồi.
Vì thế.
Có thể hiểu được.
Khó trách được Yêu tộc trong động thiên Ứng Long đều hận nhân tộc, bọn
chúng không chỉ thù hần nhân tộc, bọn chúng còn thù hận cả năm tộc lớn ngoài
yêu tộc ra.
Đi đến cuối đường hầm.
Là bí mật truyền thừa của Ứng Long.
Có một cánh cửa lớn cao chót vót màu vàng.
Trên cánh cửa có điêu khắc hình Ứng Long.
Vù vù!
Tề Minh đưa tay lên, đặt bên trên cánh cửa màu vàng đó, lại thi triển pháp thuật
vào bên trong, giải trừ trận pháp trên cánh cửa lớn màu vàng ấy.
Răng rắc! Răng rắc!
Ầm ầm ầm!!!
Cánh cửa lớn màu vàng từ từ mở ra, xung quanh vẫn còn đang rung chuyển.
Mật thất kế thừa xuất hiện trước mắt của Tề Minh.
Tề Minh đi vào bên trong.
Vù vù!
Ngay lập tức.
Có một luồng năng lượng cực lớn hoá thành sợi tơ sắc bén mạnh mẽ, dường
như sắp xuyên thủng cả không gian, quấn chặt lấy đầu của Tề Minh.
Leng keng!
Tề Minh giơ tay, Pháo bảo bản mệnh hiện ra, trôi về phía trước, đuôi kiếm tựa
như ngọn núi, chặn sợi tơ sắc bén mãnh mẽ đó lại.
Sức mạnh này vô cùng lớn.
Tuy rằng Tề Minh ngăn được đòn tấn công, nhưng lại bị luồng sức mạnh cực
lớn đó làm chấn động, lùi về phía sau một bước.
Tề Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, nhưng lại không thấy dấu vết nào,
mật thất kế thừa cực kì trống trãi, chỉ có một cái bàn gỗ màu tím, bên trên bày
một số đồ vật.
“Ra đây đi.”
Tề Minh nói: “Ta biết ngươi đang ở đây, người bảo vệ mật thất truyền thừa của
Ứng Long.”
“Chậc chậc…”
Lúc này.
Có một số âm thanh tàn ác vang lên, tựa như từ bốn phương tám hướng truyền
tới, không có cách nào xác định được vị trí chính xác của đối phương: “Rồng Sa
Mạc đúng là phế vật, thế mà lại để một nhân tộc như ngươi tới được đây.”
“Hắn rốt cuộc đang làm gì thế?”
“Lẽ nào ngủ bao nhiêu năm nay, đã khiến hắn quên cách nên chiến đấu như thế
nào rồi sao?”
“Người bảo vệ truyền thừa của Ứng Long.”
Tề Minh cười cười rồi nói: “Ngươi nhầm rồi, không phải Rồng Sa Mạc không
ngăn cản ta, mà là với thực lực của hắn không có cách nào ngăn cản được ta.”
“Không thể nào.”
Đối phương lại một lần nữa lên tiếng: “Rồng Sa Mạc là linh của động thiên
trong động thiên Ứng Long, mà với pháp lực không ổn định của ngươi, chẳng
qua chỉ là Kết Đan hậu kỳ, làm sao có thể ngăn không nổi ngươi chứ.”
“Ngươi thật sự không biết rồi.”
Tề Minh đi về phía cái bàn gỗ màu tím.
“Đứng lại!”
Ồn ào!
Hai luồng sức mạnh như cây kéo sắc bén xuyên qua không khí, tạo thành hai cái
hố rất sâu bên dưới chân của Tề Minh: “Truyền thừa của Ứng Long đại nhân
không nên do ngươi nhận.”
“Lập tức rời khỏi nơi này.”
“Nực cười.”
Ánh mắt của Tề Minh lạnh thấu lại: “Vừa nãy chẳng qua là trông thấy cảnh
tượng Yêu Hoàng Thượng Cổ Ứng Long thương xót chúng sinh mà lấy thân
mình vá trời, nên ta có chút tôn kính, còn ngươi lại không tự lượng sức của
mình.”
“Ngươi chẳng qua chỉ là một phế vật sống thoi thóp từ Thượng cổ đến bây giờ
mà thôi.”
“Ngươi đang tìm đường chết đấy.”
Vù vù! Vù vù!
Lời vừa nói xong.
Tề Minh thi triển pháp lực, tung ra một chiêu huyền pháp thần thông, lập tức
khoá chặt vị trí chính xác của người bảo vệ truyền thừa của Ứng Long.
“Ha ha ha…”
Người bảo vệ truyền thừa của Ứng Long đó bỗng cười rộ lên, trong giọng điệu
tràn đầy sự xem thường: “Ngươi thế mà lại muốn giết ta? Đúng là nực cười,
ngươi có thể tìm thấy chân thân của ta đang ở nơi nào rồi hãy mới lớn lối như
vậy đi.”
“Chỉ là một nhân tộc Kết Đan hậu kỳ nhỏ bé mà thôi.”
“Thật không biết trời cao đất dày.”
Vù vù!
“Họa Địa Vi Lao.”
Sau khi Tề Minh dùng chiêu Cách Hằng Động Kiến tìm được chân thân của đối
phương, liền vung tay phải ra, lấy ngón tay làm bút, lấy pháp lực làm mực, vẽ
một vòng tròn xung quanh vị trí của đối phương.
Họa Địa Vi Lao.
Đây là một loại pháp thuật vây nhốt kẻ thù cực kì mạnh, không phải là Thiên
Cương Ba Mươi Sáu Thuật, mà là một pháp thuật thần thông mà Tề Minh đạt
được thông qua phó bản.
Uy lực tương đối khá.
Tề Minh cũng là lần đầu tiên sử dụng, sớm biết như thế thì đã tu luyện tới tầng
Cảnh Giới Viên Mãn rồi.
Sau khi tung chiêu.
Vẽ ra một vòng tròn, hình thành nên một cái lao tù, kẻ địch trong vòng tròn đó
bị nhốt lại, không có cách nào thoát khỏi tù lao, sẽ bị khoá chặt ở trong đó.
Trừ phi thực lực của kẻ địch vô cùng mạnh, có đầy đủ pháp lực mạnh mẽ, mới
có thể phá vỡ tù lao thoát ra ngoài.
“Ngươi… ngươi…”
Người bảo vệ truyền thừa của Ứng Long lập tức bị Họa Địa Chi Lao nhốt lại,
hắn hoàn toàn không ngờ tới sẽ như vậy, đợi sau khi hắn phản ứng trở lại, pháp
thuật của Tề Minh đã thi triển hoàn tất, hắn đã không thể chạy thoát nữa.
Lúc này.
Người bảo vệ truyền thừa của Ứng Long mới hiện lên chân thân.
Chỉ là một thân thể bán trong suốt.
Cả thân hình đều có dạng hình hài của thú vật.
Giống như Trảo Phượng, là một trong chín đứa con của rồng.
Trên khuôn mặt bán trong suốt đều là vẻ kinh ngạc.