Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 175: Băng Di Chi Tức (2)




Đồng thời.

Còn có hai vị sư đệ hỗ trợ.

“Diệt tuyệt trận pháp Băng Di Chi Tức.”

Dương Huy Chi chắp tay trước ngực, thét dài một tiếng. Đạo Anh bùng nổ,

pháp lực rót vào, pháp trận hoàn toàn được giải phóng. Trung tâm của nó hiện

hóa ra một con rồng khổng lồ.

Băng Di.

Truyền thuyết.

Đây là một trong tứ đại thần long.

Thần long được tạo ra từ băng tuyết ẩn chứa trong hỗn độn chi lực ở Côn Luân

tiên sơn. Băng Di thống trị sông nước, còn có chức vị là Hà Bá.

Đương nhiên.

Đây chỉ là truyền thuyết.

Giờ phút này.

Dương Huy Chi đã sử dụng nó để triệu hồi ra một con rồng Băng Di. Nó rống ra

một đạo Băng Di long tức, khiến bốn phía đóng băng. Ngay cả con sóng lớn

rung chuyển trời đất do Tề Minh kiểm soát cũng bị cưỡng ép đóng băng.

Cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.

Chỉ thấy.

Cơn sóng cuồn cuộn cao vài trăm thước, che kín bầu trời. Trong trận sóng lớn

này không chỉ có các loại cá tôm, các loại thuỷ sinh, thậm chí còn có yêu thú ở

trong nước.

Mà lúc này.

Toàn bộ đều bị đóng băng.

Xuất hiện một tòa núi băng cao tới vài trăm thước.

Giống như thế kỉ băng hà.

Ở trung tâm.

Dương Huy Chi khoanh chân mà ngồi.

Sắc mặt hai người sư đệ của hắn tái nhợt, pháp lực tiêu hao quá lớn.

“Ha ha ha……”

Dương Huy Chi nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn dùng Băng Di Chi Tức để đóng

băng cơn sóng cuồn cuộn. Vẻ mặt hắn vui mừng mà kích động, hắn cười to liên

tục, quát: “Ta thành công, ta thành công……”

“Không tồi.”

Tề Minh gật đầu, khen ngợi mà nhìn Dương Huy Chi một cái, “Không hổ là đệ

tử chân truyền của Xuân Thu Môn, hơn nữa còn là đại sư huynh của Đông Môn

Tiểu Tuyết Điện. Thực lực xác thật không tồi, có thể đóng băng Phiên Giang

Đảo Hải của ta.”

“Ngươi thua rồi!”

Dương Huy Chi ngẩng đầu, nhìn Tề Minh, “Ta thắng, pháp thuật của ngươi đã

bị ta phá.”

“Ta thua?”

Tề Minh lắc đầu, thản nhiên nói: “Chỉ sợ là ngươi đã lầm. Ngươi chẳng qua chỉ

mới ngăn trở được loại thần thông pháp thuật này của ta mà thôi, muốn thắng

ta? Luyện thêm một ngàn năm nữa đi.”

“Không!”

“Ngươi không có cơ hội.”

“Chưởng Ác Ngũ Lôi.”

Răng rắc! Răng rắc!

Tiếng nói vừa dứt.

Tề Minh nâng tay phải lên. Pháp lực trong cơ thể dung hợp với ngũ tạng lục

phủ, huy động uy năng của sấm sét trong thiên địa, đồng thời tập hợp ngũ lôi

chi lực vào lòng bàn tay.

Từng đạo tia chớp xuất hiện.

Bùm bùm rung động.

Hồ quang không ngừng.

Một trong Thiên Cương Ba Mươi Sáu Thuật, Chưởng Ác Ngũ Lôi.

Ngũ lôi.

Đại biểu là: kim lôi, mộc lôi, thuỷ lôi, hỏa lôi, thổ lôi.

Hơn nữa.

Ngũ lôi tương dung.

Có thể diễn hoá ra Thần Tiêu Thiên Lôi.

Hàng yêu trừ ma, thiên uy kinh hoàng.

Giờ phút này.

Trong lòng bàn tay của Tề Minh, lôi đình tràn ra từ năm đầu ngón tay, sau đó lại

tụ lại trong lòng bàn tay. Trong lòng bàn tay lại diễn hoá ra ngũ lôi chi lực.

“Chết!”

Răng rắc!

Tay phải của Tề Minh ấn xuống một cái, tỏa định Dương Huy Chi. Trong

khoảnh khắc, dường như dẫn ra sự biến đổi của trời đất, lôi đình lóng lánh

giống như thiên lôi đánh xuống.

Ầm ầm ầm!!!

Tia chớp cắt qua bầu trời.

Tất cả đều đánh vào trên người của Dương Huy Chi.

“Aaaaaa!!!”

Dương Huy Chi kêu thảm thiết. Các loại pháp bảo trên người hắn đều không thể

ngăn cản được ngũ lôi chi uy. Trận pháp phòng ngự trên người yếu ớt như đậu

hũ, khó có thể chống lại.

Trong khoảnh khắc.

Dương Huy Chi đã bị ngũ lôi đánh đến chết.

Trên dưới toàn thân.

Đều biến thành than cốc đen nhánh.

Không còn một chút sự sống nào nữa.

Nguyên thần cũng bị diệt.

Đây là Ngũ Lôi Oanh Đỉnh.

Nhất chiêu diệt sát.

“Sư huynh!”

“Dương sư huynh!!”

Hai đệ tử chân truyền còn lại vừa sợ hãi vừa đau khổ hét lên.

“Ngũ Lôi Oanh Đỉnh.”

Oanh! Oanh!

Tề Minh giơ tay lên, lại có hai phát ngũ lôi đánh xuống từ lòng bàn tay, đánh

trúng hai tên đệ tử chân truyền khác của Xuân Thu Môn.

Chưởng Ác Ngũ Lôi ngay cả Dương Huy Chi đều không chịu được, thì đừng

nói đến hai người bọn họ.

Cho nên.

Dưới Ngũ Lôi Oanh Đỉnh.

Tất cả đều biến thành tro bụi.

Toàn bộ đều chết.

Xoát! Xoát!

Rồi sau đó.

Tề Minh vung tay phải một cái. Pháp bảo và túi trữ vật trên người bọn họ đều từ

thi thể bay qua, rơi vào trong tay Tề Minh. Linh lực hắn quét qua, không hổ là

hậu bối chân truyền, giá trị con người thật lớn.

Răng rắc! Răng rắc!

Dương Huy Chi chết nên con sóng lớn bị đóng băng cũng nhanh chóng tan ra,

núi băng khổng lồ biến mất.

“Trở về.”

Ong!

Tề Minh vung tay trái lên, sóng gió cuồn cuộn quay trở về sông Ứng Long.

“Sư đệ.”

Nửa ngày qua đi.

Trịnh Phi Quyên đã phục hồi lại tinh thần. Nàng đi tới trước mặt Tề Minh, hành

lễ với Tề Minh, “Lần này nếu không có ngươi, chúng ta chỉ sợ sẽ gặp phải nguy

hiểm.”

“Đa tạ ân cứu mạng của Tề sư huynh.”

Ba đệ tử chân truyền còn lại cũng chắp tay thi lễ với Tề Minh.

“Khụ khụ……”

Trần Phong Linh đi tới. Hắn ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút kính sợ nhìn Tề

Minh, hành lễ với Tề Minh, “Tề sư đệ, tuy rằng ta nhập môn sớm hơn ngươi

nhưng từ trận chiến vừa rồi thì chức vị sư huynh này ta cũng không dám gánh.

Về phương diện thực lực thì ta không phải là đối thủ của ngươi.”

“Lần này nếu không có ngươi xuất hiện, năm người chúng ta chỉ sợ sẽ phải chết

trong tay đám người Dương Huy Chi. Ngay cả thượng cổ di bảo và truyền thừa

mà chúng ta phải rất vất vả mới đạt được từ Xích Giao điện cũng sẽ bị cướp đi.”

“Xích Giao điện.”

Tề Minh hứng thú, “Là thượng cổ di bảo và truyền thừa gì? Có thể cho ta nhìn

xem không?”

“Hoàn toàn không thành vấn đề.”

Trần Phong Linh gật đầu nói.

Quả thật, Tề Minh đã từng thấy Xích Giao khi suy diễn lịch sử của Ứng Long

động thiên, đó chính là một thuộc hạ của Yêu Hoàng Thượng Cổ Ứng Long,

thực lực rất mạnh, mỗi lần sử dụng sức mạnh thì đều gây ra hạn hán trên diện

rộng.

Nói về con đường tu luyện của Xích Giao và Yêu Hoàng Thượng Cổ Ứng Long

thực ra rất giống nhau. Ban đầu, Xích Giao chỉ là một con yêu thú thằn lằn lửa.

Trải qua hàng ngàn năm nó mới tiến hóa thành Xích Giao.

“Tề sư đệ, mời nhìn.”

Trần Phong Linh lấy những món bảo vật Thượng Cổ được, truyền lại bên trong

Xích Giao điện. Số lượng của nó không nhiều, cũng chỉ có ba món mà thôi.

Thậm chí còn chẳng đủ để bọn người của Trần Phong Linh chia nhau.

“Ồ.”

Tề Minh nhướng mày, đưa tay ra lấy.

Một món trong đó là một thanh trường kiếm bị đứt gãy, cả thanh kiếm màu đỏ

vàng, có hoa văn rồng mờ mờ. Đưa tay ra chạm vào là có thể cảm nhận được

một sức mạnh nóng như lửa bên trong đó.