Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 167: Thượng Cổ Yêu Hoàng: ?��ng Long (2)




Nhưng mà.

Việc Tề Minh nắm giữ Thiên Cương Ba Mươi Sáu Thuật chỉ mới dừng ở cực

hạn của nhập môn. Chỉ dựa vào Hồi Thiên Phản Nhật thì hắn không thể tra xét

rõ ràng bí mật của tòa Động Thiên Thượng Cổ này.

Có rất nhiều điểm mấu chốt bị sương mù bao phủ, không thể nhìn thấy rõ ràng.

“Nghịch Tri Vị Lai.”

Ong!

Tề Minh lại lần nữa niết ấn, điều động mênh mông pháp lực. Đại đạo chân văn

của Tiên Thiên Vô Cấu Kim Đan Đại Đạo lập loè ánh sáng, đạo vận của thiên

địa đại đạo lưu chuyển.

Trong phút chốc.

Tề Minh nhìn thấy cả quá khứ, hiện tại và tương lai.

Tầng lớp sương mù bị xé rách.

Hắn thấy được chân tướng của Động Thiên Thượng Cổ.

“Đây……”

Nửa ngày qua đi.

Đạo vận của thiên địa đại đạo xung quanh Tề Minh biến mất. Không gian và

thời gian vặn vẹo đã trở lại bình thường, pháp lực cũng bình ổn lại, nhưng bị

tiêu hao rất lớn. Trong đôi mắt của Tề Minh lộ ra vẻ kinh ngạc, “Vậy mà lại là

như thế này!”

“Tòa Động Thiên Thượng Cổ này.”

Tề Minh nói: “Vậy mà lại là động thiên do Thượng Cổ Yêu Hoàng – Ứng Long

tạo ra, tên là Ứng Long động thiên, vốn dĩ không phải là động thiên phúc địa

của Nhân tộc. Chả trách ba mươi tám năm trước, Xương Hà bị cuốn vào, nhưng

yêu vật, yêu tộc bên trong Xương Hà lại không bị hạn chế. Tất cả đều tiến vào

tòa động thiên phúc địa này.”

“Ngược lại thì tu sĩ nhân tộc lại bị hạn chế.”

“Còn về truyền thừa……”

Tề Minh ngẩng đầu, nhìn về phía cực đông của Động Thiên Thượng Cổ, “Nếu

như ta không đoán sai thì nó sẽ ở cực đông của Ứng Long thần điện.”

Ứng Long.

Đủ để được xưng là hóa long trong hoàng giả, thân có hai cánh.

Bằng cách tìm hiểu về lịch sử, Tề Minh đã xoá được lớp sương mù, coi như đã

tận mắt nhìn thấy vị Thượng Cổ Yêu Hoàng Ứng Long kia.

Đặc điểm là có hai cánh, trên thân có vảy, trên xương có gai, đầu to mà dài,

miệng nhọn. Mũi, mắt, tai nhỏ, hốc mắt lại to, mày cao, răng sắc, trán cao. Cổ

nhỏ bụng lớn, đuôi dài nhọn, tứ chi cường tráng.

Kích thước có thể lớn, có thể nhỏ.

Lớn như thiên địa.

Nhỏ như xà, kiến.

Mặt khác.

Trong chân tướng mà Tề Minh nhìn thấy, Ứng Long không phải sinh ra đã là

rồng. Hắn đã hóa long, từng bước leo lên đỉnh.

Lúc đầu.

Tôn Thượng Cổ Yêu Hoàng Ứng Long này chỉ là Hủy. Hủy trời sinh là một con

rắn độc, sau khi tu hành 500 năm hắn biến hóa làm Giao Long, tiếp tục tu hành

một ngàn năm, từ Giao Long lột xác làm Vô Giác long, sau đó lại tu hành 1500

năm, từ Vô Giác long lột xác thành Giác long.

Cuối cùng.

Tu luyện thêm 2500 năm.

Hắn mới chính thức lột xác trở thành Ứng Long.

Được gọi là Thượng Cổ Yêu Hoàng.

Thật sự là một truyền kỳ.

Chỉ tiếc.

Tề Minh không nhìn thấy được kết cục thực sự của vị Thượng Cổ Yêu Hoàng

Ứng Long này, không biết là đã chết hay là đã tiến thêm một bước, xé rách hư

không.

Phải biết rằng.

Đối với đệ tử chân truyền khác mà nói.

Đối với tòa Động Thiên Thượng Cổ này, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, cái

gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ. Bọn họ chỉ có thể không ngừng đi

thăm dò và tìm kiếm, mới có thể suy ra lai lịch của toà Động Thiên Thượng Cổ

này từ những dấu vết mà họ tìm thấy.

Hiện tại.

Tề Minh lại biết được tất cả bí mật của Động Thiên Thượng Cổ.

Điều này đã hoàn toàn kéo dài khoảng cách giữa hắn và bọn họ.

Đi trước mọi người.

Ong! Ong! Ong!!!

Đột nhiên.

Tề Minh chấn động toàn thân, pháp lực trong cơ thể hắn cuộn xoắn lại, dâng

trào không ngừng.

Đây là phản phệ vì dám nhìn trộm thiên cơ.

“Kim Đan Đại Đạo Chân Kinh!”

Ong!!

Tề Minh hét lớn một tiếng, vận chuyển chân kinh, đại đạo chân văn tràn ngập,

lấy chân ý của Kim Đan Đại Đạo trấn áp pháp lực đang không ngừng dâng trào

trong cơ thể.

Phốc!

Nhưng mà.

Tề Minh vẫn phun ra một ngụm máu tươi.

Bị một chút nội thương.

Đương nhiên.

Thiên địa phản phệ còn chưa kết thúc.

Chỉ thấy.

Trong thiên địa sinh ra thiên địa sát khí, biến thành Miến Diệt Kiếp Phong vô

hình, mạnh mẽ xông về phía Tề Minh. Bất cứ nơi nào nó đi qua, toàn bộ sơn

động đều hóa thành tro tàn.

Hơn nữa.

Huyễn trận do Tề Minh bố trí đã bị Miến Diệt Kiếp Phong của thiên địa sát khí

hoàn toàn phá hủy.

“Vô Cấu Kim Thân.”

Ong!

Tề Minh lập tức thi triển Vô Cấu Kim Thân. Thiên địa đại đạo chân văn lưu

chuyển, hình thành ánh sáng màu vàng, bao phủ toàn thân Tề Minh, chặn lại

Miến Diệt Kiếp Phong do thiên địa sát khí tạo thành.

Vạn Pháp Bất Xâm.

“Phù……”

Tề Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi, phát hiện quần áo trên người đã bị Miến

Diệt Kiếp Phong biến thành tro tàn. Hắn ngay lập tức lấy quần áo từ cột vật

phẩm ra, một lần nữa mặc vào.

Ngay sau đó.

Tề Minh lại lấy đan dược chữa thương từ cột vật phẩm ra, nuốt vào rồi luyện

hóa. Nội thương do pháp lực phản phệ tạo thành trong nháy mắt đã được khôi

phục.

“Túng Địa Kim Quang.”

Xoát!

Tề Minh thi triển huyền pháp thần thông thuật Túng Địa Kim Quang của Thiên

Cương Ba Mươi Sáu Thuật. Hắn có thể hoá thành một đạo ánh sáng vàng, ngày

đi ngàn dặm, là một môn độn thuật cực kỳ cao minh, tương truyền là do thánh

nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn để lại.

Hơn nữa.

Theo tu vi đề cao.

Tốc độ của Túng Địa Kim Quang sẽ càng nhanh.

Đằng Vân Giá Vụ thích hợp với việc bay trong thời gian dài, tuy rằng tốc độ

không bằng Túng Địa Kim Quang nhưng tiêu hao rất nhỏ, thậm chí pháp lực

còn không bị tiêu hao.

Ngược lại.

Túng Địa Kim Quang lại khác.

Thích hợp với việc bay trong cự ly ngắn.

Thậm chí nó còn là một thuật đặc biệt, có thể chạy trốn không ngừng.

Tốc độ rất mau.

Tiêu hao cũng rất lớn.

Lúc này.

Tề Minh vì muốn đến Ứng Long thần điện sớm một chút nên đã thi triển Túng

Địa Kim Quang, hóa thành một tia ánh sáng màu vàng bay lên không trung,

giống như một tia chớp màu vàng lao về phía cực đông.

Ở bên kia.

“Bảo kính ơi bảo kính.”

Đạo Quân Thần vung tay phải lên, chặn cảm ứng của Cầu Đạo Môn, nhìn vào

kính Bát Quái trong tay, cảm thán nói: “Ngươi bảo ta đi theo Tề Minh, nhưng

tên Tề Minh kia không biết có phải đã phát hiện ra cái gì hay không. Ta đã mặt

dày mày dạn đi theo, hắn lại nhất định muốn đuổi ta đi, thậm chí còn động tay.”

“Không phải do ta sợ Tề Minh, mà là hoàn toàn không cần thiết phải đánh nhau

với hắn.”

“Hơn nữa.”

“Lần này, ta đến đây tìm cơ duyên, không phải tìm người đánh nhau hay đấu

pháp, Đạo Quân Thần ta từ trước đến nay không thích đánh nhau, đấu pháp.”