Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 166: Thượng Cổ Yêu Hoàng: ?��ng Long




Thế nhưng, tên Đạo Quân Thần này cứ mặt dày đi theo sau, thật khiến Tề Minh

phiền lòng không thôi. Mà Đạo Quân Thần cứ luôn tươi cười niềm nở, cho dù

Tề Minh có lạnh lùng quát tháo như thế nào, hắn đều không cảm thấy gì.

Thật giống như miếng cao dán vậy, ném cũng ném không được.

Hắn hình như đã xác định phải đi theo Tề Minh.

Nếu như là những người khác, chắc sẽ không quá kháng cự ý tốt của Đạo Quân

Thần.

Nhưng Tề Minh thì không.

“Cút!”

Keng!

Tay phải Tề Minh vừa vẫy, liền xuất hiện một thanh kiếm, kiếm này là Phá Giới

Kiếm, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Đạo Quân Thần, “Nếu như ngươi lại không

đi, vậy thì đừng trách ta không nể mặt.”

“Khụ khụ...”

Đạo Quân Thần bị dọa sợ, lui về sau, nói: “Tề Minh đạo hữu, ngươi cần gì phải

như vậy? Ngươi và ta, cho dù không thể liên thủ, cũng không đến mức trở thành

kẻ địch chứ!”

“Không thể đâu, mời đạo hữu thu lại kiếm, kiếm là vũ khí, và cũng là hung khí.

Nếu không cẩn thận làm người khác bị thương, thì không hay lắm đâu, còn nếu

làm chính mình bị thương, vậy càng không hay.”

“Ồn ào!”

Keng!

Tề minh không hề do dự ra tay, hắn chém một kiếm, pháp lực Kim Đan dung

nhập vào đó, cộng với Thiên Địa Đạo Vận, hóa thành một thanh kiếm khí sắc

bén, chém về phía Đạo Quân Thần.

“Đạo hữu!”

Đạo Quân Thần hoảng sợ hô lên, tay phải hắn vung lên, lấy ra một cái đỉnh có

ba chân, thân đỉnh màu vàng đen, khắc hoa văn hình núi sông, sống động như

thật.

Đỉnh này là: Sơn Hà Huyền Hoàng đỉnh.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên.

Kiếm khí của Tề Minh chém xuống, bộc phát uy năng cường đại, rõ ràng chỉ là

pháp lực Kim Đan, lại ngưng tụ đến cực hạn, vô cùng dũng mãnh, đánh bay Sơn

Hà Huyền Hoàng đỉnh của Đạo Quân Thần.

“Không xong.”

Đạo Quân Thần kinh sợ, nhanh chóng thu hồi Sơn Hà Huyền Hoàng Đỉnh, lại

phát hiện thân đỉnh bị chém đến có một vết nứt, trong lòng vừa đau vừa giận.

Đồng thời, còn có chút khiếp sợ.

“Tề Minh đạo hữu, núi và sông còn có thể gặp nhau.”

Đạo Quân Thần nhanh chóng nói: “Chúng ta lần sau có duyên lại gặp.”

Soạt!

Vừa dứt lời, Đạo Quân Thần lập tức thi triển ngũ hành độn thuật rời đi.

“Có thể đỡ một kiếm của ta.”

Tề Minh trầm ngâm, “Thực lực của tên Đạo Quân Thần này cũng không kém.”

Bên kia.

Đạo Quân Thần đi được mười dặm mới dừng lại.

“Tên Tề Minh này cũng quá mạnh rồi.”

Đạo Quân Thần lòng còn sợ hãi, lau mồ hôi không hề có trên trán, nói: “Một

kiếm vừa rồi, lại chém nứt Sơn Hà Huyền Hoàng đỉnh của ta.”

“Từ biểu hiện vừa rồi của hắn lại suy đoán, hẳn là Kết Đan hậu kỳ. Nhưng một

tên Kết Đan hậu kỳ sao có thể mạnh như thế?”

“Còn có...”

Vù!

Đạo Quân Thần lấy ra một cái bát quái, ở trung tâm có một cái gương đồng,

trên mặt gương có một hàng chữ ngũ sắc – Đi theo Tề Minh, tất có phúc duyên!

“Ta thật sự không dám đi theo hắn nữa, sợ bị chém lắm.”

Đạo Quân Thần nói.

Sau khi Tề Minh đuổi được Đạo Quân Thần đi, trái tim hắn trở nên nhẹ nhõm

hơn rất nhiều. Dù sao thì luôn có một người xa lạ, người mà hắn mới quen chưa

đến nửa giờ ở bên cạnh, chắc chắn hắn sẽ có một chút không thích.

Hơn nữa.

Tề Minh còn có một chuyện rất quan trọng cần phải làm.

“Đây là Phá Giới Kiếm!”

Dương Lệ nhìn vào hình chiếu, mắt hắn nhìn chằm chằm vào Phá Giới Kiếm

trong tay Tề Minh, vẻ mặt kinh ngạc: “Tên Tề Minh này, pháp bảo bản mệnh

mà hắn luyện chế không phải là Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm phôi sao? Phá Giới

Kiếm lại là chuyện gì?”

“Chẳng lẽ nói……”

“Tề Minh không chỉ luyện chế Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm phôi mà còn luyện

chế ra Phá Giới Kiếm.”

Nửa giờ sau.

Tề Minh tìm thấy một hang động hẻo lánh, yêu hùng trong động đã bị một kiếm

của Tề Minh giải quyết. Hang động hẻo lánh đã trở thành địa bàn của Tề Minh.

“Huyễn trận! Khởi!”

Ong!

Tề Minh vung tay phải lên, cả hai tay niết ấn. Một trận ấn xuất hiện, sau đó hắn

lại tuỳ tiện ném ra mấy cái trận cơ vào bốn phía, trong nháy mắt đã hình thành

được một tòa huyễn trận.

Có thể nói.

Kỹ năng về trận pháp của Tề Minh vô cùng cao.

Đồng thời.

Tề Minh lại phất tay, chặn cảm ứng của Chân truyền lệnh. Hình chiếu của Tề

Minh bỗng trở nên tối đen, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Hiển nhiên.

Thiết kế của Chân truyền lệnh khá có nhân tính.

Ví dụ.

Nếu Tề Minh có chuyện không muốn người khác nhìn thấy, hắn có thể tạm thời

dùng pháp lực chặn cảm ứng của Chân truyền lệnh. Cứ như vậy, hình ảnh sẽ

không được truyền ra.

“Tề Minh chặn Chân truyền lệnh.”

“Hắn muốn làm gì?”

“Hẳn là muốn làm chuyện không muốn chúng ta nhìn thấy.”

“Đột nhiên ta có chút tò mò muốn biết Tề Minh muốn làm gì.”

“Đúng đấy, đúng đấy.”

“……”

Các trưởng lão của Thiên Khải Tông thảo luận sôi nổi.

Mặt khác.

Ở những hình chiếu khác.

Đám đệ tử chân truyền của mười hai Phong ở Thiên Khải Tông đều đã có kỳ

ngộ của riêng mình. Thậm chí còn có người đã giao thủ với đệ tử chân truyền

của Cầu Đạo Môn.

Trận chiến giữa hai bên khó mà giải quyết được.

Dù sao.

Hai bên đều là đệ tử chân truyền.

Pháp môn tu luyện và pháp bảo mang trên người đều thuộc cảnh giới cao nhất,

cho nên muốn phân ra thắng bại thì phải xem kinh nghiệm chiến đấu của hai

bên.

Mặt khác.

Cũng có một số đệ tử có phúc duyên khá tốt. Sau khi tiến vào Động Thiên

Thượng Cổ thì gặp được các cơ duyên khác nhau, tuy rằng không biết cơ duyên

này là tốt hay xấu, nhưng cũng khiến cho rất nhiều trưởng lão chú ý.

Trong đó.

Bao gồm cả Tô Khinh Âm.

Sau khi tiến vào Động Thiên Thượng Cổ, nàng rơi vào phía trước của một tòa

cung điện lớn. Nhưng tòa cung điện này đã trở thành phế tích, sau khi nàng tiến

vào thì gặp một ít khảo nghiệm kỳ quái.

Có thể nói rằng.

Vận may của Tô Khinh Âm cực kỳ tốt.

Đặc biệt.

Dựa vào những lần gặp gỡ của nàng.

Tư chất phúc duyên như thế.

Chỉ sợ đã đạt đến đỉnh cao của ngũ thái.

“Bắt đầu thôi.”

Tề Minh đã sắp đặt xong huyễn trận. Tâm niệm vừa động, hai tay kết ấn, pháp

lực trong cơ thể trào ra mãnh liệt, lại tiêu hao nhanh chóng. Đầu tiên hắn thi

triển ra huyền pháp thần thông thuật Hồi Thiên Phản Nhật.

“Hồi Thiên Phản Nhật.”

Rồi sau đó.

Hắn lần theo dòng lịch sử của tòa Động Thiên Thượng Cổ này. Những chuyện

khác nhau đã xảy ra trong quá khứ của tòa Động Thiên Thượng Cổ này dần

xuất hiện trong đầu của Tề Minh