“Nếu ta tiếp tục đi theo, sợ rằng sẽ bị Tề Minh chém chết.”
“Thôi.”
Đạo Quân Thần hít sâu một hơi, “Ta chỉ có thể tìm cơ duyên khác.”
Ong!
Đạo Quân Thần cất gương đồng Bát Quái trong tay đi.
Đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tên của chiếc kính này là: Thiên Địa Phúc Duyên Bát Quái Kính.
Trong đó còn có một phần duyên pháp.
Lần theo thời gian.
Phải nói từ lúc Đạo Quân Thần vừa mới 6 tuổi, hắn vô tình bị ngã xuống sông.
Đầu đập vào tảng đá nhọn dưới đáy sông nên bị cắt vào đầu, máu tươi vừa lúc
bị Thiên Địa Phúc Duyên Bát Quái Kính, thứ bị phủ bụi dưới đáy sông hấp thu.
Vì thế.
Lấy máu nhận chủ.
Đạo Quân Thần cơ bản nắm được Thiên Địa Phúc Duyên Bát Quái Kính.
Nhưng mà.
Lúc đầu, do Đạo Quân Thần còn nhỏ nên cái gì cũng không biết. Nhưng thỉnh
thoảng lại nghe thấy một âm thanh, dựa vào lời nhắc nhở của âm thanh, hắn có
thể đạt được một ít thứ tốt.
Nhưng.
Có đôi khi cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Cho đến khi.
Năm hắn mười bốn tuổi.
Hắn nghe theo thanh âm nhắc nhở nên đã sớm rời thôn. Sau khi hắn trở về, toàn
thôn đã bị đám thổ phỉ tàn sát hầu như không còn người sống, hắn cũng bị dọa
đến mức ngây người ngay tại chỗ.
Thanh âm kia chỉ nhắc nhở hắn rời thôn, lại không nói cho hắn lý do vì sao hắn
phải rời thôn.
Đây là bất hạnh cũng là may mắn.
Một vị trưởng lão chân truyền của Cầu Đạo Môn đi ngang qua nơi này, bởi vì
mùi máu tươi nồng nặc sau khi cả thôn bị sát hại, cho nên trong lúc vô tình đã
liếc mắt nhìn về phía này. Rồi sau đó, hắn phát hiện Đạo Quân Thần, và nhận ra
thiên phú của Đạo Quân Thần.
Đương nhiên.
Đạo Quân Thần tiến vào Cầu Đạo Môn, bởi vì thiên phú rất cao, cho nên trực
tiếp trở thành đệ tử chân truyền của Công Tôn Đạo Minh, trưởng lão chân
truyền của Tứ Tượng Thiếu Dương Cung, một trong mười hai cung của Cầu
Đạo Môn.
Có thể nói là một bước lên trời.
Năm tháng sau đó.
Đạo Quân Thần dần thăm dò rõ ràng năng lực của Thiên Địa Phúc Duyên Bát
Quái Kính. Nhờ vào Thiên Địa Phúc Duyên Bát Quái Kính và sự nỗ lực của
hắn, hắn đã trở thành đại sư huynh chân truyền của Tứ Tượng Thiếu Dương
Cung, một trong mười hai cung của Cầu Đạo Môn.
Mặt khác.
Ở toàn bộ Cầu Đạo Môn, danh vọng của Đạo Quân Thần cũng cực cao.
Đạo Quân Thần nhìn thoáng qua lời nhắc nhở từ gương đồng, nếu hiện tại hắn
rời đi thì sẽ có phúc duyên chủ động đưa tới cửa.
Vì thế.
Đạo Quân Thần vừa ly khai nơi này, chưa đi được mấy bước đã phát hiện ra
tung tích của Yêu tộc.
“Yêu tộc! Chết đi!”
Hắn ngay lập tức ra tay, lấy ra pháp bảo, giết chết hai tên Yêu tộc này. Sau khi
tìm kiếm, hắn tìm thấy hai bản đồ tàn khuyết, cùng với hai lệnh bài đặc biệt.
“Đây là……”
Đạo Quân Thần mắt sáng lên, vô cùng vui vẻ nói: “Bản đồ! Đây là bản đồ tàn
khuyết của Động Thiên Thượng Cổ! Ha ha ha……”
Tề Minh bay khắp không trung với Túng Địa Kim Quang, tốc độ rất nhanh,
đứng trên trời cao nhìn xuống khu rừng rộng lớn phía dưới, một vùng rộng lớn
bao gồm vô số yêu thú chiếm cứ ở trong đó.
Gầm!!!
Không bao lâu.
Tề Minh chạm trán với con yêu thú đầu tiên sống ở Ứng Long động thiên, nó có
thân hình cao lớn, có đôi cánh dang rộng dài cả 100m, toàn thân có màu đen
xám, được bao phủ bởi bộ vảy, giống như một con Dực Long ở cổ đại được
phóng to lên nhiều lần.
Xoạt!
Tề Minh né tránh, lập tức tránh được một đòn đánh giết của Yêu Dực Long.
“Nhân tộc! Đều phải chết!!!”
Yêu Dực Long thốt ra tiếng người, sát ý mãnh liệt, lửa giận càng tăng.
Sau đó.
Yêu Dực Long lắc cánh, sức mạnh quỷ dị khổng lồ cùng nhau dâng trào, biến
thành từng cơn gió lớn, giống như một cơn lốc xoáy phong bạo tấn công về phía
Tề Minh.
“Vạn Tướng Phong Bạo.”
Oanh! Oanh!
Tề Minh xuất chiêu, tay phải vung lên, pháp lực và thần thông của Vô Tướng
Kim Đan phóng xuất ra, từng trận Vô Tướng Vạn Tương Chi Lực biến thành vô
số lưỡi kiếm ánh sáng, cũng giống như một cơn lốc xoáy phong bạo giết tới.
Phanh phanh phanh!!!
Hai bên xảy ra va chạm.
Phong bạo chống lại phong bạo.
Những tiếng nổ liên tục phát ra.
Ầm ầm!
Theo một tiếng nổ.
Vạn Tướng Phong Bạo và lốc xoáy phong bạo của Yêu Dực Long đều sụp đổ,
ảnh hưởng của trận chiến bao trùm khắp nơi, nhưng không hề lay chuyển đến
Tề Minh dù chỉ một chút, ngược lại là Yêu Dực Long đã bị ảnh hưởng vụ nổ
làm cho lùi bước.
“Kiếm tới.”
Keng!
Tề Minh giơ tay lên, Phá Giới Kiếm hiện ra, hóa thành một kiếm quang màu
xanh lam, rơi vào trong tay Tề Minh, phun ra một kiếm khí sắc bén Thanh Liên
Đạo.
Vù!
Hỗn Độn Thanh Liên thập nhị phẩm xuất hiện, uy lực mạnh mẽ khuếch tán, trấn
áp về phía Yêu Dực Long, kìm hãm cảnh giới của Yêu Dực Long, từ Nguyên
Anh hậu kỳ xuống Nguyên Anh trung kỳ.
“Đám Nhân tộc các ngươi! Lại còn dám vào Ứng Long động thiên!”
Oanh!
Yêu Dực Long hét ra tiếng gầm gừ, khí thế mạnh mẽ, bộc phát ra sức mạnh to
lớn, tập hợp tất cả yêu lực trên thân thể, trực tiếp phun ra một luồng long tức
cuồng phong.
“Chết!”
Kiếm của Tề Minh chém xuống, không gian dường như tan tành dưới thanh
kiếm này, dễ như trở bàn tay, nó chứa đựng sức mạnh có thể chém đứt mọi thứ,
tách long tức cuồng phong của Yêu Dực Long chỉ bằng một thanh kiếm.
Phốc!!!
Sau một khắc.
Kiếm quang của Phá Giới Kiếm xẹt qua thân rồng của Yêu Dực Long
Máu tươi bắn tung tóe.
Con Yêu Dực Long này bị Tề Minh chém chỉ bằng một nhát kiếm, thân thể nó
bị chém làm đôi, sức sống bị tuyệt diệt, Nguyên Anh tán loạn, thần hồn bị phân
tán giữa trời đất.
Thi thể của Yêu Dực Long rơi xuống dưới.
“Những việc trong Thượng Cổ đã sớm trôi theo thời gian, chôn vùi trong sông
dài lịch sử và năm tháng, quá khứ đã qua.”
Tề Minh nhìn thi thể của Yêu Dực Long, nhẹ nhàng nói: “Yêu tộc các ngươi
muốn đắm chìm trong tai kiếp của Thượng Cổ, nó sẽ chỉ khiến các ngươi tự
chịu sự diệt vong.”
Soạt!
Giọng nói ngừng lại.
Tề Minh phá không thoát ra, biến mất không thấy nữa.
Không lâu sau.
Tề Minh đã rời khỏi ranh giới của khu rừng rộng lớn ở đây, lên đường tiến về
phía trước, ngoại trừ Yêu Dực Long ra, hắn còn gặp phải không ít Yêu tộc, xảy
ra xung đột.
Có điều.
Mặc dù thực lực của những Yêu tộc này rất mạnh, nhưng hoàn toàn không phải
là đối thủ của Tề Minh, trên đường đi Tề Minh đánh đâu thắng đó, tất cả Yêu
tộc đều bị chém bằng một kiếm.